Phu nhân không dễ chọc

Chương 215



in đồn lan ruyền rấ nhanh.

‘Vào mộ ngày khi Võ Hạ Uyên đi vào nhà vệ sinh hì nghe hấy cuộc hảo luận của hai người phụ nữ.

“Cô có nghe nói gì chưa? Võ Hạ Uyên kia và ổng giám đốc rạch của chúng a có quan hệ không bình hường..”

“Đâu chỉ có như vậy?” Mộ người khác khế nói: “Chắc cô vẫn còn chưa biế? Có người nói đứa bé mà mấy lần rước Võ Hạ Uyên đưa ới công y chính là con của ổng giám đốc rạch!”

“A? hậ sao?!”

Võ Hạ Uyên: “..”

***

Có lẽ rương ấn Phong cũng không ngờ, có ngày anh sẽ “bị cảm sừng” với cách hức như hế này.

Đối với điều này Võ Hạ Uyên chỉ cảm hấy không còn cách nào, cô cũng không để ở rong lòng, rên hế gian này có rấ nhiều chuyện không phải mình nói hì người khác sẽ bằng lòng nghe, càng làm sáng ỏ hì mọi truyện càng rở nên xấu hơn, Võ Hạ Uyên biế họ không quan âm ới sự hậ như hế nào, mà họ chỉ xem đó như là mộ câu chuyện vui mà hôi.

Nhưng mà Phạm Minh rạch lại quan âm!

Khi anh a nghe hấy in đồn này hì cả đỉnh đầu dựng đứng hế lên, anh a hậ vấ vả mới có hể đi đến được như ngày hôm nay, anh a còn rẻ uổi nhưng đã có hành ựu, anh a cũng không muốn mộ ngày nào đó sẽ bị ổng giám đốc Phong bóp chế ươi!

“Bà chủ?” Nhìn hấy rong phòng làm việc không còn ai khác Phạm Minh rạch mới nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

‘Võ Hạ Uyên ngẩng đầu: “ổng giám đốc rạch, vào đi”

Phạm Minh rạch đóng cửa phòng, vẻ mặ của anh a đẳng chá: “Bà chủ, cô còn có âm rạng ngồi đây xem ạp chí sao?”

“ập mới nhấ của Đông Miêu” Võ Hạ Uyên đưa ạp chí cho Phạm Minh rạch, sau đó đi ró nước cho anh a: “Đỗ Minh hông vẫn rấ ăn ảnh, vừa rồi người phụ rách của Đông Miêu nói với ôi phản ứng không ệ.”

Bây giờ Phạm Minh rạch không hèm để ý có phản ứng hay không, anh a bưng ly nước lo lắng: “Bà chủ, cô có nghe hấy in đồn về quan hệ của hai chúng a không?”

“Nghe hấy rồi” Sắc mặ Võ Hạ Uyên bình hản: “Những công y bình hường đều sẽ không hể ránh khỏi những in ạp nham này, huống chỉ công y của chúng a lại là công y giải rí, họ hích ruyền hì ruyền hôi”

Ánh mắ của Phạm Minh rạch nhìn có vẻ như muốn khóc: “Nhưng mà bà chủ, nếu như ổng giám đốc Phong nghe hấy in đồn này hì làm sao ôi có hế sống được chứ?”

“ôi vẫn còn ở đây hì đương nhiên cậu vẫn có hể sống” Võ Hạ Uyên nói iếp: “Yên âm, ấn Phong không phải là người nhỏ nhen như vậy”

Phạm Minh rạch: “..” Cô lấy sự ự in này ở đâu ra hế? Bộ lọc dày như vậy sao?

Đỗ Minh hông quay xong hì cùng rần Duy Hòa rở về, họ vừa mới đẩy cửa ra hì nhìn hấy Phạm Minh rạch ngồi ở rong phòng làm việc, Võ Hạ Uyên đứng ở bên cạnh người đàn ông có khí chấ cao mộ mé ám, hai người chắc hẳn cũng đã nghe hấy gì đó nên sắc mặ lập ức kỳ lạ.

Phạm Minh rạch đứng dậy khôi phục vẻ mặ như bình hường, giả bộ đứng đắn nói: “Vậy cô nói với Đỗ Minh hông về việc người phá ngôn mới đi, ôi đi rước”

Cho đến khi bóng dáng của Phạm Minh rạch hoàn oàn biến mấ, rân Duy Hòa mới đẩy cửa phòng, kích động hỏi Võ Hạ Uyên: “Chị Uyên, người phá ngôn gì vậy?”

‘Võ Hạ Uyên cũng không hể đoán ra được, vì vậy cô cười sâu xa khó hiểu: “Lá nữa hai người sẽ biế hôi”

Quả nhiên, chưa bao lâu sau Phạm Minh rạch gửi email ới, Võ Hạ Uyên ấn xem, người phá ngôn của mộ nhãn hiệu mỹ phẩm dưỡng da nổi iếng, cô vội vàng cầm điện hoại gửi in nhắn cho Phạm Minh rạch: “Đã nói là không đi cửa sau rồi, sao cậu lại đưa nguồn ài nguyên ố như vậy chứ?”

Phạm Minh rạch nhanh chóng rả lời: “Không liên quan gì đến bà chủ đâu, đây là do ôi cố ý cân nhắc Đỗ Minh hông, gần đây anh a biếu hiện vô cùng ố, cho nên anh a xứng đáng làm người phá ngôn”

‘Võ Hạ Uyên hấy hế hì cũng không nói nhiều nữa mà chuyển máy ính ới rước mặ Đỗ Minh hông và rần Duy Hòa, rần Duy Hòa nháy mắ nhìn mấy giây, sau đó hé lên: “Người phá ngôn của Bác Lai Mân!!!”

Đỗ Minh hông cũng lộ ra vẻ hớn hở, có hể nhìn ra được anh a vô cùng vui mừng, nhưng loại vui mừng này chỉ duy rì có mấy phú, anh a bỗng nhiên nhìn về phía Võ Hạ Uyên, vẻ mặ u ám: “Chị Uyên, cho dù khoảng hời gian này hành ích của em có ố đến đâu cũng không có khả năng rực iếp lấy được công việc là người phá ngôn của Bác Lai Mân”

‘Võ Hạ Uyên giải hích: “Đây là ý của ổng giám đốc rạch”

“Em muốn dựa vào khả năng của bản hân để iến về phía rước cùng với Chị Uyên và rương, chứ không phải..” Đỗ Minh hông dừng lại.

Võ Hạ Uyên nhíu mày: “Chứ không phải cái gì?”

“Chứ không phải để chị Uyên phải hy sinh vì em!” Giọng nói của Đỗ Minh hông vô cùng hấp, nghiến răng nói.

‘Võ Hạ Uyên sửng số: “Không đúng, em có ý gì vậy?”

“Chị Uyên..” Sắc mặ rần Duy Hòa rở nên nghiêm úc: “Em xem chị như là chị gái ruộ, cho nên bây giờ em có vài lời muốn nói với chị, chị và ổng giám đốc rạch nên giữ khoảng cách hì ố hơn, bây giờ rong công y đã có rấ nhiều in đồn không hể nghe lọ ai nữa rồi”

‘Võ Hạ Uyên bỗng nhiên im lặng, Đỗ Minh hông và rần Duy Hòa lập ức râm xuống hực ra hì Võ Hạ Uyên đang nghĩ hẳn là nên nói hậ chuyện này với hai người Đỗ Minh hông, dù sao hì hàng ngày họ đều iếp xúc với nhau, không chừng ngày nào đó họ sẽ không chịu nổi cái loại in đồn vu khống này, hơn nữa Võ Hạ Uyên cũng đối xử chân hành với họ, nếu như đã là bạn bè hì không cần phải che giấu làm gì “Chị Uyên, Khai ăn nói ngay hẳng nên chị đừng để ở rong lòng” Đỗ Minh hông vội vàng vỗ về Võ Hạ Uyên.

“rái lại là Khai đã nhắc nhở chị” Võ Hạ Uyên cười đứng dậy: “Đợi chị mộ lá”

Đỗ Minh hông và rần Duy Hòa nhìn hấy ‘Võ Hạ Uyên đi vào phòng hì hai mặ nhìn nhau.

Không lâu sau, mộ người phụ nữ xinh đẹp ừ rong phòng đi ra, đầu iên rái im của Đỗ Minh hông và rần Duy Hòa đập dữ dội, sau đó hì chỉ còn lại hoảng sợ.

rần Duy Hòa hơi cà lăm: “Cô là ai vậy?

Chị Uyên đâu?”

Người phụ nữ dựa vào cửa, giọng nói mà họ rấ quen huộc vang lên: “Em nghĩ sao?”

Đỗ Minh hông nghẹn họng nhìn rân rối: “Chị Uyên?”

“Chị đây” Võ Hạ Uyên vén óc lên, khuôn mặ rắng rơn giống như ngọc, không đánh phấn rang điểm lại có hể áp đảo những người còn lại, chỉ với điều kiện này mà đặ ở rong ngành giải rí hì có hể nổi iếng chỉ rong vài phú.

rần Duy Hòa hoàn oàn ngây người: “Chị Uyên, chị biế hay da sao…

Võ Hạ Uyên khẽ cười: “Chắc là em xem phim kinh dị nhiều lắm nhỉ? Đây là mộ loại hay đổi khuôn mặ, có hể điều chỉnh các đặc điểm rên khuôn mặ, đây chính là dáng vẻ vốn có của chị” Võ Hạ Uyên dừng mộ chú hơi ngượng ngùng: “Chị không nên giấu hai người lâu như vậy, nhưng mà lúc đầu ấ cả mọi người đều chưa hân hiế, cho nên chị cũng không ùy iện để lộ khuôn mặ hậ của mình”

“Cho nên..” Đỗ Minh hông hơi không heo kịp iế ấu.

“Cho nên chị và Phạm Minh rạch hậ sự không có gì” Võ Hạ Uyên chân hành nói “Phạm Minh rạch quen chồng của chị cho nên mới chăm sóc chị và Bào Ngư nhiều hơn”

“Chồng?” Giọng nói của rần Duy Hòa nâng cao lên.

“Ừ” Võ Hạ Uyên gậ đầu: “Chị kế hôn rồi, hay là hế này, khi nào rảnh cả nhà chị mời hai em đi ăn cơm nha”

Đợi đến khi Võ Hạ Uyên lại dùng huốc để hay đổi khuôn mặ, khôi phục lại mặ nạ rồi nói về chuyện người phá ngôn hì Đỗ Minh hông và rần Duy Hòa mới hoàn hồn.

Võ Hạ Uyên đóng điện hoại, ruyền đạ ý của rương ấn Phong: “Chồng chị nói ối nay anh ấy rảnh, đi hôi!”

Sau khi rần Duy Hòa chấp nhận sự hậ hì bắ đầu phàn nàn: “Rố cuộc là ai vậy chứ?

Ai có khả năng cưới Chị Uyên về nhà vậy”

Mặc dù Đỗ Minh hông không nói chuyện nhưng rõ ràng cũng có ý này. Võ Hạ Uyên hông minh nhanh nhẹn, bình ĩnh, đối xử với mọi người lại chân hành, đừng nói là khuôn mặ kia, chỉ cần là đàn ông cho dù không có nền ảng ình cảm, chỉ sợ lâu ngày rồi cũng sẽ say mê.

Nơi ăn cơm là mộ nhà hàng ây nổi iếng, rần Duy Hòa hiếm khi được đến những nơi như hế này cho nên ỏ ra hơi cấn hận, Võ Hạ Uyên hấy vậy hì hỏi han khẩu vị của anh a rồi giúp anh a chọn món ăn, chăm sóc vô cùng chu đáo.

“Em ưởng Chị Uyên ăn bí ế đều là chín hai ba phần hôi chứ” rần Duy Hòa nhìn Võ Hạ Uyên gọi hai phần bí ế chín bảy phần, để giảm bớ căng hẳng nên cậu a nói đùa.

“Chị không hích ăn nhưng mà chồng chị hích ăn” Võ Hạ Uyên rả menu lại cho nhân viên phục vụ: “Nhưng mà hai năm nay cơ hể anh ấy không ố cho lắm, cho nên chị không cho anh ấy ăn đồ quá sống”

“Ai mà lại ố số như vậy chứ?” rần Duy Hòa hầm gào hé ở rong lòng, anh a cũng là đàn ông nhưng mà anh †a ưởng chừng như muốn hóa hành nước cố chanh rồi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status