Phu nhân không dễ chọc

Chương 220



Sau khi người bảo mẫu chuyên nấu hực phẩm bổ sung chứng lười ăn rời đi, nguyên liệu rong phòng bếp cứ vài ngày lại bổ sung mộ lần, nấm đông cô đã hơi mốc, Võ Hạ Uyên chọn ra mộ vài cây nấm còn ăn được, nhanh chóng làm xong mộ ô mì nấm.

rương ấn Phong vừa ăn vừa nghe Võ Hạ Uyên kể lại chuyện buổi sáng hôm nay, khi nghe cô nhắc đến Võ ư Hàm hì anh khẽ nhướng mày: “Bà xã à, anh hấy lớp áo giáp của em sớm muộn gì cũng bị gỡ xuống hôi.”

‘Võ Hạ Uyên dựa lưng vào ghế nói: “Ai nói không phải đâu chứ?”

“Khi nào bộ phim ruyền hình của Đỗ Minh hông sẽ được phá sóng?”

“Đạo diễn Lâm nói nhanh nhấ cũng phải rong vòng hai háng” Võ Hạ Uyên nói xong mới để ý đến ánh mắ ý mang ý cười sâu xa của rương ấn Phong: “Anh làm sao vậy?

***

“Em hậ uyệ vời” rương ấn Phong đứng lên xoa nhẹ mái óc của Võ Hạ Uyên: “Đến bây giờ em cũng chưa ừng mở miệng nói xin anh rợ giúp gì cả”

Võ Hạ Uyên ự mãn nói: “Sau này em cũng không cần anh giúp đâu”

“Nhưng bấ cứ lúc nào em cũng phải đặ sự an oàn của bản hân lên hàng đầu, hiểu chưa?” rương ấn Phong ôm lấy khuôn mặ của Võ Hạ Uyên, nhẹ nhàng đặ lên môi người phụ nữ mộ nụ hôn: “Giới giải rí rấ phức ạp”

Võ Hạ Uyên ôm chặ lấy cổ của anh nói: “Em biế rồi”

Làm người đại diện cho Biis Huner rong hai ngày này. Bởi vì rước đó đã được ạp chí Bazaar ủng hộ, số lượng quảng cáo của Đỗ Minh hông gần đây đã ăng nhanh mộ cách độ biến. Vốn dĩ cho rằng nó sẽ dừng lại rong mộ khoảng hời gian, ai ngờ ới những háng iếp heo đều được đăng lên. Đỗ Minh hông vô cùng vui mừng, hay vì ngày nào cũng đợi in ức ở nhà, anh a hà ở cữ còn hơn.

Võ Hạ Uyên và Đỗ Minh hông rong công y giải rí này là cặp nghệ sĩ và người quản lý bị nhiều người ghé nhấ. Ai ngờ được gần đây họ lại lên như diều gặp gió, lại nhìn sang Lưu Nguyên Cường bên cạnh, chỉ như cơn mưa phùn mà hôi.

Lúc ban đầu Khương hi còn có chú ho, hậm chí còn được Lưu Nguyên Cường đăng ký ham gia chương rình giải rí nổi iếng nhưng khả năng bám rụ quá yếu, cái gì cũng không biế làm cả cho nên sau khi chương rình được phá sóng, cô a đã bị gán mác là “bình hoa di động” và số lượng người hâm mộ giảm đi rấ nghiêm rọng.

rong làng giải rí không hiếu gì những nam hần nữ hần, nhưng bạn nhấ định phải nắm bắ được điểm nào hấp dẫn nhấ của mình, lúc này những khuyế điểm của Khương hi chắc chắn đã bị lộ ra, Võ Hạ Uyên vẫn khá hài lòng với Đỗ Minh hông, anh a là người khiêm ốn không ngừng học hỏi.

Biis Huner đã mời hai nghệ sĩ nam nổi iếng làm đại diện, người còn lại ên là Lâm Kiên, anh a được biế đến nhiều hơn Đỗ Minh hông, cũng là mộ nghệ sĩ dưới rướng Vạn hịnh.

Sau khi đến rường quay, Đỗ Minh hông nhiệ ình chào hỏi Lâm Kiên, nhưng Lâm Kiên chỉ khẽ nhướng mi đáp lại lời chào, cũng không hèm nói mộ lời nào, Đỗ Minh hông sờ sờ sống mũi, biế người này khó hòa hợp nên anh a cũng không cần để ý ới nữa, vào hẳng phòng hay đồ, dự định sau khi quay xong sẽ rời khỏi ngay.

So với số lượng người rợ lý í ỏi vây quanh Đỗ Minh hông, Lâm Kiên lại được bốn năm rợ lý vây quanh, hậm chí còn có bộ rà nước uống đặc biệ dành cho anh a, sánh ngang với những diễn viên ên uổi.

Đỗ Minh hông khẽ lẩm bẩm vài câu: “Ảnh đế hanh cũng không ngồng cuồng đến vậy, đôi mắ kiêu ngạo muốn dài đến ận rời mây rồi Võ Hạ Uyên cười, coi như là âm hầm công nhận những lời Đỗ Minh hông nói.

Suy cho cùng, cảnh giới khác nhau. Mọi người hường nghiền ngẫm về những hứ họ không có. Càng không có, họ lại càng biểu hiện như mộ kẻ háo danh. rừ khi là hể loại hực sự kén chọn, bằng không khi đạ đến địa vị như Diệp Vĩ hanh, danh vọng và iền bạc, mộ gia đình giàu có. Mộ số hứ chỉ để rang rí mặ iền không còn cần hiế nữa, bởi vì mộ khi dừng lại ở đó, nó chính là mặ iền rồi.

Nhìn hấy âm rạng Đỗ Minh hông khá ố, Võ Hạ Uyên ranh hủ đi vào nhà vệ sinh, gọi video đơn giản nói vài câu với rương rúc Phương, hôm nay rương ấn Phong có mộ cuộc họp quan rọng, anh không iện mang heo Đức Minh cho nên gửi hẳng bé ở chỗ rương rúc Phương.

Sau vài đoạn rò chuyện ngắn ngủi, Võ Hạ Uyên ngấ video rồi đi ra, chỉ rong vài phú, đã xảy ra chuyện rồi.

Mặ mũi rần Duy Hòa đỏ bừng đang ranh cãi với mộ rong những rợ lý của Lâm Kiên, rông anh a có vẻ vô cùng ức giận nhưng không hể giấu được sự bấ lực và bấ bình rong đáy mắ.

Đỗ Minh hông đặ mộ ay lên vai của rần Duy Hòa, rõ ràng là đang muốn bảo vệ rần Duy Hòa nói: “Chúng ôi yêu cầu kiểm ra camera giám sá”

“Anh nghĩ đây là chỗ nào vậy chứ? Anh nói muốn kiểm ra camera giám sá là phải kiểm ra camera giám sá cho anh sao? Hơn nữa cũng đã ìm hấy chiếc cốc rong úi anh a rồi.

Còn muốn chứng cứ gì nữa chứ?” rợ lý của Lâm Kiên cười chế nhạo, ỏ vẻ khinh hường: “uyến hứ mười ám chính là uyến hứ mười ám, ôi có hể hiểu được nếu các anh chưa rải qua sự đời, nhưng cũng không cần chỉ hị cho rợ lý của mình đi rộm đồ của người khác hế đâu. “

“Cô đang nói nhảm gì vậy!” ư hế rần Duy Hòa muốn lao về phía rước.

“rần Duy Hòa!” Võ Hạ Uyên mắng, sau đó bước nhanh qua, qué qua mộ lượ hỏi: “Làm sao vậy?

“Cô là người đại diện của Đỗ Minh hông đúng không?” rợ lý của Lâm Kiên rợn mắ nói: “Cô dạy nghệ sĩ của mình như hế nào vậy? Không hỏi hì lấy rộm đồ người khác luôn đúng không?

Võ Hạ Uyên không quan âm đến cô a, quay đầu nhìn về phía rần Duy Hòa hỏi: “Em nói ừ ừ xem nào.”

“Chị Võ Hạ Uyên, em vừa đi lấy mộ ly nước cho anh hông. Không biế đã xảy ra chuyện gì mà cốc nước này lại nằm rong úi của em” rần Duy Hòa lo lắng giải hích.

“Cốc nước có chân ự đi được sao” rợ lý của Lâm Kiên chế nhạo Kế hợp với những gì vừa nghe được, Võ Hạ Uyên đại khái biế rằng rần Duy Hòa không hể nào lại đi rộm cái cốc được, sợ rằng có người nhân lúc anh a không chú ý mà vu oan, nhưng lại không vu oan cho rần Duy.

Hòa mà vu oan cho Đỗ Minh hông. Mộ khi vế ố ngày hôm nay được gán lên người Đỗ Minh hông, cho dù sự hậ là như hế nào, hì khi người khác nhắc đến Đỗ Minh hông, họ sẽ luôn kèm heo ừ “ăn cắp”.

Ánh mắ Võ Hạ Uyên lạnh lùng, bọn họ ra ay hậ nhẫn âm.

‘Võ Hạ Uyên gậ đầu: “ôi cũng đồng ý kiểm ra camera giám sá. Ai có hể biế được chiếc cốc này có hậ hay không?”

rợ lý của Lâm Kiên nhìn chằm chằm: “Ý cô là sao?!”

“Gô nghe không hiểu iếng Việ sao?” Võ Hạ Uyên lạnh lùng nói: “Người của ôi, ôi hiểu rấ rõ về họ, bọn họ không có việc gì làm sao mà lại đi ăn cắp cốc rà của cô làm gì?

“Chiếc cốc này được chế ạo vào cuối hời nhà Nguyễn, giá hị rường mộ bộ khoảng mười ỷ!” rợ lý của Lâm Kiên giơ mười ngón ay ra hiệu, ức đến nỗi hận không hể chọc vào mắ Võ Hạ Uyên: “Mộ cái cốc cũng có giá răm riệu, các người nhân lúc ôi không chú ý lại dùng cốc của ôi?”

“Cô đừng có ăn nói hàm hồi” rần Duy Hòa gầm lên: “Cái gì mà được chế ạo vào cuối hời nhà Nguyễn cơ chứ, nếu ôi chưa nghiên cứu qua hì làm sao biế được giá rị của nó mà ăn cắp cốc của cô?

Ngay khi rần Duy Hòa nói những lời này, mọi người xung quanh bắ đầu xì xào, đúng vậy, đồ vậ này đặ ở rên bàn, người bình hường ai có hể nhìn ra được hời gian và giá hị rường của nó hay sao? Đừng nói đến là có ý đồ muốn ăn cấp nó.

rợ lý của Lâm Kiên đã nghẹn họng, không biế nên rả lời như hế nào.

Lúc này, Lâm Kiên mới chậm rãi bước ới, cau mày ỏ vẻ số ruộ: “Được rồi, không phải chỉ là mộ cái cốc hôi sao? Đáng giá bao nhiêu iền cơ chứ?”

Những lời này vô ình xác nhận hành vi ăn rộm cốc của Đỗ Minh hông, anh a chính là muốn giẫm lên Đỗ Minh hông để nâng cao giá rị của mình, Võ Hạ Uyên có hể nhịn được sao chứ?

“Đúng vậy” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng nói: “ôi nghĩ mộ màn này vừa rồi đã có rấ nhiều người ghi lại. Chuyện này ngày hôm nay nhấ định phải phân bua rõ ràng Lâm Kiên híp mắ nói: “Nếu chúng ôi không muốn hợp ác hì sao?”

Võ Hạ Uyên lắc điện hoại: “Đơn giản, ôi sẽ rực iếp gọi cảnh sá”

Sắc mặ của rợ lý của Lâm Kiên nhanh chóng hay đổi khi cô a nghe hấy những lời nói đó, chiếc cốc này là do cô a nhân lúc hiện rường lộn xộn đã nhé vào úi rần Duy Hòa, nghĩ rằng đối phương không hể nào chối cãi được, những nghệ sĩ rẻ bình hường cũng sẽ không dám xúc phạm ới Lâm Kiên.

Sự việc này nhẫn nhịn sau mộ hời gian, ự nhiên bí mậ của họ sẽ không hể nào bị lộ ra. Nếu mộ ngày nào đó Đỗ Minh hông nổi iếng rồi, chuyện này vẫn có hể lấy ra giáng cho anh a mộ đòn chí mạng, ai lại biế được người quản lý Đỗ Minh hông lại cứng rằn như vậy, còn muốn làm ới cùng gọi cảnh sá “Cô đừng có mà rượu mừng không uống muốn uống rượu phạ!” Đối phương bên kia nói với giọng điệu cảnh cáo.

Võ Hạ Uyên nhướng mày nói với rần Duy Hòa: “Gọi cảnh sá!”

“Được rồi!” Lâm Kiên rầm giọng quá: “Các người không biế xấu hổ nhưng ôi xấu hổi! Chuyện này mà để ruyền ra ngoài hì sẽ hế nào chứ?

‘Võ Hạ Uyên cười nhẹ: “Vậy hì chúng a ự giải quyế với nhau đi”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status