Phu nhân không dễ chọc

Chương 222



Khi rở lại công y, Võ Hạ Uyên đã nói chuyện này với Phạm Minh rạch, Phạm Minh rạch nói với cô ố nhấ nên ránh bớ những chuyện như vậy. Hiện ại Đỗ Minh hông vẫn chưa có nhiều hành ựu lắm, hơn nữa mộ khi mọi truyện bị lộ, anh a chắc chắn sẽ bị chế giễu là “làm màu”.

‘Võ Hạ Uyên xua ay nói: “rong làng giải rí này đỏ đen sẽ đều hành đỏ được, sợ nhấ chính là không có độ ho. Những chuyện này nhấ định còn phải iếp xúc nhỉ Phạm Minh rạch do dự, gậ đầu nói: “Đúng vậy”

Nhưng người muốn hạ nhiệ chuyện này nhấ chính là Lâm Diệu hương, nhưng hôm đó có quá nhiều người đã quay video, nó nhanh chóng được ung lên mạng và xếp rong op đầu về lượ ìm kiếm nóng hổi ngày hôm đó.

Đỗ Minh hông dở khóc dở cười, anh a chưa ừng nghĩ có ngày sẽ vì chuyện như vậy mà hu hú được sự chú ý của cộng đồng mạng.

Lính cũ bắ nạ lính mới nhưng lại bị á lại vào mặ, cố ruyện kiểu này hì quá nhiều rồi, Lâm Kiên có rấ nhiều fan, nhưng cũng không hể nào lậ ngược ình hế được, anh a bị cô lập và bấ lực rước sự chế giễu của cộng đồng mạng. Sự xuấ hiện của Đỗ Minh hông đã được hu hú, mọi người nhanh chóng đi sâu vào ìm kiếm.

ấ cả các bộ phim và phim ruyền hình mà Đỗ Minh hông đã ham gia rong những năm vừa qua đều được đào bới biên ập lại. ạp chí Bazaar đã nhân cơ hội đăng bức poser quảng cáo của Đỗ Minh hông.

***

Lặng lẽ rong những loại in ức iêu cực này đã khiến Đỗ Minh hông hu hú được mộ làn sóng người hâm mộ mới.

Hiệu quả vượ ngoài mong đợi, Võ Hạ Uyên lập ức đẩy Đỗ Minh hông vào rong phòng hay đồ: “ranh hủ bây giờ, cậu đi giữ chân lại những người hâm mộ ngoài kia, vấ vả cho hợ rang điểm rồi, phiền rang điểm cho Đỗ Minh hông của chúng a hậ đẹp rai, sau này sẽ đăng ảnh lên Facebook”

Chuyên gia rang điểm làm động ác “OK” với Võ Hạ Uyên.

rộm gà không hành lại còn mấ hóc, lại nhắc đến Lâm Kiên và Lâm Diệu hương, nhìn số lượng người hâm mộ hấp dần đi, Lâm Kiên vô cùng đau lòng nói: “Chị…

“Để chị yên ĩnh mộ lá!” Lâm Diệu hương day day rán, vẻ mặ ảm đạm.

Lâm Kiên vội vàng gậ đầu: “Đúng vậy, anh hanh, rước khi mua nó ôi hậ sự không biế nó là hàng hậ hay giả!”

Diệp Vĩ hanh nhíu mày nói: “Bộ rà mười bảy ỷ của Võ Hạ Uyên lấy ở đâu ra vậy?”

Lâm Diệu hương chế nhạo nói: ‘Ai mà biế được? ốc độ lan ruyền danh iếng của Đỗ Minh hông hực sự quá nhanh. Có hể nói Võ Hạ Uyên đã phải bỏ ra không í công sức.”

Ý ứ của những lời này đã quá rõ ràng, lại nghĩ đến những in đồn về Võ Hạ Uyên, sắc mặ Diệp Vĩ hanh liền rùng xuống: “Chuyện đã như vậy rồi, cố gắng mà chịu đựng đi, những việc còn lại ôi sẽ giải quyế”

Lâm Kiên có chú kích động: “Anh hanh hậ ố!”

“Diệp Vĩ hanh, cậu định làm gì vậy chứ?”

Lâm Diệu hương ngập ngừng hỏi Ánh mắ Diệp Vĩ hanh lạnh lùng nói: “ừ rước đến nay chưa có ai dám ính kế với nghệ Sĩ công y Vạn hịnh của chúng a. hứ bảy uần này sẽ có iệc chiêu đãi khách mời. ôi sẽ huyế phục đạo diễn Lâm để Đỗ Minh hông ham dự”

Đạo diễn Lâm cho rằng Diệp Vĩ hanh là muốn cho Đỗ Minh hông mộ cơ hội, hơn nữa ông a cũng hích đứa nhỏ đó, cho nên liền gọi điện hoại cho Đỗ Minh hông, Đỗ Minh hông ự nhiên sẽ không ừ chối.

Ngoại rừ những người nổi iếng mới được ham dự iệc chiêu đãi, Võ Hạ Uyên lo lắng Đỗ Minh hông không ứng phó được, cho nên Võ Hạ Uyên cũng rang điểm ăn mặc đơn giản đi heo.

Mặc dù cô đã cố gắng ạo cảm giác khuôn mặ mờ nhạ nhấ có hể, nhưng Võ Hạ Uyên vẫn ùng gây ấn ượng rong bộ váy được hiế inh xảo và sang rọng này, cùng với làn da rắng ngần của cô, nhiều người đàn ông vẫn muốn được nhìn hấy gương mặ hậ của cô qua cặp kính cận.

Đỗ Minh hông lúc đầu có chú căng hẳng, nhưng khi bắ gặp ánh mắ của những người đàn ông đó, anh a lập ức cảnh giác.

‘Võ Hạ Uyên không quan âm đến những hứ này, cô càng quan âm đến lời mời này hơn. Cô nghĩ đó là mộ cơ hội do đạo diễn Lâm rao cho Đỗ Minh hông, nhưng cô biế rằng chủ nhân bữa iệc này là công y Vạn hịnh.

Công y Vạn hịnh và Võ Hạ Uyên có mâu huẫn với nhau, đặc biệ là Lâm Diệu hương ‘Vừa nhắc đến ào háo ào háo đã đến Lâm Diệu hương mặc mộ chiếc váy dài màu rắng bạc, những điểm sáng rên chiếc váy làm cho lớp rang điểm màu vàng của cô †a rông có vẻ hơi ối. Nhìn hấy Võ Hạ Uyên, rong mắ Lâm Diệu hương lóe lên mộ ia hận hù, cô a lại bước ới rước mỉm cười chào hỏi: “Cô Uyên, anh hông”

Võ Hạ Uyên gậ đầu: “Cô hương”

“Anh hông cũng hậ may mắn. Hôm nay những người có hể ới ham dự bữa iệc này, đều là những người có ên uổi lớn” Lâm Diệu hương vẫn châm biếm heo hường lệ, ám chỉ Đỗ Minh hông chỉ là kẻ chân ướ chân ráo bước vào nghề.

Võ Hạ Uyên cũng không muốn khách sáo với Lâm Diệu hương, cười ủm ỉm nói: “Chuyện rắc rối của em rai cô hương đã giải quyế xong chưa? Cô vẫn còn có âm rạng lo lắng cho người khác sao?”

“Cô!” Lâm Diệu hương nhìn chằm chằm.

Khoảnh khắc iếp heo, khi Võ Hạ Uyên nhìn hấy Lâm Diệu hương lậ mặ như rang sách, cô a độ nhiên lộ ra vẻ bấ bình khoan dung nói: “Cô Uyên, cô đã hành công rong việc gài bẫy Lâm Kiên, cô lại còn muốn làm nhục ôi ở nơi công cộng sao?”

‘Võ Hạ Uyên nhịn lại ý muốn kích động đảo mắ mộ vòng, khi cô quay đầu lại hì phá hiện phía sau có người, Diệp Vĩ hanh và mộ vài người xa lạ khác, rong đó có người đàn ông rung niên đứng bên cạnh Diệp Vĩ hanh có khuôn mặ rấ giống với Diệp Vĩ hanh, dáng vẻ uy nghiêm, mang khí chấ của người cấp rên.

“ổng giám đốc rung!” Lâm Diệu hương cung kính hô lớn chào hỏi.

ổng giám đốc rung sao? Võ Hạ Uyên lập ức nhận ra rằng đây là Diệp hành rung, chú của Diệp Vĩ hanh, ông chủ hiện ại của Vạn hịnh.

Diệp hành rung cau mày nhìn Võ H: Uyên cùng Đỗ Minh hông, hiển nhiên lộ vẻ không hài lòng: “Mấy người bên công y hiên hần còn đến đây để khiêu khích sao?”

Những lời nói này rấ không khách khí, đổi là người khác e rằng sẽ hạ mình xin lỗi, cúi đầu xuống đấ mấ.

Nhưng Võ Hạ Uyên rấ bình ĩnh nói: “ổng giám đốc rung hiểu lầm rồi”

“Hiểu lầm gì vậy?” Diệp hành rung hỏi.

“Nếu như ổng giám đốc rung ới sớm hơn, có lẽ đã nhìn hấy mộ cảnh ượng khác.”

Võ Hạ Uyên cười nói: “Ông làm rong lĩnh vực kinh doanh nhiều năm như vậy, cũng nên biế dù có ận mắ chứng kiến, cũng có hể không phải là sự hậ”

“Ăn nói hàm hồ!” Diệp hành rung hừ lạnh ‘Võ Hạ Uyên vẫn cười, kéo Đỗ Minh hông lui qua mộ bên.

Sắc mặ Diệp Vĩ hanh không ố, nhìn Võ Hạ Uyên vài lần, rong đáy mắ hiện lên lớp sương dày.

“Chị Võ Hạ Uyên” Sau khi đám người Diệp hành rung rời đi Đỗ Minh hông rầm giọng nói: “Dường như chúng a đã đắc ội Vạn “Nếu chị đã dám nói hì không sợ đắc ội Vạn hịnh, lỗi sai không phải là ở chúng a” Võ Hạ Uyên nói iếp “Nhưng Vạn hịnh…”

“Em phải nhớ rõ” Võ Hạ Uyên ngắ lời “Phía sau em chính là công y hiên hân, nói hẳng ra chính là E”

Đỗ Minh hông khi nghe những lời này độ nhiên ràn đầy ự in, đúng vậy, người đại diện của anh a chính là bà chủ nhà họ rương mà!

Đạo diễn Lâm cũng đến nói vài lời với Đỗ Minh hông và Võ Hạ Uyên, có hể những chuyện xảy ra rước đó, hầu hế mọi người đều đứng về phía Võ Hạ Uyên, Võ Hạ Uyên hoàn oàn hiểu rằng đây là mục đích đặc biệ Vạn hịnh mời những vị khách quý đến lượng hứ đối với chuyện khó xử của Lâm Kiên.

Đạo diễn Lâm cũng hiểu ra, liền xin lỗi: “ôi xin lỗi, ôi không biế Vạn hịnh lại có chủ ý như vậy”

Võ Hạ Uyên: “Vậy ý định ban đầu của đạo diễn Lâm mời chúng ôi ới là gì vậy?”

Đạo diễn Lâm sửng số mộ lá rồi nói: “Diệp Vĩ hanh nhờ ôi gọi điện hoại mời người đến. ôi còn ưởng rằng cậu ấy định cho Đỗ Minh hông mộ cơ hội.”

‘Võ Hạ Uyên dứ khoá quyế định nói: “Đỗ Minh hông, đi hôi.”

Ngay sau khi giọng nói đó rơi xuống, mộ người phục vụ bước ới nói: “Cô Uyên, đúng không? ổng giám đốc rung có lời mời cô”

‘Võ Hạ Uyên vẻ mặ không biểu cảm nói: “Được” Sau khi người phục vụ rời đi, Võ Hạ Uyên hì hào nói với Đỗ Minh hông: “Gọi điện hoại cho Phạm Minh rạch”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status