Phu nhân không dễ chọc

Chương 210



Đạo diễn Lâm vội vàng bảo người hả hắng xuống, dưới sự giúp đỡ của Đỗ Minh hông, Diệp Vĩ hanh ôm Võ Hạ Uyên ra khỏi đầm nước, sau khi vứ xuống câu “gọi bác sĩ” hì ôm Võ Hạ Uyên chạy hẳng đến khách sạn.

Đỗ Minh hông cùng đạo diễn Lâm heo sá phía sau, không lâu sau ở chỗ đó chỉ còn lại mình rân hanh âm và rợ lý của cô a, đến cả nhân viên công ác cũng ránh đi.

rần hanh âm hung hăng cắn môi, ức đến mức mặ mũi vặn vẹo.

Đối lại là bình hường, cái loại cá lớn bắ nạ cá yếu này rấ phổ biến, ấ cả mọi người chỉ cần nhịn mộ chú là qua, nhưng hôm nay hì khác, ảnh đế cùng Đỗ Minh hông không hề do dự nhảy xuống cứu người, đến cả vẻ mặ của đạo diễn Lâm cũng hay đổi, điều này có nghĩa là hành động nhỏ kia của rần hanh âm đã bị mọi người biế, và bọn họ không có ý định cho qua, điều này khiến đám người nhân viên công ác có cảm giác án đồng và hoải mái, đồng hời cũng không hẹn mà cùng ránh xa rần hanh âm.

Ngôi sao đang ho hì hế nào? ấ cả mọi người đều là người, ra khỏi cánh cửa này hì ai quen biế ai?

rần hanh âm hung ác nói: “rở về!”

***

‘Võ Hạ Uyên bị Diệp Vĩ hanh ôm rở lại phòng, sau đó người đàn ông quay lại đóng cửa phòng, cứ như vậy đứng cách xa vài bước nhìn Võ Hạ Uyên đang ngồi ở rên giường.

Anh a vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc lúc Võ Hạ Uyên ở rong đầm nước ngẩng đầu lên, ánh nắng rên đỉnh đầu chiếu xuống, rên người cô đã bị nước rửa sạch chỉ còn mộ cỗ rắng h, nhưng nó lại có hiệu ứng ánh sáng riêng, đôi mắ của cô không phải là mộ đôi mắ hẹp dài quyến rũ mà là mộ đôi mắ hạnh, bên rong mắ như có mộ làn nước rong mắ của mùa hu, bố sung cho nhau càng hêm rung động.

Hóa ra bộ dạng hậ sự của cô chính là như vậy, rên mặ Diệp Vĩ hanh bình ĩnh, nhưng im anh a đang đập loạn cả lên “Cô…” Diệp Vĩ hanh rầm giọng: “Cô muốn sửa sang lại mộ chú không? Mộ lá nữa bác sĩ đến rồi”

Võ Hạ Uyên hơi sửng số mộ chú, nhưng nhanh chóng nhận ra Diệp Vĩ hanh có ý gì, quả nhiên anh a đã nhìn hấy.

Võ Hạ Uyên chui ra khỏi chăn, đi vào oile, khi cô đi ra đã khôi phục lại bộ dáng lúc rước.

Cho dù Diệp Vĩ hanh có bình ĩnh hế nào hì bây giờ anh cũng có chú kinh ngạc, hậ sự có hể hay đổi vẻ mặ sao.

“Là mộ loại kem ngụy rang. Võ Hạ Uyên nhỏ giọng nói: “Có hể ạm hời hay đổi khuôn mặ, nhưng gặp nước là sẽ mấ”

Diệp Vĩ hanh: “ại sao lại không dùng bộ dáng hậ gặp mọi người.”

‘Võ Hạ Uyên xấu hổ cười, không nói gì Diệp Vĩ hanh cũng không muốn đi đào bí mậ của người a, anh gậ đầu: “ôi sẽ giữ bí mậ giúp cô”

Võ Hạ Uyên nhìn anh a với ánh mắ cảm kích, bị cô nhìn như hế, rong đầu anh a lập ức hiện lên ánh mắ đầy nước kia của cô, nhịp im không ự chủ được mà đập nhanh hơn, anh vội vàng quay đầu sang mộ bên.

Ngay sau đó cửa phòng bị gõ vang là Đỗ Minh hông: “Chị Uyên, bác sĩ ới”

Diệp Vĩ hanh mở cửa ra, khỏi phục lại bộ dạng hong dong lúc rước, yên ĩnh đứng ở mộ bên.

Đỗ Minh hông kỳ quái nhìn Diệp Vĩ hanh và Võ Hạ Uyên, nhưng nghĩ đến vế hương của Võ Hạ Uyên nên anh a không nghĩ nhiều nữa.

Sau khi bác sĩ kiểm ra ổng quá mộ phen hì nói: “Không sao, không bị ổn hương đến xương cố, ôi kê đơn cho cô hai hộp cao, bôi lúc sáng và ối, hai ngày sau sẽ không có việc gì”

Bác sĩ là mộ ông cụ khoảng bảy mươi uổi, lại có hêm mộ chòm râu dê, ăn mặc khá giản dị, không hiểu sao rên người hỉnh hoảng lại lộ ra mộ cỗ hương vị hần iên.

Võ Hạ Uyên không khỏi nhìn nhiều hơn mộ chú.

“Chị Uyên, còn đau không?” Đỗ Minh hông và rần Duy Hòa đứng ở mộ bên, vẻ mặ hai người đều rấ lo lắng.

Võ Hạ Uyên lắc đầu: “Không có việc gì, không có việc gì”

rần Duy Hòa nghe vậy hì nhẹ nhàng hở ra, nói đùa: “Vẫn là Chị Uyên kiên cường, em còn chuẩn bị sẵn hủy Mạn Kim Sơn cho chị ồi Võ Hạ Uyên vẫn lắc đầu, nếu như hôm nay.

rương ấn Phong ở đây, có lẽ cô sẽ khóc, dù sao lúc đấy cũng hậ sự rấ đau, nhưng rước mặ người khác cô cắn chặ răng không khóc.

“Cô không có mắ sao?” mộ iếng quá mắng vang lên, rần hanh âm đẩy rợ lý của mình ới: “Còn không mau xin lỗi Cô Uyên đi”

Đám người đồng hời nhíu mày, cảm hấy kĩ năng diễn xuấ của rần hanh âm…

Không ố lắm.

Nhưng rần hanh âm vẫn còn iếp ục, nói xin lỗi mộ cách rấ không có âm, hoàn oàn chính là hái độ xin lỗi qua loa: “hậ xin lỗi Cô Uyên, cái người rợ lý này của ôi làm việc lúc nào cũng hậu đậu, vừa rồi nếu không phải cô a đụng vào ôi hì làm sao ôi có hể đẩy ngã cô được?”

rần Duy Hòa hừ lạnh: “hậ không? Chị Uyên đứng cách xa miệng hồ nước hai mé, chẳng lẽ người rợ lý này của cô là lực sĩ à?

Đẩy còn hơn cả bò húc?”

Ánh mắ rần hanh âm ối lại: “Nếu vậy hì Cô Uyên nói xem muốn xử lý như hế nào?”

Võ Hạ Uyên biế sự kiên nhãn của rần hanh âm đã hế, mộ ngôi sao đang ho như cô a phải hạ mình xin lỗi mộ người đại diện bé nhỏ như cô đã là mộ “món quà” o lớn rồi, hế là cô nhẹ giọng nói: “Không cần, cứ để như vậy đi”

rong mắ rần hanh âm hiện lên mộ kia kiêu ngạo, cô a biế Võ Hạ Uyên sẽ không dám làm gì: “Vậy ôi hay rợ lý của ôi cảm ơn Cô Uyên”

“Cô biế không?” Đúng lúc này Diệp Vĩ hanh độ nhiên mở miệng, anh lắng lắng nhìn vào rần hanh âm, nói rõ ràng rành mạch ừng chữ mộ: “ôi đã hợp ác với nhấ nhiều ngôi sao nữ, cô chính là người duy nhấ khiến ôi muốn ừ bỏ kịch bản”

Vẻ mặ rần hanh âm độ nhiên rắng bệch.

Diệp Vĩ hanh nói xong hì quay người rời đi, rần hanh âm ngu ngơ mấy giây rồi hoảng sợ đuổi heo: “Anh Lâm, anh Lâm!”

Đạo diễn Lâm đứng ở cửa xem xé vế hương của Võ Hạ Uyên, hơi sợ hãi khi nhìn hấy người cô bị quấn đầy băng gạc, hế là ông 1a lấy điện hoại ra chụp mộ bức ảnh cho Phạm Minh rạch, huận iện giải hích mộ phen, đẩy hế rách nhiệm lên đầu rần hanh âm, ông a cũng không muốn gánh mộ chú nào.

Phạm Minh rạch rả lời rấ nhanh, là ba cái dấu chấm han Không hể không nói cái huốc cao rung Y này rấ có hiệu quả, mặc dù mùi không dễ ngửi nhưng ngày hôm sau sau khi ỉnh lại, Võ Hạ Uyên cảm hấy cơn đau rên người dịu đi rấ nhiều, bả vai có hể hơi nhúc nhích được mộ chú.

Đỗ Minh hông gõ cửa phòng, bê đồ ăn sáng vào: “Chị Uyên, phòng bếp nấu chú cháo, chị ăn mộ chú đi”

Võ Hạ Uyên đã đánh răng rửa mặ xong ừ lâu, hấy vậy hì liền nói: “Mấy chuyện nhỏ này em cứ giao cho rần Duy Hòa là được, em không cần phải làm đâu”

“Không có gì” Đỗ Minh hông hơi cúi đầu, mộ lá sau mới rầm giọng nói: “Chị Uyên, còn đau không?”

Võ Hạ Uyên ngẩn người: “Không sao”

“Là lỗi của em” Đỗ Minh hông vô cùng ự rách: “Dù sao chị cũng là mộ cô gái, đáng lẽ em nên bảo vệ ố cho chị”

“Ai mà biế cô a sẽ làm như vậy chứ” Võ Hạ Uyên không để ý chú nào: “Nếu cảm hấy có lỗi hì hãy cố gắng quay phim cho ố”

Đỗ Minh hông gậ đầu.

Sau đó cửa bị đẩy ra, rần Duy Hòa hưng phấn chạy vào: “Chị Uyên, anh Kiên, có in ố nè.

Đỗ Minh hông nhắc nhở: “Lần sau nhớ gõ cửa”

“Đã nhớ đã nhớ, còn không phải là vì em quá vui sao?” rần Duy Hòa cười đến nỗi miệng ngoác đến ận mang ai.

‘Võ Hạ Uyên: “Chuyện gì mà em vui vậy?”

“Mọi người chưa xem facebook à?” rần Duy Hòa đóng cửa phòng, nhỏ giọng nói: “Sáng sớm hôm nay có in ức rần hanh âm phẫu huậ hẩm mỹ được đăng rên ấ cả các rang mạng, bài đăng có lý có cớ, không giống giải”

Đỗ Minh hông cong môi: “Độ nhiên như: vậy?”

“Cái này gọi là ác giả ác báo” rân Duy Hòa “hừ hừ” hai iếng: “Ai bảo cô a hích đi bắ nạ người khác!”

Chưa nói ới Võ Hạ Uyên có bao nhiêu vui vẻ, mối hù với rần hanh âm nhấ định cô sẽ ính oán với cô a, nhưng bây giờ chưa phải là lúc, cô không muốn đắc ội người khác, ai biế đối phương lại nổ xe rước, hơn nữa lại vào đúng hời điểm này… Có phải quá là rùng hợp không?

Khi đến phim rường, Võ Hạ Uyên mặc mộ chiếc áo khoác dài đến mắ cá chân, hành công che khuấ được vế hương rên người, Diệp Vĩ hanh chậm rãi đi lên phía rước: “Đỗ Minh hông không cần cô phải nhìn chẵm chăm suố ngày như vậy”

Võ Hạ Uyên cười nhẹ: “Nhìn chăm chãm mới yên âm”

Diệp Vĩ hanh nghe vậy hì không nhiều lời nữa, ngồi ở mộ bên nghịch điện hoại, sau đó gửi mộ in nhãn cho chú mình: “Có hể cướp người đại diện Võ Hạ Uyên của hiên hần không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status