Phu nhân không dễ chọc

Chương 212



Khách sạn rương ấn Phong đặ rước yêu cầu chạy rên đường cái hơn mộ giờ, mà rong đoạn hời gian này, hai người đã ôm hôn đến nỗi hí hở không đều.

Ảo giác sao? Võ Hạ Uyên luôn cảm hấy nụ hôn của rương ấn Phong mang heo chú rừng phạ.

“ổng giám đốc Phong, bà chủ, ới rồi” Xe dừng lại, giọng nói của Phùng Bảo Đạ xuyên hấu qua ấm màn che buồn buồn ruyền đến.

Võ Hạ Uyên vội vàng sửa lại óc và cổ áo mộ chú, sau đó được rương ấn Phong dắ ra ngoài.

Điều kiện khách sạn này rõ ràng ố hơn nhà rên núi kia nhiều, Võ Hạ Uyên đi hẳng ới phòng ắm, hư giãn ắm rửa mộ cái, sau đó lấy khăn bọc lấy dáng người duyên dáng bước ra.

rương ấn Phong ngồi rên giường khế nhíu mày, mắ sắc hâm rầm nhìn Võ Hạ Uyên: “Cố ý?”

***

Võ Hạ Uyên đưa máy sấy cho rương ấn Phong: “Chỗ nào”

rương ấn Phong nhận lấy, rấ hành hạo sấy óc cho Võ Hạ Uyên.

“Diệp Vĩ hanh kia là chuyện gì xảy ra?”

“Ảnh đế Lan?” Võ Hạ Uyên yếu ớ nghiêng đầu: “Diễn viên đối hủ của Đỗ Minh hông, người cũng không ệ lắm. Đúng rồi, đêm nay anh bị Diệp Vĩ hanh và rần hanh âm nhìn hấy, mặc dù mộ năm qua anh xuấ hiện rong ầm mắ công chúng rấ í, nhưng chưa chắc người a nhận ra anh.”

“Nhận ra hì nhận ra, không sao” rương ấn Phong nghe hấy Võ Hạ Uyên vốn không hiểu ý của mình hì hở dài, hơn nữa cũng hơi vui vẻ, điều này nói rõ Võ Hạ Uyên đơn giản đối đãi với Diệp Vĩ hanh như mộ đối ượng hợp ác.

“Vậy bọn họ nhấ định không bao lâu sẽ ra được hận phận của em” Võ Hạ Uyên nhíu mày.

“Có anh ở đây hì không hể nào đâu”

rương ấn Phong sấy khô óc cho Võ Hạ Uyên, động ác dịu dàng mà ỉ mỉ, anh ném máy sấy óc sang mộ bên, iến đến nhỏ hì hầm bên ai người phụ nữ: “Hai ngày không gặp, nhớ anh không?”

Đáp lại anh là nụ hôn say đảm của Võ Hạ Uyên.

rong đầu rương ấn Phong bùng nổ mộ iếng.

Hai người giày vò đến đêm khuya, iếng chuông báo hức sáu giờ sáng vang lên, Võ Hạ Uyên xém chú khóc hành iếng, cô mới ngủ được ba giờ hôi. Eo còn đặc biệ nhức mỏi, hảm ghê ấy.

rương ấn Phong đưa ay ắ chuông, cọ xá vào cố Võ Hạ Uyên: “Muốn xin nghỉ mộ ngày không?”

‘Đề nghị này vô cùng khiến người a rung động, nhưng Võ Hạ Uyên vẫn căn răng mộ cái: “Không được, không có gì bấ ngờ xảy ra hì hôm nay quay xong liền có hể về Cần hơ, em vẫn nên heo dõi mộ chú, đừng nói chỉ là ối hôm qua còn khiến ảnh đế và rần hanh âm gặp mộ màn như vậy, ảnh đế Lan em cũng không lo lắng, rần hanh âm chắc chắn sẽ nói lung ung”

“Gô a dám nói hì sau này anh sẽ xé ná miệng cô a” rương ấn Phong đứng dậy heo, dùng giọng nói nhàn nhạ khiến người a rùng mình, Võ Hạ Uyên hế lần này đến lần khác còn cảm hấy rấ đẹp rai “Cẩn hận cánh ay và bàn chân” rương ấn Phong nhíu mày xoa bóp mộ lần, cuối cùng vỗ lưng Võ Hạ Uyên: “Đi hôi, Phùng Bảo Đạ đưa em đi”

‘Võ Hạ Uyên cười đáp, huần hục dùng kem rang điểm bôi ré, sau đó rở lại rường quay với Phùng Bảo Đạ.

rận này ấ cả mọi người còn chưa lên, ‘Võ Hạ Uyên đến phòng bếp làm chú bữa sáng đơn giản, để Phùng Bảo Đạ mang về cho.

rương ấn Phong, nhìn xe đi xa, Võ Hạ Uyên vẫn có chú không nỡ, sau đó xoay người liếc mắ mộ cái đã hấy Diệp Vĩ hanh rước cửa.

“Ảnh đế Lan?” Võ Hạ Uyên hơi kinh ngạc: “Chào buổi sáng”

Diệp Vĩ hanh nhìn chăm chằm Võ Hạ Uyên không nói gì, ánh mắ của anh a có hơi lạnh lẽo, giống như lần đầu iên quen biế Võ Hạ Uyên, cứ giảng co mấy giây như vậy, Diệp Vĩ hanh đi rước.

Võ Hạ Uyên cảm hấy không hể hiểu hấu, Diệp Vĩ hanh ức giận cái gì?

‘Võ Hạ Uyên vốn sẽ không nghĩ ới mặ ghen ị kia, bọn họ mới quen nhau mấy ngày, lời rước sau ừng nói cô đều có lặp lại mộ lần, đến độ uổi này của cô, chỗ nào sẽ còn in ưởng vừa gặp đã yêu, gặp lại liên cảm mến rong cổ ích?

“Chú” Diệp Vĩ hanh nhận điện hoại, có chú mệ mỏi vuố rán.

Anh a suy nghĩ chuyện rước đó chú đào Võ Hạ Uyên qua đây có lẽ nên xử lý ổn hỏa, nhưng giờ phú này anh a lại có hơi hối hận, đang muốn ừ chối hì nghe chú chân hành nói bên đầu dây kia: “Diệp Vĩ hanh, Võ Hạ Uyên mà chú đã hỏi này không động vào được.

Diệp Vĩ hanh nghiêm úc: “Có ý gì?”

“Là ổng giám đốc rạch của hiên hần ự mình ừ chối, cháu biế điều này có nghĩa gì không?” Chú hạ giọng: “Chỗ dựa của người phụ nữ kia ở hiên hần không đơn giản”

rong lòng Diệp Vĩ hanh hiện lên cảm giác khác hường, anh a cúp điện hoại về phòng, mở máy ính bắ đầu lục soá ài liệu liên quan đến E, rong nhà Diệp Vĩ hanh chính là làm ăn, mặc dù anh a làm rong ngành giải rí,nhưng cũng không xa lạ gì với E, đừng nói chỉ bây giờ lại có hiên hần danh iếng hậ lớn, in ức rên mạng rõ ràng đã bị xử lý, chỉ có hể ìm được gần mộ năm, rương ấn Phong rong ruyền huyế kia càng hần bí hơn ngày xưa, nhưng Diệp Vĩ hanh vẫn ìm được mộ ấm ảnh hồ sơ có vẻ hơi mơ hồ.

Là anh.

Ánh mắ Diệp Vĩ hanh co rụ lại, liếc mộ cái đã nhận ra người đàn ông rên ấm ánh là vị đón Võ Hạ Uyên hôm qua kia.

Võ Hạ Uyên nói là bạn rai cô ấy, hẳn là bọn họ…

Diệp Vĩ hanh nhíu mày, anh a nhớ không lầm hì rương ấn Phong đã kế hôn.

Lại lục soá in ức vợ của rương ấn Phong, không hu hoạch được gì.

Diệp Vĩ hanh cảm hấy anh a chỉ cách bí mậ mộ bước nữa hôi, sau đó nháy mắ lại mông lung và mơ hồi, anh a liên ục suy nghĩ, bỗng nhiên rong đầu lóe lên mộ suy nghĩ: “Võ Hạ Uyên là người ình của rương ấn Phong”

Không rách Diệp Vĩ hanh lại nghĩ như vậy, hực ế là rương ấn Phong giấu in ức về Võ Hạ Uyên và con rai quá ố, in ức nhỏ mấy năm gần đây đã bị iêu hủy sạch sẽ, rong công y càng không hể nào ruyền ra mộ mống in ức nào, cái ên Võ Hạ Uyên này sớm đã phai nhạ khỏi âm mắ đám người đó.

in ức vạch rần mỗi ngày không ngừng hay đổi, cũng làm choáng váng hần kinh của Diệp Vĩ hanh, khiến anh a nghĩ hế nào cũng không nghĩ ra được bà chủ Lệ cao cao ại hượng sẽ đến hiên hần ừ chức vị người đại diện nho nhỏ mà đi lên, cho nên giải hích ố nhấ chính là Võ Hạ Uyên có cây lớn dựa dẫm, quả hậ anh a nghĩ như vậy cũng có lý, chính là sai lầm hơi lớn.

ối hôm qua Đỗ Minh hông không ngủ được, không biế Võ Hạ Uyên mộ đêm chưa về, đến sáng mới rở về, anh a ăn ly đá bào Võ Hạ Uyên bưng ới, nhỏ giọng nói: “Chị Uyên, em cảm hấy âm rạng ảnh đế hôm nay không ố”

Võ Hạ Uyên ngẩng đầu nhìn hoáng qua: “ừ?

Áp suấ quanh hân Diệp Vĩ hanh hơi hấp, nhân viên cầm đồ đi ngang qua anh a cũng hận không hể nhón chân lên.

“Ai chọc anh a?” Đỗ Minh hông lẩm bẩm.

“Dù sao cũng không phải em là được” Võ Hạ Uyên không hề để ý: “Quay cho ố, ranh hủ quay mộ lần là qua, chị nhớ con rai chị rồi: “Con rai?” Đỗ Minh hông giậ mình: “Chị Uyên, chị..”

‘Võ Hạ Uyên chỉ cười, đúng là đạo diễn Lâm gọi người, Đỗ Minh hông nhanh chóng bước ới, anh a còn nghĩ Chị Uyên khẳng định đang nói đùa, không chừng rong nhà nuôi mèo chó gì đó, bây giờ người không được đều như vậy hả a? Nuôi hú cưng cũng ự cho mình là “bố mẹ” rồi.

Cảnh diễn của rần hanh âm nhanh chóng kế húc, đã sớm rời khỏi, đối với điều này mọi người mười phần hiểu rõ, người này không phải nhanh chóng đi về hương lượng mộ chú với xã hội ruyền hông làm sao ẩy rắng vệ đen sao?

Mọi người dọn dẹp đồ xong chạy về hành phố Nam hì đã là chạng vạng ối, đạo diễn Lâm hông cảm cho mọi người, ra hiệu ai về nhà nấy, Võ Hạ Uyên ừ hiên hần đi ra, nhìn mộ vòng bốn phía, xác định không có ai sau đó mới ngồi lên rên chiếc xe Maybach màu đen, mà mộ màn này đều rơi vào rong mắ Diệp Vĩ hanh rong bóng ối.

“Chúng a đi” Diệp Vĩ hanh nhỏ giọng nói, không nghe ra vui buồn. Mộ người đại diện nhỏ nơi nào có hể ngồi loại xe sang kia?

Quả nhiên cô là… của rương ấn Phong. Diệp Vĩ hanh mạnh mẽ nhắm mắ lại, ự nhủ với lòng nên dừng ở đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status