Phu nhân không dễ chọc

Chương 216



rương ấn Phong vô cùng nắm bắ hời gian, cho nên anh đã đi hẳng vào vấn đề chính.

Nhìn hấy bóng dáng mảnh khảnh cao gầy của anh, vẻ mặ Võ Hạ Uyên sáng ngời, rong đáy mắ lộ ra chú dịu dàng: “Anh ấy đến rồi.”

Đỗ Minh hông và rần Duy Hòa đồng hời quay đầu lại, muốn xem rố cuộc là hần hánh phương nào.

Sau đó rong lòng rần Duy Hòa hâm chửi hề mộ iếng “con mẹ nó”.

Đỗ Minh hông là mộ diễn viên, ngoại hình cũng không ệ, ừ lúc mới ra mắ công chúng đã nhìn hấy quá nhiều nhân vậ minh ỉnh nổi iếng, lẽ ra anh a phải là người bình ĩnh nhấ, nhưng khí hế của người đàn ông rước mặ này lại quá mạnh mẽ, bước đi của anh a rõ ràng rấ bình ĩnh hong dong, nhưng lại khiến cho người a có cảm giác mỗi bước đi đó đều rung chuyển rời đấ. Đối với điều kiện về vẻ bên ngoài, Đỗ Minh hông so với anh a rõ ràng là ự cảm hấy hổ hẹn.

“ấn Phong” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng kêu lên mộ iếng, khiến Đỗ Minh hông kinh ngạc mở o hai mắ, chị Võ Hạ Uyên rong lòng anh a ừ rước đến nay luôn bình ĩnh, vô cùng ỉnh ế, iếng gọi phấn khích như vậy rố cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?

***

rương ấn Phong năm chặ ay Võ Hạ Uyên, ánh mắ lạnh lùng qué qua Đỗ Minh hông và rần Duy Hòa, rầm giọng nói: “Xin chào rần Duy Hòa che lỗ ai lại, giọng nói của người đàn ông này hay quá? Má ơi, bây giờ anh a cảm hấy người đàn ông này quá xứng đôi với chị Võ Hạ Uyên rồi!

Đỗ Minh hông vội vàng gậ đầu đáp lại: “Xin chào”

rương ấn Phong hỏi Võ Hạ Uyên: “Đồ ăn đã chuẩn bị xong chưa?”

“Ừm” Ngay khi giọng nói của anh vừa rơi xuống, người phục vụ đã đẩy xe ới.

Sau khi đặ miếng bí ế lên bàn, rương ấn Phong lấy suấ ăn của Võ Hạ Uyên rước, cẩn hận cắ hành ừng miếng hị bò nhỏ vừa miệng ăn rồi rưới nước số lên rên. ấ cả các động ác đều nhẹ nhàng mang heo sự hưởng hức đầy inh ế. Dường như anh biế rấ rõ khẩu vị của Võ Hạ Uyên, sau đó lại đặ ly rượu vang đỏ vào lòng bàn ay cô gái, rong suố quá rình mỗi động ác đều vô cùng ân cần chiều chuộng cô hầu như có hể nhận ra bằng mắ hường.

Đỗ Minh hông và rần Duy Hòa vô hức nhận ra rằng vẻ đẹp và vóc dáng chuẩn chị Võ Hạ Uyên ngày hôm nay hoàn oàn là do người “ôi không biế các cậu có ăn quen hay không. Hôm nay hời gian có chú gấp rú, nếu có hời gian rảnh dịp khác ôi sẽ mời các cậu ăn mộ bữa ngon hơn” rương ấn Phong độ nhiên mở miệng nói Đỗ Minh hông lắc đầu: “Không đâu, như hế này đã là rấ ố rồi.”

rần Duy Hòa suý nữa đã làm rơi cái nĩa, những miếng bí ế hị bò này đối với anh còn coi là vẫn chưa đủ đắ iền sao? Rố cuộc người đàn ông này có hân phận lớn cỡ nào đây?

“Cái này, anh rể Phong” rần Duy Hòa hấp giọng nói Động ác cắ miếng bí ế của rương ấn Phong độ nhiên dừng lại, ánh mắ đen uyên mở o nhìn về phía rần Duy Hòa.

Da đầu rần Duy Hòa độ nhiên hấy ê dại, ánh mắ nhìn về phía Võ Hạ Uyên cầu cứu: “Em gọi sai gì hay sao?”

‘Võ Hạ Uyên che môi cười hầm: “Không sai Lúc này rần Duy Hòa mới cảm hấy nhẹ nhõm mộ chú, lo lắng hỏi: “Nhìn dáng dấp của anh rể, có phải là hương nhân đúng không?”

Võ Hạ Uyên gậ đầu án hưởng nói: “Nhìn người ố đó.”

“Còn Đỗ Minh hông hì sao?” rương ấn Phong cắ đứ cuộc rò chuyện, nghĩ đến nếu bây giờ lộ ra hân phận, bữa cơm này xem ra không hể yên ổn ăn xong được rồi: “Công việc sao rồi?

Chỉ là mộ câu hỏi đơn giản nhưng rong lòng Đỗ Minh hông lại vô cùng căng hẳng, anh a dường như kể chỉ iế mọi việc ừ chuyện bé đến chuyện lớn, sau khi nghe xong, rương ấn Phong gậ đầu nói: “Bộ phim của đạo diễn Lâm nhấ định phải diễn cho hậ ố, đây là vốn đầu ư duy nhấ của chị Võ Hạ Uyên của các cậu, qua rồi sẽ không còn nữa đâu. “

“ấ nhiên rồi”

rần Duy Hòa lại phá hiện ra mộ điểm: “Anh rể, anh dường như biế ấ cả mọi truyện vậy”

“Những hứ cậu hỏi đều liên quan đến chị ‘Võ Hạ Uyên của các cậu còn điều gì mà ôi không biế nữa chứ” rong giọng điệu của rương ấn Phong mang heo ý cười.

rần Duy Hòa lại rao đổi ánh mắ với Đỗ Minh hông, ừ ánh mắ người còn lại đều khẳng định, vợ chồng họ hậ ình cảm, ố quá rồi Nhìn rương ấn Phong dường như có vẻ lạnh lùng nghiêm khắc, nhưng cũng không khó nói chuyện chung, rần Duy Hòa dần dần buông lỏng bản hân: “Em hấy đứa rẻ Bào Ngư mới đáng yêu làm sao, lông mày lại không giống chị Võ Hạ Uyên”

rương ấn Phong vô cùng kiên nhẫn: “Điểm đó là giống ôi”

“Em đã nói rồi những người rong công y đúng là có vấn đề về hần kinh, còn nói Bào Ngư là của ổng giám đốc rạch… ÁI” rần Duy Hòa còn chưa kịp nói xong đã bị Đỗ Minh hông cho mộ cú đá dưới gầm bàn.

“Phạm Minh rạch sao?” rương ấn Phong nhướng mày nói: “Bọn họ nói Bào Ngư là gì của Phạm Minh rạch vậy?

“Là con rai của Phạm Minh rạch” Võ Hạ Uyên lạnh lùng nói, hực ra rên mặ cô lúc này bình hản như mộ con sói già, nhưng rong lòng lại vô cùng bối rối: “Nhiều lần bận rộn quay phim em đã nhờ Phạm Minh rạch chăm sóc hộ Bào Ngư, cho nên mới ruyền đi in đồn như vậy”

“Ai ruyền in đó vậy?” rương ấn Phong ruy hỏi cô.

“Nhấ định là đứa cháu Lưu Nguyên Cường đó rồi!” rân Duy Hòa ức giận nói: “Anh a chỉ là vì nhìn không vừa mắ anh hông nhận được vốn đầu ư đó, cũng không nhìn xem cô Khương hi đó vóc người như que củi, lại còn đi cửa sau nữa”

Võ Hạ Uyên: “Bởi vì bây giờ có rấ nhiều cô gái đều ăn món đó mà”

rương ấn Phong nhìn sang Võ Hạ Uyên hỏi: “Em cũng ăn nó sao?”

Võ Hạ Uyên sớm đã được luyện ập rong các cảnh diễn nên cũng không quá bấ ngờ, ình huống nào cô đều có hể mở miệng ứng phó: “Em chỉ ăn đồ của anh mà hôi.”

“Khụ khụ khụ…” rần Duy Hòa bị ăn hức ăn chó, nhưng không hiểu vì sao lại có vẻ vui vẻ.

“ên Lưu Nguyên Cường kia dám phá án hông in này, không phải là bởi vì biện pháp bảo hộ của công y đối với nhân viên không ố hay sao” Giọng điệu của rương ấn Phong rùng xuống.

Đỗ Minh hông gậ đầu nói: “Cũng là bởi vì em quá yếu”

“Không sai” rương ấn Phong kiên định nhìn sang Đỗ Minh hông: “Vị rí của cao không với ới hấp cũng không phải, nhấ định phải ìm cách rèo lên cao, dựa vào chị Võ Hạ Uyên của các cậu lấy được nguồn vốn đầu ư vĩnh viễn là không đủ. Cái giá bỏ ra là không hề nhỏ nhưng nhấ quyế không được hỏa hiệp.”

Đỗ Minh hông giống như được động viên, hức ỉnh nhanh chóng nói: “Đã hiếu!”

rần Duy Hòa đáng ra đang bàn chuyện phiếm, mộ câu nói lại đem chủ đề rở lại điểm ban đầu.

“anh rể kinh doanh cái gì vậy?”

Ánh mắ của Võ Hạ Uyên rở lại bàn ăn, cảm hấy ăn cũng được nhiều rồi nên nhẹ giọng nói: “hực ra ấn Phong là cấp rên của Phạm Minh rạch.”

rần Duy Hòa: “..”

Đỗ Minh hông: ‘…

‘Võ Hạ Uyên bổ sung hêm mộ câu: “Anh ấy là ông chủ của ập đoàn E”

Chiếc nĩa đang cảm bông cải xanh của rần Duy Hòa rơi “Bộp” mộ iếng xuống cái đĩa.

‘Võ Hạ Uyên day rán, cô biế sẽ như hế này mà.

Cho đến khi bước ra khỏi nhà hàng, dưới chân hai người kia vẫn còn đang run lẩy bẩy, rần Duy Hòa hận không hể khâu lại cái miệng của mình, đừng hỏi cái gì, ăn xong mộ bữa có phải ố không?

“ôi không có để cho Võ Hạ Uyên đi cửa sau đâu” rước khi lên xe rương ấn Phong mỉm cười với Đỗ Minh hông và rần Duy Hòa nói: “Muốn đi con đường nào hì các cậu cần phải ự mình bước qua nó mộ lần. Về vấn đề này, hân phận chị Võ Hạ Uyên của các cậu cũng không có ác dụng, nhưng rong cuộc sống bình hường, mong hai người sẽ quan âm, chăm sóc cô ấy nhiều hơn.”

Vẻ mặ Đỗ Minh hông rịnh rọng gậ đầu nói: “Em biế rồi hưa ổng giám đốc Phong”

rần Duy Hòa vội vàng nói heo: “Em đã hiểu rồi hưa ổng giám đốc Phong!”

‘Võ Hạ Uyên nói đùa: “Các cậu không gọi anh rể nữa sao?”

rần Duy Hòa nghĩ lại những lời mình nói, cảm hấy mình hậ điên rồ! Đó là ai chứ? Đó là mộ nhân vậ lãnh đạo cấp cao ruyền kỳ chỉ xuấ hiện qua miệng của mọi người! Anh a lại hực không biế xấu hổ mà gọi hai iếng “Anh rể” mấy lần, anh a đáng được gọi sao?

rên đường rở về, rương ấn Phong cười nói: “Đỗ Minh hông là người có định vị bản hân rấ rõ ràng, có hể bồi dưỡng hêm. ên nhóc rần Duy Hòa kia cũng không ệ, con người cậu a rấ chân hậ”

Võ Hạ Uyên gậ đầu: “Chính vì vậy em mới dám nói cho bọn họ biế.”

rương ấn Phong siế chặ ay Võ Hạ Uyên, cảm hấy sức lực mệ mỏi rong những ngày vừa qua đã được giảm bớ í nhiều.

Ngày hôm sau đi làm ở công y, không ngờ ới ính hích ứng của rần Duy Hòa và Đỗ Minh hông rấ ố, cũng không có gọi Võ Hạ Uyên là vị ổ iên này nọ, chỉ là bọn họ có chú khó xử.

“Chị Hạ Uyên, ối hôm qua em đã mạo phạm ổng giám đốc Phong, anh ấy không ức giận đó chứ?” rần Duy Hòa rầm giọng hỏi ‘Võ Hạ Uyên cười ủm ỉm: “Cái gì mà mạo phạm chứ? ấn Phong nói em rấ chân hậ đó, bảo chị cố gắng giữ lại em đó.”

rần Duy Hòa vô cùng phấn khích: “Chị Hạ Uyên, hậ vậy sao?”

Ngay sau khi giọng nói vừa rơi xuống, mộ câu cảm hán ngạc nhiên vang lên ừ đầu kia của hành lang.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status