Phu nhân không dễ chọc

Chương 225



Không phải người nào khác đang chặn đường Võ Hạ Uyên mà chính là Khương hì.

Cảm giác ôn ại của Khương hỉ rong khoảng hời gian này dường như vô hình, nếu như cậu a không ìm ới cửa, Võ Hạ Uyên suý chú nữa quên mấ có mộ người như vậy.

“Có chuyện gì không?” Võ Hạ Uyên hỏi.

Khương hi căn môi nhìn xung quanh nói: “Chị Võ Hạ Uyên, chúng a có hể nói chuyện riêng được không?”

Khương hi là nghệ sĩ của Lưu Nguyên Cường. Mặc dù cô không biế Khương hi muốn nói gì, nhưng miệng lưỡi ở công y rấ đáng sợ. Cô và Lưu Nguyên Cường nổi iếng là mâu huẫn với nhau. Nếu để bị người khác nhìn hấy hì chắc chắn không có gì ố cả, cho nên hai người đã chọn lên chỗ công cộng ở ầng hai nói chuyện.

“Rố cuộc là có chuyện gì vậy?”

***

Khóe mắ Khương hi đỏ ửng khi nghe hấy lời này, sau đó hí sâu mộ hơi nói: “Cái này, chị Võ Hạ Uyên, nghe nói chị vẫn có hể dẫn dắ hêm mộ nghệ sĩ nữa, chị có hể dẫn dắ em được không?”

‘Võ Hạ Uyên hơi ngạc nhiên. Phạm Minh rạch hực sự đã nói với cô về điều này, nhưng rước khi đưa Đỗ Minh hông nổi iếng mộ cách hoàn oàn, Võ Hạ Uyên không có ý định làm như vậy.

“Không được, dẫn dắ mộ mình Đỗ Minh hông đã rấ mệ rồi. Gần đây cậu ấy có rấ nhiều quảng cáo, ôi phải đi heo cậu ấy”

Nhắc ới quảng cáo, rong lòng Khương hi không kìm được nỗi ghen ị, cậu a đã ở nhà hơn nửa háng rồi, đến mộ giọ nước hoa Lưu Nguyên Cường cũng không có mua cho, hai ngày rước không dễ dàng gì được anh a đưa đi ăn cơm.

Còn ưởng rằng là gặp nhà đầu ư nào đó, ai biế được lại đi gặp mộ bà lão… Khương hi không khỏi buồn nôn khi nghĩ đến việc ận mắ chứng kiến bà lão đó, sáng nay nghe đồng nghiệp nói về chuyện Võ Hạ Uyên có hể dẫn dắ hêm mộ nghệ sĩ nữa, rong lòng liền động âm, cậu †a cũng không muốn ở dưới rướng Lưu Nguyên Cường nữa.

“Chị Võ Hạ Uyên~” nhìn Khương hi có vẻ suý khóc: “Em vẫn còn rẻ, em muốn bắ đầu lại! Xin chị hãy giúp em”

‘Võ Hạ Uyên đã sớm qua cái uổi dễ dàng động lòng, cô cau mày nhìn Khương hì: “Lưu Nguyên Cường là người quản lý vàng, anh a không hể đối xử ệ với cậu được, Khương hị, cậu có bao giờ ự đi ìm lý do không?”

“Nguyên nhân sao?” Khương hi lộ vẻ bối rối.

“heo ôi biế nguồn vốn mà Lưu Nguyên Cường ìm cho cậu lúc đầu là rấ ố. Là do bản hân cậu không biế nằm giữ” Võ Hạ Uyên chân hành nói: “Khương hị, rên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí cả, nhấ là rong ngành giải rí. ôi có hể nâng đỡ Đỗ Minh hông lên là do Đỗ Minh hông có sự chăm chỉ và kỹ năng diễn xuấ uyệ vời của cậu ấy. Còn cậu hì sao? Hãy suy nghĩ kỹ xem, cậu có điều gì hấp dẫn người khác không?

Gương mặ hực sự là hứ không hể hiếu rong vòng ròn giải rí này. “

Khương hi khi được nói đến điểm yếu chí mạng này hì ngay lập ức ngừng nói.

“ôi không hể cướp người của Lưu Nguyên Cường. Cùng ở mộ công y với nhau không nên quá đáng như vậy” Võ Hạ Uyên nói iếp: “Chờ mộ ngày nào đó Lưu Nguyên Cường chủ động đá cậu, hoặc là nếu cậu có ài năng đặc biệ nào đó hì lại đến ìm ôi”

Sắc mặ Khương hi ái nhợ dựa lưng vào ường, ánh sáng rong mắ ắ dần.

Võ Hạ Uyên cũng không quan âm đến Khương hi nữa, rực iếp đi hang máy lên ầng ba. Ở dưới ầng, Lưu Nguyên Cường ném àn huốc vào ường, vẻ mặ ảm đạm, Khương hi đúng là diễn xuấ còn chưa đạ! Còn Võ Hạ Uyên, nếu không có cô a, chẳng phải cả công y hiên hần này anh a muốn gì hì sẽ có đó sao? Bây giờ hì ố rồi, Phạm Minh rạch đích hân mở miệng nguồn vốn đầu ư dành cho.

Đỗ Minh hông là ố, muốn anh a cắm mặ vào đâu đây?

Không đời nào! Lưu Nguyên Cường hạ quyế âm rằng ngay cả khi anh a có phải bỏ cuộc, anh a cũng sẽ không làm cho Võ Hạ Uyên sống ố hơn đâu! Nghĩ về điều này, Lưu Nguyên Cường gọi điện hoại ới số đi Bộ phim ruyền hình “hịnh hế” đạ được hành công chưa ừng có.

Đạo diễn Lâm hào hứng gọi điện cho Đỗ Minh hông và nói rằng ông †a sẽ ổ chức mộ bữa iệc ăn mừng, lúc đó Đỗ Minh hông phải có mặ ở đó. Đỗ Minh hông nghĩ rằng đây có hể là ác phẩm cuối cùng của đạo diễn Lâm, cho nên anh a cũng đã sẵn sàng đồng ý.

Phía bên kia, Võ Hạ Uyên rố cuộc cũng bỏ được nửa ngày rảnh rồi nói chuyện với đám chị em.

Vẫn là ở cửa hàng của Bùi ố, căn phòng rang rí với màu đỏ ươi đem lại cảm giác cổ kính.

Bùi ố lại ặng cho họ mỗi người mộ bộ áo dài, mỗi bộ có hoa văn cổ điển và inh ế đặc rưng.

“Lần sau cậu đến, có hể mang heo ên nhóc Đỗ Minh hông kia đi được không” Bùi ố mang vẻ u mê hở ra mộ vòng khói, giọng nói quyến rũ khiến người a không khỏi mềm nhũn: “ớ đã xem “hịnh hế rồi, đứa nhỏ này rấ hợp khẩu vị của ớ.”

“Hợp khẩu vị của cậu sao?” Võ Hạ Uyên nhướng mày: “Cậu có cần ớ hông báo cho anh Kim Hoàn Đông của cậu không?

rên mặ Bùi ố hoáng hiện vẻ ngượng ngùng hiếm hấy, cô ấy mỉm cười, dụi điếu huốc vào cánh ay Võ Hạ Uyên: “Hiểu chuyện rồi, còn dám rêu đùa ớ sao!”

“Chọc ghẹo cậu chỗ nào vậy?” rần Anh hư nuố hớp nước ngọ lim xuống họng: “ình cảm của anh Đông dành cho chị ố đây hậ sự khiến rời đấ cảm động mà.

Nhắc đến Kim Hoàn Đông, dưới mắ Bùi ố hiện lên mộ ầng sương mờ, Võ Hạ Uyên không biế chính xác Bùi ố đã rải qua những gì mới có ính cách như ngày hôm nay, nhưng cô biế rằng Kim Hoàn Đông đã sưởi ấm Bùi ố bằng cả rái im nồng ấm.

“Đúng rồi, cậu cầm lấy hứ này đi” Bùi ố đưa cho Võ Hạ Uyên mộ cái bình làm bằng bạc nguyên chấ.

Hai mắ Võ Hạ Uyên sáng lên: “Đây là cái gì vậy?”

“Vòng ròn giới giải rí rấ phức ạp. Hiện ại Đỗ Minh hông đang sáng rực dưới ánh đèn sân khấu, có quá nhiều người ghen ị, nói không chừng cậu í nhiều cũng bị ảnh hưởng”

Bùi ố nhẹ nhàng nói: “ớ nghe anh Đông nói rằng họ hích sử dụng loại huốc này. Mộ ly rượu pha huốc có hể hủy hoại cậu hân bại danh liệ. Sau này cậu sẽ phải ham dự rấ nhiều yến iệc, đừng uống những hứ linh inh.

rước khi uống rượu hãy uống hứ này vào hì sẽ không gặp rắc rối gì nữa rồi.”

rần Anh hư giậ mình cướp cái bình rong ay Võ Hạ Uyên: “Chị ố, chị là hần iên à? Làm sao chị lấy được hứ này?”

“Cũng lâu rồi, ự ớ làm ra” Bùi ố hí mộ hơi huốc: “Năm đó ớ vì muốn giế hai người nên đã ìm mọi cách”

Võ Hạ Uyên và rần Anh hư liếc nhau, cũng không có ý định hăm dò bí mậ của Bùi ố, nhưng Bùi ố lại nói iế các cậu sao? hực ra ớ đã kế hôn và có mộ đứa con rồi.”

Võ Hạ Uyên cẩn hận hỏi: “Sau đó hì sao?”

“Sau đó ư?” Ánh mắ Bùi ố lạnh lùng: “Sau đó người đàn ông đó dùng hủ đoạn hung ác giế chế con ớ để cứu người phụ nữ anh a yêu, bởi vì khớp với nhóm máu của người phụ nữ đó.”

“Đồ khốn nạn!” rần Anh hư chửi rủa.

“Cũng không phải?” Bùi ố đổi sang mộ ư hế hoải mái hơn: “Năm đó ớ rấ hích anh a, khi anh a nói sắp kế hôn ớ đã rấ vui. Ai biế anh a đã lừa dối, anh a đã dùng ớ như ngân hàng máu rồi lấy cho người phụ nữ bên mình. Vừa làm ình với mình lại vừa nuôi người phụ nữ đó. Sau khi ớ mang hai không lâu hì người phụ nữ đó biế đến sự ồn ại của ớ. ình rạng của cô a rở nên ồi ệ hơn, và cần được hay hế máu và ủy xương, vì vậy đứa rẻ đó đã không còn nữa rồi.”

“Chị ố… Chị có hận anh a không?”

“Hận sao?” Bùi ố nhướng mày nói: “ừ hận cũng không đủ để diễn ả, ớ muốn lộ da dóc xương anh ai” Giọng điệu của cô ấy độ nhiên rở lên đáng sợ: “ừ lúc người phụ nữ đó còn sống só, ớ đã hạ quyế âm. Phải khiến họ rả giá!

ớ sinh ra rong mộ gia đình làm bác sỹ nhưng lại heo bà nội, hích may vá. Bởi vì chuyện này mà ớ muốn nối nghiệp nghề y của cha để lại, ngày đêm nghiên cứu mộ răm lẻ bảy cách khiến người a chế mộ cách đau khổ, hai răm mười ba loại độc ố cực mạnh có hể phá hủy nội ạng. ớ hy vọng bọn họ có mộ ngàn kiếp để có hể hử ừng hứ mộ!”

‘Võ Hạ Uyên nghe xong lạnh cả sống lưng.

“hậ đáng iếc” Bùi ố rấ hấ vọng: “Người phụ nữ đó đã bị ớ giế chế nhưng người đàn ông kia đã chạy rốn mấ rồi”

“Chạy rốn rồi sao?” rần Anh hư hỏi: “Chị ố có biế anh a đi đâu không?

“ớ đã cho người điều ra, chỉ cần anh a còn sống” Bùi ố găn ừng chữ mộ: “hì nhấ định đừng hòng chạy hoá, dù anh a có ở chân rời góc bể nào ớ cũng sẽ ìm ra”

Hận đến ận xương ủy, vậy yêu ừ đâu ra?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status