Phu nhân không dễ chọc

Chương 223



Diệp hành rung đang đứng ở rung âm của bữa iệc, xung quanh là rấ nhiều người ăn mặc chỉnh †ề, ánh mắ mang heo ý cười nhìn Võ Hạ Uyên.

‘Võ Hạ Uyên biế rằng những người đó đều không ai ố đẹp cả.

“Cô Uyên” Diệp hành rung đang ngồi rên ghế uống rà, cũng không nói để cho Võ Hạ Uyên ngồi xuống, ngược lại chỉ vào mộ bộ ấm rà rên bàn nói: “Nếu cô đã có năng lực như vậy, sao không hử đánh giá xem bộ này đáng giá bao nhiêu?

Võ Hạ Uyên cười nhẹ đáp lại: “ổng giám đốc rung đã đánh giá quá cao rồi, loại đồ vậ này ôi sợ mình nhìn không chuẩn”

“Cô Uyên!” Diệp hành rung vô cùng ức giận, giống như mang heo sức mạnh sấm sé, người bình hường hậ sự không chịu nổi được: “Nếu cô đã làm nghề này rồi, cô nên hiểu rằng cho dù những hứ đó có là giả đi chăng nữa, hì cô cũng không được nói nó là giả, cô làm gì cũng phải nhìn mặ người khác chứ”

Võ Hạ Uyên bình ĩnh rả lời ụ bây giờ ổng giảm đốc rung hỏi ôi, ôi nhấ định phải nói nó là hậ đúng không”

***

“Không, nó là giả” Diệp hành rung nói xong, những người xung quanh liền cầm bộ ấm rà lên đập vỡ hế, giống hệ như Võ Hạ Uyên đã làm ngày hôm đó.

Diệp hành rung làm như vậy chính là muốn làm bẽ mặ Võ Hạ Uyên ở nơi công cộng, cũng không cho cô đường lui nào khác.

Không khí xung quanh im lặng mộ cách chế chóc.

Đối với việc như vậy, Võ Hạ Uyên sao có hể không bận âm được chứ, nếu cô quả hậ là mộ người quản lý nhỏ bé có hể sẽ nhấ hời đỏ mặ hẹn hùng không biế rốn vào đâu, nhưng cô lại không phải vậy, có kinh nghiệm nào chưa rải qua sao? Sống chế nhiều lần, loại áp lực không hực chấ này không là gì đối với cô cả.

Diệp hành rung nhìn chăm chăm Võ Hạ Uyên hồi lâu, sau đó độ nhiên chế nhạo: “ế chấ âm lý của cô Uyên hậ cao. Vậy hì ôi sẽ nói rõ, người nào dám làm hỏng bộ mặ của ‘Vạn hịnh, Vạn hịnh cũng dám phá ná mặ kẻ đó”

“Cho dù là công y hiên hần sao?” Võ Hạ Uyên hỏi Diệp hành rung cười nói: “Cô cho rằng công y hiên hần vì mộ nghệ sỹ iểu ố vô danh mà đấu được cùng Vạn hịnh sao?”

Diệp Vĩ hanh nói iếp: “rước mắ vẫn còn cách giải quyế sự việc, bây giờ các người vẫn còn có cách bù đắp ổn hấ, bảo Đỗ Minh hông quay rở về uyên bố với mọi người, nói răng.”

“Bù đắp gì chứ?” Võ Hạ Uyên ngắ lời, nhìn Diệp Vĩ hanh nói, rong lòng không khỏi cảm hấy chán ghé.

Sự ghê ởm này của cô cũng khiến Diệp Vĩ hanh sững sờ ại chỗ.

Người phụ nữ này có biế mình đang làm gì không? Còn nữa cô a dựa vào cái gì mà ghé anh chứ? Mộ người đại diện dựa vào…

Dựa vào những cách không chính đáng để lấy được vốn đầu ư cho Đỗ Minh hông sao, làm sao lại có can đảm hể hiện sự bấ mãn với người khác chứ?

Diệp Vĩ hanh không biế ngọn nguồn của lửa giận rong lòng mình là ừ đâu, giống như anh a đã ức giận rấ lâu rồi, Võ Hạ Uyên ừ rước đến giờ cũng chưa bao giờ muốn giải hích.

“ại sao anh lại cần cô a giải hích chứ?”

Diệp Vĩ hanh ự hỏi bản hân, suy cho cùng hì Võ Hạ Uyên cũng là người đã có bạn rai, nhưng nếu đã có người ở bên rồi, ại sao phải còn quấn lấy Phạm Minh rạch nữa vậy? Còn có Võ ư Hàm nữa, anh a cũng không phải kẻ ngốc, có hể nhìn ra rõ Võ ư Hàm đối xử với Võ Hạ Uyên rấ khác biệ.

Nghĩ đến đây, lửa giận rong lòng Diệp Vĩ hanh ăng lên heo cấp số nhân, hậm chí còn ự hỏi, có hể là người khác, vậy ại sao lại không hể là anh chứ?

. Không đúng!

Diệp Vĩ hanh độ nhiên nắm chặ ay, bị suy nghĩ của chính mình dọa cho sợ! Diệp Vĩ hanh xuấ hân cao quý, là con rai rưởng của nhà họ Diệp, so với mấy anh em cùng hế hệ lại có iền đồ xán lạn hơn, bởi vì anh a không muốn kinh doanh nên kiên quyế chọn ngành giải rí.

rong hế giới hậ giả này, anh a đã chứng kiến quá nhiều chuyện, khiến cho anh a luôn có hể bình ĩnh với mọi truyện diễn ra, anh a cũng không câu nệ chuyện ình cảm, nhưng lúc này, đào bới lại những chuyện quá khứ, ảng đá rong lòng Diệp Vĩ hanh độ nhiên rở nên nhẹ nhàng, hơn, kéo heo đó là sự không cam âm đến sâu sắc.

Diệp Vĩ hanh cuối cùng cũng hiểu được bản hân anh a rở nên không bình hường như vậy rõ ràng là đã rung động rước Võ Hạ Uyên rồi…

Làm sao anh a lại có hể hích cô được chứ? Làm sao anh a lại có hể hích loại phụ nữ này?

Diệp hành rung nổi lên cơn hịnh nộ, ông a chỉ ay vào Võ Hạ Uyên: “Cô còn không muốn bù đắp hay sao?”

heo lời của Diệp hành rung, mộ số vệ sĩ đã vây quanh cô.

ấ cả mọi người đều đang chờ xem Võ Hạ Uyên hấp giọng nhận lỗi lâm của mình, ai biế cô đã ra ay rước!

‘Võ Hạ Uyên sau khi bị mộ ên vệ sĩ úm ay, cô đã quyế liệ đá vào đầu gối đối phương, chọn vị rí chính xác hâm hiểm nhấ, đó là điểm yếu mà huấn luyện viên võ huậ đã nói cho cô biế, sau đó, lợi dụng hân hể ên vệ sĩ đã bị ngã quy, nhanh chóng quay lại đẩy người xuống bể nước bên cạnh, oàn bộ động ác gọn gàng, dứ khoá, không hề chậ vậ chú nào.

ấ cả mọi người đều há miệng kinh ngạc: Sắc mặ Võ Hạ Uyên lạnh lùng nhìn Diệp hành run : “ổng giám đốc rung, ông cũng là nhân vậ có iếng rong giới kinh doanh, có cần hiế phải dùng loại biện pháp này hay không?”

Đỗ Minh hông vội vàng lên iếng, anh a che chắn Võ Hạ Uyên sau lưng: “mọi truyện xảy ra đều là lỗi của ôi. Nếu ổng giám đốc.

rung có hành kiến gì hì nhăm vào ôi, đừng có làm khó mộ người phụ nữ như vậy”

Diệp hành rung cũng có chú sững sờ, ông a cũng không muốn làm gì Võ Hạ Uyê bởi vì mấy năm ông a có làm rong giới xã hội đen muốn dọa Võ Hạ Uyên mộ chú, ai biế người phụ nữ này lại biế võ, lại bị Đỗ Minh.

hông nói như vậy như hể ông a đã làm gì đó với Võ Hạ Uyên vậy.

Đây cũng chưa phải là điều ra. heo Phạm Minh rạch chạy đến với khuôn mặ đen xì Phạm Minh rạch vừa vào cửa liền nhìn hấy mấy ên vệ sĩ chuẩn bị làm gì đó với Võ Hạ Uyên, im anh a muốn nhảy lên cổ họng, hậm chí muốn bay luôn ra ngoài.

“ôi nói cho các người biế” Phạm Minh rạch đứng ở bên cạnh Võ Hạ Uyên, nhìn như hể muốn ra ay: “Muốn đánh nhau đúng không?

ấ cả mọi người: Đây có vẻ là mộ ay xã hội đen chuyên bắ nạ các bạn lúc còn đi học.

Diệp hành rung đứng dậy: “ổng giám đốc rạch!”

Lửa giận rong người Phạm Minh rạch còn chưa giảm xuống, ai biế được cảm giác sinh ử là như hế nào, nếu như hôm nay Võ Hạ Uyên mấ mộ sợi lông, rở về ổng giám đốc Phong sẽ lộ da vứ anh a đến nơi hoang vu mấ! Nghĩ đến đó, Phạm Minh rạch bậ cười châm biếm nói: “ổng giám đốc rung, nghệ sĩ rong công y cạnh ranh là chuyện bình hường. Bấ kể nguyên nhân của sự việc này là gì đi chăng nữa, Lâm Kiên cũng phải chấp nhận. Đó là bởi vì anh a kém hơn người khác, ông đã không hỏi chân ướng mọi việc như hế nào hì hôi, nhưng lại lấp liếm che giấu điều sai rái của mình hì hậ quá mấ phong độ rồi? “

Nụ cười rên mặ Diệp hành rung nhạ dần đi: “ổng giám đốc rạch đây không phải là đang bênh vực hay sao?”

“Nếu nghệ sĩ và người đại diện của công y ôi bị đánh ại đây hì Phạm Minh rạch ôi phải làm sao đây?”

Lâm Diệu hương ừ đầu đến giờ đứng ở mộ bên vô cùng sợ hãi, cô a chỉ muốn dạy.

cho Võ Hạ Uyên mộ bài học, nhưng lại không muốn xúc phạm đến công y hiên hần, huống chi đừng nói đến xúc phạm đến E đứng sau hiên hần, chuyện này Phạm Minh rạch đích hân ra mặ, mức độ nghiêm rọng lại không giống.

Diệp Vĩ hanh mở miệng xen vào: “ổng giám đốc rạch là đến đối đầu với Vạn hịnh sao?”

“Được rồi” Phạm Minh rạch giận dữ cười nói: “Đừng nói chuyện chính diện hay lấp lửng sau lưng, hay là xoay mặ ba răm sáu mươi độ. Mấy người chọn cái nào, ôi cũng chiều heo”

Phạm Minh rạch nghĩ rằng nếu hôm nay bà chủ mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dựa vào công y Vạn hịnh lại có hể vượ mặ E sao? ổng giám đốc Phong ra ay hì các người chỉ còn đường chế!

Lâm Diệu hương không hể ngồi yên được nữa mở mị riêng của hai nghệ mức đó đâu: nói: “Ây da, đây là chuyện ï, không cần hiế đến Diệp hành rung lập ức rừng mắ nhìn Lâm Diệu hương, rước đây cô a là người kêu gào đòi công lý, vậy bây giờ cô a lại muốn sống ở vũng bùn sao?

Lâm Diệu hương rụ cổ lại, không dám nói hêm gì nữa, không ngờ Phạm Minh rạch lại xuấ đầu lộ diện, phải biế răng ông chủ của hiên hần cũng khé iếng khó lấy lòng, nhưng hôm nay lại vì Võ Hạ Uyên mà… rái im Lâm Diệu hương độ nhiên chấn động. Lễ nào in đồn là có hậ hay sao?

Khi Phạm Minh rạch nhìn hấy điều này, anh a sẽ hiểu. Sự kiện hôm nay là mộ Hồng Môn Yến, nhằm buộc Đỗ Minh hông phải nghe heo lời bọn họ, lậ lại sự kiện rước, để đứng ra hanh minh cho Lâm Kiên. hậ không may, anh a lại đang có âm rạng không ố, Lâm Kiên không biế nhận lỗi lại còn muốn lậ rắng hay đen sao!

“Hừ… Hừm, Võ Hạ Uyên, Đỗ Minh hông, đi hôi” Phạm Minh rạch cũng không hèm để ý ới Diệp hành rung, xoay người rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status