Phu nhân không dễ chọc

Chương 214



Mặc dù suố mộ năm qua quan hệ của ông Lệ và rương ấn Phong rấ căng hẳng nhưng ông vẫn rấ yêu hương đứa cháu Hoài Cảnh này, giờ phú này nghe hấy lời nói này, ông ức giận đến mức máu sắp xông lên đỉnh đầu.

Bảo mẫu sợ hãi đến mức run rẩy không ngừng, bà a hấy Võ Hạ Uyên và rương ấn Phong hường xuyên vắng nhà nên mới dám dẫn con rai ới ăn uống, ai mà ngờ chỉ sơ sẩy mộ chú mà đã bị cả nhà bọn họ phá hiện.

Bảo mẫu biế người nhà này vừa có iền vừa rấ lợi hại, rong lòng cực kỳ sợ hãi.

Cách rương rúc Phương hể hiện sự phẫn nộ của mình rấ rực iếp, bà xé rách cố áo bảo mẫu, úm óc bà a đánh cho mộ rậ đứa bé rai run lẩy bẩy đứng mộ bên như phá hiện ra nơi này không phải là nơi cậu a có hế giở hói ngang ngược ra, liên ục lau nước mắ.

“Phùng Bảo Đạ, gọi Diệp Sâm ới” rương ấn Phong rầm giọng.

Chẳng mấy chốc Diệp Sâm đã ới, anh a làm kiểm ra ổng quá cho Bào Ngự, rồi lại xem vế máu bầm rên ay Bào Ngư, lúc này mới nói: “Dạ dày hơi không khỏe cho lắm, ngày mai ôi sẽ sắp xếp làm kiểm ra oàn hân cho cậu chủ nhỏ, còn vế bầm này chắc là va vào đâu đó”

***

“Dạ dày không khỏe?” rương ấn Phong lặp lại, dáng vẻ như sắp nổi rận lôi đình.

“hưa ngài!” Bảo mẫu kêu lên mộ iếng rồi quỳ xuống: “Xin lỗi! ôi sai rồi! ôi hậ sự sai rồi!”

“Phùng Bảo Đạ” rương ấn Phong ôm chặ Bào Ngư, anh không muốn làm con sợ, cố hạ hấp giọng xuống nhấ có hể: “Cậu xử lý đi, ôi không muốn hấy bọn họ nữa!”

Phùng Bảo Đạ gậ đầu: “ôi hiểu rồi”

Buổi ối, sau khi Bào Ngư ngủ, Võ Hạ Uyên vùi vào lòng rương ấn Phong khóc mộ hồi lâu, cô làm mẹ cái kiểu gì vậy chứ? Con mình ngay cả cơm cũng không được ăn mà cô lại không biế í gì!

“không sao không sao” rương ấn Phong hôn lên rán Võ Hạ Uyên, im đau như sắp rách oạc ra: “Sau này chúng a dẫn con đi, chúng a sẽ ự dẫn.”

Sáng sớm hôm sau Võ Hạ Uyên chào hỏi Đỗ Minh hông, sau khi dặn đi dặn lại rần Duy Hòa hì dẫn Bào Ngư ới bệnh viện.

Sau khi làm kiểm ra xong, Diệp Sâm nói Bào Ngư không ăn cơm đúng giờ suố mộ hời gian nên dạ dày bị yếu đi, nhưng may mà phá hiện kịp hời, vẫn còn điều rị được, Võ Hạ Uyên yên lặng nghe, rên mặ chẳng có chú cảm xúc nào.

Diệp Sâm hở dài: “Chăm sóc ố cho hăng bé ố hơn việc ự rách không cần hiế rấ nhiều.”

Võ Hạ Uyên nhìn Diệp Sâm, mãi mộ hồi sau mới nở mộ nụ cười: “Cám ơn bác sĩ Lạc”

Giữa rưa Võ Hạ Uyên dẫn Bào Ngư đi ăn cháo, sau đó đưa con ới công y và gặp.

Khương hi ở cửa hang máy.

Khương hi nhìn Bào Ngư, nhịn không được khẽ hỏi: “Chị Uyên, con ai vậy ạ”

“Chị” Võ Hạ Uyên khẽ nói.

“Hả?” Khương hì kinh ngạc.

Khương hi còn chưa hồi hồn lại, bóng dáng Võ Hạ Uyên đã biến mấ khỏi hành lang.

Đỗ Minh hông đã rang điểm xong cho buổi quảng cáo đại diện cho Đông Miêu sang rọng, giá cả phải chăng ngày hôm nay, anh a hấy Võ Hạ Uyên đẩy cửa đi vào bèn nở mộ nụ cười, sau khi nhìn hấy Bào Ngư rong ngực Võ Hạ Uyên hì ý cười rên mặ lập ức đông cứng lại “Chị Uyên..” Đỗ Minh hông mặc mộ bộ quần áo màu xám rắng, mặ mày sắc sảo, rông rấ đẹp, nhưng giờ phú này ánh mắ anh a lại ràn đầy vẻ bấ lực: “Đây là con nhà ai vậy ạ?”

“Nhà chị” Võ Hạ Uyên hoải mái hừa nhận: “ên là Bào Ngư”

“Ôi! Đây là hiên hần nhỏ rơi xuống rần gian nào vậy?” rần Duy Hòa đứng sau lưng ‘Võ Hạ Uyên, nghe hấy câu này bèn đi ới rêu Bào Ngư, hoàn oàn không hèm để ý hân phận của đứa bé này.

Đỗ Minh hông rầm mặc mấy giây rồi cũng bình hường lại, mỗi người đều có cuộc sống của mình, người ngoài không nên xen vào, Chị Uyên đã không nói rõ hì anh a cũng không hỏi.

ới lúc Đỗ Minh hông đi chụp quảng cáo, ‘Võ Hạ Uyên và rần Duy Hòa dẫn Bào Ngư ới mộ chỗ hoáng má.

“Chị Uyên, cậu bé có ăn kem không? Em đi mua mộ cây” rần Duy Hòa hấy cậu bé này răng như ngọc, chỉ iếc không hể cho cậu bé ấ hảy mọi đồ ố.

“Không ăn, mấy hôm nay dạ dày nó không được ố lắm, chị mới không yên âm nên dẫn con heo.” Võ Hạ Uyên khẽ nói.

“À à à” rần Duy Hòa liên ục gậ đầu.

rong lúc đang nói chuyện, Lưu Nguyên Vậy Cường và Khương hi đi ới ừ phía xa.

“Bọn họ ới đây làm gì vậy?” rần Duy Hòa nhíu mày.

“Đô Minh hông đại diện cho Đông Miêu, chắc chắn bọn họ rấ khó chịu rong lòng” Võ Hạ Uyên nghĩ hầm chắc chắn cái miệng rộng của Khương hi đã nói gì đó về chuyện cô dẫn con ới công y với Lưu Nguyên Cường: “Đừng phản ứng lại, cho dù bọn họ có nói gì hì chúng a cũng là người đại diện rồi”

“Em hiểu rồi Chị Uyên”

Quả nhiên, Lưu Nguyên Cường nhìn Bào Ngư rồi nói: “Đứa bé này là?”

“Con rai ôi” Võ Hạ Uyên hản nhiên nói.

“Cô Uyên kế hôn rồi à?” Lưu Nguyên Cường ỏ vẻ kinh ngạc.

Biểu cảm rên gương mặ Võ Hạ Uyên vẫn chẳng hay đổi: “Đó là chuyện riêng của ôi, hình như chuyện này không liên quan gì ới anh Cường hì phải?”

“Đương nhiên là không liên quan” Lưu Nguyên Cường nói rồi giơ ay ra: “Nào, chú bế mộ chú”

Bào Ngư xoay đầu lại, ôm chặ cố Võ Hạ Uyên, hể hiện rõ không muốn bị đụng.

Võ Hạ Uyên cười nói: “Xin lỗi nhé, con ôi Sợ người lạ”

“Hiểu hiểu” Lưu Nguyên Cường như phá hiện ra mộ lục địa mới: “Cô Uyên, cô dẫn con ới công y hình như không phù hợp với quy định cho lắm?”

“Quy định gì vậy? Sao ôi lại không biế nhỉ?” Phạm Minh rạch sải bước đi ới, rừng mắ nhìn Lưu Nguyên Cường.

“ổng giám đốc rạch” Lưu Nguyên Cường bị nhìn hấy chợ cảm hấy chộ dạ, nhưng vẫn dựa vào lý lẽ để ranh luận: “Công y không cho đưa con ới, đó là quy định ngầm mà?”

“Công y chúng a là công y giải rí” Phạm Minh rạch mấ kiên nhãn: “Võ Hạ Uyên chỉ dẫn dắ mộ mình Đỗ Minh hông, đưa con ới cũng không sao”

“Nhưng mà “rong công y cậu quyế định hay ôi quyế định?” Phạm Minh rạch lạnh lùng cắ ngang “Ngài quyế định! Ngài quyế định!” Cứ nghĩ đã nằm được lỗi của Võ Hạ Uyên, ai ngờ lại va phải mộ bức ường, Lưu Nguyên Cường đứng sang mộ bên không dám nói iếp nữa Những người khác nghe hấy đoạn đối hoại hì không khỏi cảm hán, hiên hần đúng là mộ công y ố, hậ là có nhân ính!

Phạm Minh rạch kích động vươn ay với Bào Ngư: “Nhóc… Cục cưng, nào, chú bế chú nào: Bào Ngư nhìn chảm chằm Phạm Minh rạch, ngây hơ cảm hấy người này hậ là xinh đẹp, hế là vươn ay để Phạm Minh rạch bế.

Lưu Nguyên Cường đứng mộ bên: “rời ạ, ngoan quá” Phong hái của mộ ổng giám đốc rên người Phạm Minh rạch càng ngày càng biến mấ, khen ngợi liên ục: “Đáng yêu quá, người hơm oàn mùi sữa”

Võ Hạ Uyên khẽ ho hai cái: “ổng giám đốc rạch đã hích như hế hì hay là bế đứa bé lên lầu đi? Bên dưới rấ nắng”

Phạm Minh rạch nghe hấy hế hì gậ đầu liên ục, che cho Bào Ngư cẩn hận ừng li ừng í rồi đi lên lầu.

Lưu Nguyên Cường rợn mắ há mồm nhìn, không, nhưng mà, sao ổng giám đốc rạch lại hân với đứa bé này như hế…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status