Phu nhân không dễ chọc

Chương 219



Người của đài phá hanh và ruyền hình nhanh chóng chào hỏi lại Võ ư Hàm, nịnh hó nói: “ổng giám đốc Hàm sao?”

Sau khi Võ ư Hàm bước vào, anh a bắ †ay ừng người mộ, khi đến lượ Võ Hạ Uyên, anh a dùng đầu ngón ay móc vào lòng bàn ay cô, ánh mắ quỷ quyệ.

Võ Hạ Uyên lại hở dài hườn hượ, anh rai cô hậ sự nhàm chán mà.

Võ ư Hàm là doanh nhân hành đạ nhấ ở An Giang, Võ ư Hàm không bí ẩn như rương ấn Phong, vì vậy hầu hế những người iếp xúc với giới hượng lưu đều biế đến anh a, hơn nữa nhà họ Võ đã làm ăn với nhà họ Diệp ở iền Giang rong hai năm qua.

Vì vậy Võ ư Hàm và Diệp Vĩ hanh cũng quen biế nhau.

Nhìn cách Võ ư Hàm và Diệp Vĩ hanh hoải mái nói chuyện, Lâm Diệu hương nhanh chóng cảm hấy lấy được cảm giác cân bãng, như vậy mới đúng chứ, Đỗ Minh hông và Võ Hạ Uyên kia là cái há gì chứ, dựa vào họ mà muốn làm chủ chương rình sao?

‘Võ ư Hàm ngồi bên cạnh Võ Hạ Uyên, vừa bóc ôm vừa rò chuyện với Diệp Vĩ hanh, sau khi bóc xong liền ranh hủ đặ lên đĩa của Võ Hạ Uyên.

***

‘Võ Hạ Uyên sững sờ, mọi người cũng đều sửng số.

Ngay sau đó Võ ư Hàm nhanh chóng nhận ra, ho nhẹ hai iếng rồi rầm giọng nói: “Xin lỗi cô Uyên, ôi ưởng cái đĩa này dùng để đựng rác.”

Đĩa đựng rác mà anh lại để ôm lên đó sao? Vẻ mặ Võ Hạ Uyên đầy bấ lực.

Lâm Diệu hương lúc này cũng không biế suy nghĩ cái gì, độ nhiên mở miệng nói: “ổng giám đốc Hàm có lẽ để nhầm, vậy hì cũng không sao. Anh muốn vứ đi hì vứ đi, đợi mộ lúc nữa ôi lấy cho anh mộ cái đĩa mới” Lời nói này hoàn oàn không để ý ới Võ Hạ Uyên, còn mang heo mộ loại cảm giác không hể giải hích được đó là ổng giám đốc Hàm chính là không coi cô ra gì nên mới lấy đĩa của cô coi làm chỗ đựng rác.

Câu nói chó dại cắn người cũng không phải là không có lý, Võ Hạ Uyên hầm nghĩ.

Võ ư Hàm hờ hững liếc nhìn Lâm Diệu hương, sau đó quay sang rò chuyện với Kim Hoàn Đông.

rên mặ Lâm Diệu hương chợ hoáng qua vẻ xấu hố, cô a cúi đầu bối rối ngượng ngùng.

Diệp Vĩ hanh độ nhiên cảm hấy có gì đó khác hường, cảm giác sai rồi sao? Võ ư Hàm dường như rấ bảo vệ Võ Hạ Uyên, hành động bày hức ăn lên đĩa Võ Hạ Uyên vừa rồi rấ ự nhiên và hân mậ, như hế anh a đã làm vô số lần rước đó.

Con người Kim Hoàn Đông hướng nội hơn, vì vậy Võ ư Hàm chỉ nói vài câu với anh a, sau đó quay sang nói chuyện cùng với vị họ.

Chu về chủ đề rong ngành giải rí. Võ ư Hàm là cũng muốn lấn hân đầu ư ngành này sao?

“Đến lúc đó, hy vọng ảnh đế Diệp Vĩ hanh có hể đến ham gia làm công ác uyên ruyền cho chúng ôi” Võ ư Hàm cười nói.

Diệp Vĩ hanh gậ đầu: “Điều này là đương nhiên rồi”

Võ ư Hàm nhìn người đàn ông bên cạnh ‘Võ Hạ Uyên hỏi: “Cậu là Đỗ Minh hông sao?”

Sau mộ hồi ngồi phía sau hậu rường, Đỗ Minh hông lại mộ lần nữa được gọi đến ên, anh a nhanh chóng ngồi hắng người đáp: “Vâng, ổng giám đốc Hàm”

“Con người cậu cũng được đó.” Võ ư Hàm gậ đầu: “Đến lúc đó cậu cũng đến nha”

Vẻ mặ mọi người đều hay đối, Lâm Diệu hương vô cùng kích động nói: “ổng giám đốc Hàm?”

“Sao vậy?”

Lâm Diệu hương bình ĩnh lại, cố gắng hế sức phân ích mộ cách chuyên nghiệp: “Nếu ổng giám đốc Hàm hực sự muốn làm rong ngành giải rí này, lần uyên ruyền đầu iên rấ quan rọng, nên mời các ngôi sao nổi iếng mới có hể giữ được chỗ đứng.

Đỗ Minh hông vừa lắc vừa uống mộ ly rượu đỏ, đáy ly rượu vang hiện lên mộ màu rắng pha lê inh khiế, mặ anh a không chú biểu cảm.

Võ Hạ Uyên gậ đầu hài lòng, ngồi yên như vậy cũng ố.

“Đúng vậy” Võ Hạ Uyên im lặng nói iếp: “Ảnh đế Diệp Vĩ hanh cùng ổng giám đốc Hàm đây vân là chỗ quen biế cũ, chỗ bạn bè với nhau giúp đỡ nhau cũng không hành vấn đề, nhưng Đỗ Minh hông chỉ là nghệ sĩ của công y hiên hần, hiện ại cũng chưa có danh iếng gì muốn ham gia sự kiện lớn như vậy e rằng cũng khó được sự cho phép của công y”

‘Võ ư Hàm đã hiểu ra chú í: “Là vậy sao.”

Lâm Diệu hương rừng mắ nhìn Võ Hạ Uyên, coi như là quen biế sao. Diệp Vĩ hanh là nghệ sĩ của công y Vạn hịnh nổi iếng nhà họ Diệp, Vạn hịnh cũng có hể được coi là mộ rong những cây đại hụ rong ngành giải rí. Bọn họ đã bắ đầu muốn xúc phạm đến Diệp Vĩ hanh rồi, vậy hì những ngày háng sau này sẽ khiến các người không hể iến hêm bước nào nữa!

“Mắ cô có vấn đề sao?” Võ ư Hàm độ nhiên rở mặ.

Lâm Diệu hương sửng số: ‘ổng giám đốc Hàm?”

“Cô không có việc gì làm sao, nhìn chăm chằm người khác làm gì vậy?” Ánh mắ Võ ư Hàm rở nên u ám: “Nếu như bị bệnh hì đến bệnh viện gặp bác sĩ khám đi, đừng để người a rên bàn ăn mấ khẩu vị như vậy chứ”

Cho dù âm lý của Lâm Diệu hương có ố đến đâu, lúc này mắ cô a cũng phải đỏ hoe.

Diệp Vĩ hanh kịp hời giải vây: “Đi ra ngoài”

Lâm Diệu hương vội vàng đứng dậy chạy ra khỏi phòng riêng, che miệng lại.

ốc độ hay đổi sắc mặ của Võ ư Hàm có hể cho là hạng nhấ, độ nhiên phong hái lại rở nên dịu dàng hào hứng: “Nào, mọi người cạn ly”

Đỗ Minh hông hở dài mộ hơi, anh a rấ hích quay phim, nhưng hực sự hậ không quen với những ình huống như hế này, nếu không giữ được cử chỉ hành động ánh mắ của mình đúng mực, không hì sẽ bị những nhà đầu ư rong ngành cùng nhau làm nhục.

Võ Hạ Uyên hấy Đỗ Minh hông khó chịu, suy nghĩ mộ chú liền nói nhỏ với anh a: “hực ra ổng giám đốc Hàm rấ dễ nói chuyện”

Đỗ Minh hông gậ đầu không in lắm.

Võ Hạ Uyên lại nói: “Anh ấy là anh rai của ôi Con ngươi của Đỗ Minh hông giậ liên ục, hai mắ rợn o nhìn Võ Hạ Uyên.

Võ Hạ Uyên nói hêm: “Anh rai ruộ”

Đỗ Minh hông: “…”

“Hai người đang bí mậ nói chuyện gì vậy?” Võ ư Hàm nhìn Võ Hạ Uyên và Đỗ Minh hông, rong mắ hiện lên vẻ cảnh giác.

“Nói chuyện với nghệ sĩ của em về công việc rong ương lai” Võ Hạ Uyên cố ý nhấn mạnh hai chữ “nghệ sĩ của em”.

Võ ư Hàm mim cười gậ đầu.

Lúc ăn xong bữa cơm này đã là mười mộ giờ ối Sau khi đến hầm để xe, nhìn xung quanh không có người Võ Hạ Uyên bí mậ nhìn sang Đỗ Minh hông, sau đó kéo Võ ư Hàm qua mộ bên.

“Anh làm gì vậy? Hôm nay suý chú nữa hù chế em rồi ‘Võ ư Hàm ôm Võ Hạ Uyên, vài giây sau mới hả ra: “Ai nói em luôn bảo anh đợi, nhưng đến mộ cuộc gọi điện hoại cũng không có.

Anh chỉ có hể rực iếp đến xem em sao rồi, rương ấn Phong cũng vậy nữa, bỏ hêm chú iền đầu ư không được sao?”

“Là em bảo rương ấn Phong không được xen vào chuyện này đó.” Võ Hạ Uyên giải hích: “Bãng không còn có cảm giác gì là hành ựu nữa chứ? Không lẽ nhờ hai người rải sẵn đường cho rồi em cứ vậy mà bước lên đi sao?”

“Anh biế rồi” Võ ư Hàm âu yếm xoa đầu Võ Hạ Uyên: “Nếu mọi truyện đều an oàn với em hì không sao cả, có chuyện gì có hể gọi điện cho anh”

“Vâng”

rong bóng ối, mộ vài ia sáng lóe lên, kèm heo mộ âm hanh iếng cửa đóng lại, nhưng không ai nhận ra.

Nửa đêm Võ Hạ Uyên mới về đến nhà, phòng khách không bậ đèn, Võ Hạ Uyên nghĩ là rương ấn Phong đã ngủ, ai ngờ đến vừa bậ đèn lên, cô phá hiện người đàn ông đang nằm rên ghế sô pha, rên người không đắp chăn.

Võ Hạ Uyên nhanh chóng bước hai bước ới đó, vỗ nhẹ vào vai rương ấn Phong: “ấn Phong? ấn Phong?”

rương ấn Phong ừ ừ mở mắ ra, cơn buồn ngủ cùng mệ mỏi rong mắ vẫn chưa biến mấ: “Em về rồi sao?”

‘Võ Hạ Uyên độ nhiên cảm hấy đau lòng, rước đây đều là cô ở nhà đợi người đàn ông này, nhưng bây giờ vị rí của cô đã đảo lộn, nhìn hấy bộ dạng rương ấn Phong không có người chăm sóc, sắc mặ mệ mỏi iều ụy khiến cho cô không muốn làm gì nữa.

“Sao anh không đắp chăn? Nếu bị cảm hì phải làm sao chứ?” Võ Hạ Uyên gay gắ chỉ rích anh, nhưng giọng điệu lại rấ dịu dàng.

rương ấn Phong ngồi dậy, huận heo ư hế gối người lên vai Võ Hạ Uyên, rầm giọng nói: “Không sao, cũng không lạnh lắm”

“Buổi ối anh cùng Bào Ngư đã ăn gì chưa?” Võ Hạ Uyên hỏi anh heo hường lệ.

“Đã bảo Phùng Bảo Đạ chuẩn bị mộ bữa ăn dinh dưỡng hịnh soạn rồi”

‘Võ Hạ Uyên gậ đầu: “Còn anh hì sao? Có ăn cơm dinh dưỡng không đấy?”

rương ấn Phong không nói gì cả.

Võ Hạ Uyên cau mày: “Anh không ăn gì sao?”

Người đàn ông dụi dụi vào vai Võ Hạ Uyên vài cái: “Ăn không ngon chú nào hế, anh cũng không biế làm sao Bào Ngư lại có hể nuố được.”

Đây là hành động như mộ đứa rẻ đang làm nũng sao? Võ Hạ Uyên ngây người ra, chỉ cảm hấy nửa người anh đang dựa vào vai cô có chú ê dại “Sau đó anh ăn gì rồi?” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng hỏi, rương ấn Phong có chú đuối lý ‘Võ Hạ Uyên không hể bỏ qua vấn đề này được sao.

rương ấn Phong rầu rĩ phì cười nói: “Mì rứng nấm hương.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status