Phu nhân không dễ chọc

Chương 211



Màn kịch này sắp quay xong rồi rần hanh âm mới đến, cô a khoác rên mình khăn choàng lông và đeo mộ cặp kính đen, không nói chuyện với ai hế, rực iếp đi hẳng đến phòng hóa rang rang điểm, có hể nhận ra, cô a hận không hể rở hành mộ người àn hình.

rần Duy Hòa ở mộ bên lẩm bẩm nói: “Bây giờ biế mấ mắ rồi hả, sớm đã làm gì rồi”

‘Võ Hạ Uyên cười gian ác, rong lòng nghĩ báo ứng cũng đến nhanh quá chứ.

Hôm nay những cảnh quay đều rấ suôn sẻ, buổi rưa có hể hu dọn nghĩ ngời ngơi rồi, ‘Võ Hạ Uyên ìm mộ nơi yên ĩnh, lấy điện hoại ra nhẫn in cho rương ấn Phong: “Anh đã ăn cơm chưa?”

Hôm qua cô bị hương, rong lòng lo lắng người đàn ông của mình yêu cầu gọi video sẽ nhìn ra được, hế là ìm mộ lý do nói là đi ngủ sớm rồi, nên ừ đó cô ính ra hì hai người đã hơn hai mươi iếng chưa liên hệ với nhau mộ cách đàng hoàng rồi, Võ Hạ Uyên nhớ rương ấn Phong đến muôn phá điên.

***

Khi in nhắn đã được gửi đi rấ lâu rồi, nhưng vẫn chưa hấy hồi âm, có phải là bận lắm không? Võ Hạ Uyên đá nhẹ chân ừ ừ đi về khách sạn.

rần hanh âm đang ngồi ở ghế sô pha, sắc mắ của cô a vô cùng khó coi “Bụm” Mộ iếng đã hấy cô a ném điện hoại xuống đấ, ‘Võ Hạ Uyên điềm ĩnh liếc cô a mộ cái, không nói gì “Cô đừng đắc ý!” rần hanh âm rong bụng lửa giận đùng đùng, hung dữ bốc phá nhấm hẳng vào Võ Hạ Uyên nói: “Cô cho là cô giả vờ bị hấm hại hì anh Lan sẽ nhìn cô hay sao? Cái hứ gì không biế!”

rần hanh âm càng ức rong lòng Võ Hạ Uyên càng vui, cô nghĩ mình so đo ính oán và nói lý với người đang nổi điên đến không biế dùng não để suy nghĩ để làm gì cơ chứ? Lãng phí năng lượng.

Đợi sau khi ăn cơm xong, rời sắc đã bắ đầu ối lại hoàn oàn.

‘Võ Hạ Uyên ôm điện hoại nằm rên giường, gọi điện hoại rấ nhiều lân cho rương ấn Phong và Phùng Bảo Đạ, nhưng không ai rong số hai người họ bắ máy, cô bắ đầu đứng ngồi không yên rồi, hẩm chí còn suy nghĩ hay là ngay mai quay về Cần hơ mộ chuyến.

Đúng ngay lúc Võ Hạ Uyên đang ìm kiếm vé xe, iếng chuông điện hoại reo lên, hai chữ hiển hị rên màn hình điện hoại khiên cô ngay lập ức hở phào nhẹ nhõm: “ấn Phong”

“Có hể xuống ầng hay không?” rương ấn Phong hỏi.

‘Võ Hạ Uyên giậ mình, sau đó nhịp im đập nhanh, cô vội vàng lấy áo khoác rên giường, hận không hể bay ngay xuống dưới lầu: “Được chứ Em lập ức xuống!”

“Mặc xong áo rồi, khi đi xuống lâu cẩn hận chú” Giọng của rương ấn Phong rấ hấp nói: “Võ Hạ Uyên, em mà ngã hêm cái nữa là anh sẽ rói em về nhà đó, ừ hôm nay rở đi cái gì cũng không cần làm nữa!”

‘Võ Hạ Uyên ý hức được liền hu cổ lại, biế được người đàn ông của mình đang rong lúc giận dõi Xuống đến lầu, Võ Hạ Uyên nhìn hấy phía Xa xa mộ ia sáng ừ miệng rừng bạch dương cách đó không xa, bóng dáng hon dài của anh gần như bị bóng ối nuố chửng, nhưng chỉ cần nhìn hoáng qua cô đã biế là ai.

“ấn Phong!” Võ Hạ Uyên vui vẻ nhào đến.

rương ấn Phong vội vàng iến về phía rước ôm lấy cô vào lòng, rương ấn Phong nói: “Chạy cái gì chứ?”

Ngửi hấy mùi hương quen huộc, dù cho.

bây giờ rời sụp đấ lở Võ Hạ Uyên cũng không Sợ, cô dụi dụi người mình vào rong lòng anh nói: “Em nhớ anh quá.”

“Em..” Khi nghe hấy câu nói này rương ‘ấn Phong rong chốc lá ê liệ không giận nổi nữa, cô gái này hậ ình sinh ra là để khắc chế anh hay sao đớ?

“Nhớ anh? Nhớ anh mà bị hường không nói cho anh biế?” rương ấn Phong miệng lưỡi sắc bén chỉ chỉ vào mũi cô nói.

‘Võ Hạ Uyên vội vàng vuố ve anh nói: “Em không phải sợ anh lo lắng cho em đó sao? Em đây không sao cả không nghiêm rọng lắm, nếu như mà nghiệm rọng ừ sớm em đã khóc la um sùm đòi về rồi, sau đó ôm đùi o của anh không buông ra”

“Bớ nói xui xẻo đi!” rương ấn Phong hí sâu mộ hơi, ừ ừ đẩy nhẹ Võ Hạ Uyên ra, vạch áo ngoài của cô lên xem vế hương rồi nói: “Con đòi heo học hầy giáo dạy võ để phòng hần, học xong đói quá nuố hế xuống bụng rồi phải không? Em mà có lanh lợi bằng mộ nửa của rần Anh hư, anh có phải lo lắng như hế không?

Võ Hạ Uyên ngoan ngoan hành hậ đứng đó, ay còn lại nắm lấy mộ bàn ay của rương ấn Phong không buông.

Đợi sau khi cô bị anh giáo huấn cho mộ rận xong, lửa giận rong lòng rương ấn Phong cũng vơi bớ đi phần nào rồi, rương ấn Phong cũng phục Võ Hạ Uyên rồi, càng, phục bản hân anh hơn.

Ánh sáng mặ răng chiếu gọi, sôi sáng oàn diện gương mặ của người đàn ông bên cạnh cô, né mắ anh uấn ú, ngắm nhìn đến rong lòng Võ Hạ Uyên cũng cảm hấy cồn cào.

Người đàn ông của cô hậ đẹp, rong lòng Võ Hạ Uyên nghĩ.

rương ấn Phong nhìn cô rồi nở mộ nụ cười gian xảo, dùng ngón ay đụng lên mũi của cô rồi kéo xuống: “Nhìn gì đó?”

“Nhìn anh chàng đẹp rai” Võ Hạ Uyên nói rồi ôm lấy rương ấn Phong: “Đến cũng đến rồi, cũng không nói với em mộ iếng, lại còn không nghe điện hoại của em”

“Lo lắng rồi hả?” rương ấn Phong đá lòng mày.

Võ Hạ Uyên gậ gậ đầu nói: “Uhm”

“Lo lắng là đúng rồi” rương ấn Phong rầm giọng nói: “Em nghĩ hử coi khi anh biế em bị hương, em lại im lặng không nói với anh hế có biế lúc đó anh hế nào không?”

Võ Hạ Uyên cúi đầu: “Em sai rồi, sau này sẽ kịp hời báo cáo ình hình cho anh biế nha”

“Đúng vậy không?” rương ấn Phong nhíu mày nâng cầm của Võ Hạ Uyên lên nói: “ái phạm hì sẽ xử sao đây?”

Ánh mắ của Võ Hạ Uyên ừ ừ hí lại: “ùy anh xử lý nha..”

Họ cuồng nhiệ ôm lấy nhau rấ nhanh, và họ hôn nhau cho đến khi sau lưng vang lên mộ iếng kêu kinh ngạc.

rương ấn Phong ý hức được liên đem ‘Võ Hạ Uyên ôm chặ vào rong lòng rần hanh âm cười cười bước lên phía rước, rên mặ giống như đang đợi xem mộ màn hay rấ hưng phấn nói: “Chu cha ơi, hậ sự là ngại quá đi cô Uyên, cô đêm hôm khuya khoắ chạy ra đây, dọa chế chúng ôi ôi. Vị này Ì; Sau khi lời nói của rần hanh âm độ nhiên ắ đi, cô nhìn hấy rõ ràng khuôn mặ như hần dưới ánh răng, người đàn ông lặng lẽ đứng đó, rong mắ có mộ ia lạnh lẽo. Sau sự ngạc nhiên ban đầu, rần hanh âm bắ đầu cảm hấy khó chịu vì người kia nhìn cô như hể anh đang nhìn mộ vậ chế.

Lúc này Diệp Vĩ hanh cũng đi đến, giây phú ánh mắ của anh a chạm chúng âm nhìn của rương ấn Phong, rong lòng anh a sản sinh ra mộ loại cảm giác nguy hiểm ừ rước đến giờ chưa hề cảm hấy qua.

Người đàn ông này đặ biệ nguy hiểm!

Đây là rực giác của anh a nói cho anh a biế.

Võ Hạ Uyên ừ rong lòng của rương ấn Phong ló đầu ra, nhìn hấy cách đó không xa người đang đứng là rần hanh âm và Diệp Vĩ hanh, khẽ khẽ nhíu mày lại nói: “Đây là bạn rai của ôi, anh ấy đến đây hăm ôi Cánh ay của Diệp Vĩ hanh ừ ừ buông xuống rồi siế chặ lại, với lại những động ác nhỏ này của anh a đã lọ vào mắ của rương.

ấn Phong, rấ ố, rương ấn Phong ức đến cần răng, người phụ nữ của anh lại ở bên ngoài rêu hoa ghẹo bướm nữa rồi!

Còn rần hanh âm hì ngượng ngùng rồi, cô a vừa rồi ở rên lầu hai nhìn xuống hấy ‘Võ Hạ Uyên đang ôm ôm ấp ấp cùng với mộ người đàn ông lạ, liền chạy đi nói với Diệp Vĩ hanh cô Võ Hạ Uyên nữa ngày rồi cũng chưa hấy về, Diệp Vĩ hanh liền đi ra ngoài ìm cô, cô a cũng đi heo sau lưng, hai người vừa hay bắ gặp cảnh này, rần hanh âm rong lòng đang ính oán sẽ làm gậy đánh uyên ương, cô a cũng nhìn ra được Diệp Vĩ hanh đối với Võ Hạ Uyên có chú đặc biệ để âm, liền suy nghĩ muốn riệ để cắ đứ mối duyên này, ai ngờ…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status