Phu nhân không dễ chọc

Chương 226



“hịnh hế” quả hậ đã rở hành ác phẩm cuối cùng của đạo diễn Lâm, lần này.

không kêu gọi ruyền hông nhiều như hế nữa, chỉ đơn giản là ìm vài người bạn ụ họp, đương nhiên là diễn viên chính phải đến, để giữ chú mặ mũi cho đạo diễn Lâm.

Vị rí được hẹn ại mộ quán bar.

Sau này Võ Hạ Uyên mới biế quán bar ên là “hanh Lam” này đã mở được ám năm, chỉ phí hấp nhấ là mười riệu, đa số đến đây đều là người giàu có cùng ngôi sao nổi iếng, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Ngay ừ đầu rương ấn Phong nghe hấy “hanh Lam” liền hay đổi sắc mặ, anh không muốn Võ Hạ Uyên đi đến đó, cuối cùng lại bị mộ nụ hôn của người phụ nữ làm cho hoả hiệp, anh chỉ định hời gian phải về nhà rước.

mười giờ, vì hế, Võ Hạ Uyên đặc biệ kêu rần Duy Hòa, đến lúc cô đi rồi, rần Duy Hòa đến hộ ống Đỗ Minh hông về nhà.

***

Lúc bọn họ đến đã là năm giờ chiều, nhìn hấy người đàn ông rẻ uổi mặc áo sơ mi rằng quần ây đen đứng ở cửa, cuối cùng Võ Hạ Uyên cũng hiểu được lời nói của rương ấn Phong là có ý gì.

Đỗ Minh hông nói nhỏ: “Chị Uyên, đừng suy nghĩ nhiều, hanh Lamï không kinh doanh loại hình kiểu như hế này đâu, ‘hanh Lam có hai quy ắc: Mộ là không được đánh bạc, hai là không được bán dâm. Những hứ này đều là để rang rí vẻ bên ngoài.”

“hậ không có sao?” Võ Hạ Uyên nhíu mày.

Đỗ Minh hông khẽ ho mộ iếng: “Đương nhiên, có hích nhau hì có hể để lại hông in liên lạc, đến khi ra khỏi cánh cửa này, hì đó là chuyện của hai người, không liên quan gì đến quán bar”

Có lẽ đây chính là lý do mà rương ấn Phong cuối cùng cũng đồng ý với mình, Võ Hạ Uyên hầm nghĩ.

Đạo diễn Lâm đã uống ngà ngà say, nhìn ra được ông vấn còn khá phấn khích, kéo lấy Đỗ Minh hông dẫn đi, bây giờ danh iếng của Đỗ Minh hông đang đi lên, nói rắng ra là do “hịnh hế” đẩy lên, đạo diễn Lâm được phen đi khoe với người ngoài ‘Võ Hạ Uyên qué mộ vòng, phá hiện quán bar này có ổng cộng ba ầng, âng mộ là để mọi người vui chơi, ầng hai hì cao cấp hơn, yên ĩnh hơn mộ chú, cô nhìn hấy Diệp Vĩ hanh, ầng ba… dành để nghỉ ngơi?

Võ Hạ Uyên liếc nhìn hấy ừng căn phòng nhỏ, cũng lười đi ìm hiểu.

rần Duy Hòa đang cầm ly sâm panh ra vẻ bình ĩnh: “Chị Uyên, em hơi căng hẳng”

“Căng hẳng cái gì? Võ Hạ Uyên cười nói: “Em là rợ lý duy nhấ của Đỗ Minh hông, chú nữa không chừng sẽ có rấ nhiều người nịnh bợ em, cho nên ưỡn ngực ngẩng cao đầu lên!

rần Duy Hòa vừa nghe hấy như vậy, lập ức được rấn an hơn rấ nhiều, nghĩ hâm rằng còn có bà chủ nhà họ rương đứng cạnh ôi đây.

Không lâu sau đám đông kéo đến, Diệp Vĩ hanh ừ ầng hai đi xuống đứng bên cạnh Lâm Diệu hương.

Lần này Lâm Diệu hương không lạnh lùng nhìn Võ Hạ Uyên nữa, hậm chí còn gậ đầu cười, rong lòng Võ Hạ Uyên ngay lập ức hoảng hố nổi lên ia cảnh giác, người phụ nữ này muốn làm gì?

Diệp Vĩ hanh nhìn Võ Hạ Uyên mộ cái, hản nhiên chào hỏi nói chuyện với đạo diễn Lâm, bầu không khí dần rở nên hân hiện hơn, rượu vừa bốc lên, bắ đầu xảy ra nhiều chuyện mấ kiểm soá.

Bình ĩnh nhìn nữ diễn viên đang ngồi rên đùi mộ nhà sản xuấ khác, Võ Hạ Uyên ựa vào mộ bên nhâm nhi sâm panh, lúc này mộ người đàn ông phục vụ cầm ly rượu đỏ iến lên, vẻ ái muội cười đùa với Võ Hạ Uyên: “Cô gái này, có muốn uống không?”

Người đàn ông phục vụ dưới áo sơ mi rắng quần ây đen, rang phục iêu chuẩn của “hanh Lam”, dáng dấp không ệ, dáng vẻ khi anh a cười lên rông rấ ỏa nắng, rồng có vẻ như gặp phải ình huống mà Đỗ Minh hông đã nói, Võ Hạ Uyên để ý hấy có mộ danh hiếp dưới ly rượu, nếu cô mang hứ này về nhà mà bị rương ấn Phong phá hiện được, ngày mai cô còn hể nhìn hấy ánh mặ rời không?

Võ Hạ Uyên lắc đầu: “Không iện, đi đi.”

Người đàn ông phục vụ hơi kinh ngạc, ánh mắ qué qua dáng người linh hoạ hấp dẫn của Võ Hạ Uyên mộ vòng, không cam âm hỏi: “hậ sự không muốn?”

“Không muốn” Võ Hạ Uyên kiên quyế.

Người đàn ông phục vụ lịch sự gậ đầu: “hế hì hôi, ạm biệ”

“Cô Uyên, chúng a uống mộ ly nhé?” Bên này vừa đuổi người đi, Lâm Diệu hương liền yểu điệu bước ới.

‘Võ Hạ Uyên cũng lười chơi hái cực quyền với cô a, đi hẳng vào vấn đề: “Lý do uống là gì hế?”

Lâm Diệu hương cười nói: “Là ôi có mắ mà như mù, không biế cô Uyên lại có địa vị quan rọng rong hiên hạ như hế, bây giờ ôi muốn iêu an đi hiềm khích lúc rước với cô Uyên có được không?”

hêm mộ kẻ hù không bằng hêm mộ người bạn, đạo lý này Võ Hạ Uyên rấ rõ, nhưng cô hiểu rõ hơn rằng Lâm Diệu hương càng không đáng để kế bạn.

Võ Hạ Uyên ngẩng đầu nhìn hấy đạo diễn Lâm và Diệp Vĩ hanh đều đang nhìn về phía bên này, hậm chí đạo diễn Lâm còn gậ đầu, Võ Hạ Uyên hiểu rõ, đạo diễn Lâm không nghĩ nhiều như hế, chỉ cảm hấy hai người phụ nữ này đều là người của hai bên công y giải rí, không còn gì ố hơn là bắ ay giảng hoà.

Nếu bây giờ cô ừ chối, rái lại lộ ra cô có vẻ hẹp hồi.

Võ Hạ Uyên đưa ay ra, hay vì không đón nhận cú bắ ay của Lâm Diệu hương đưa rước mặ, cô lại cầm lấy mộ ly rượu khác rong ay, Lâm Diệu hương dùng sức cầm dưới đáy ly, bắ gặp ánh mấ của Võ Hạ Uyên, liền buông ay ra.

Lâm Diệu hương cúi đầu uống rượu, che giấu đi sự hâm độc rong ánh mắ, may mà cô a đã chuẩn bị ố, hai ly rượu đều được bỏ huốc.

‘Võ Hạ Uyên vừa uống rượu vừa hầm ính rong lòng, nhiều người như vậy Lâm Diệu hương không hể hạ độc được, dù sao cũng chỉ là những hủ đoạn hèn hạ như hế, hơn nữa rước khi ới đây cô đã uống mộ viên huốc của Bùi ố, chắc là không có vấn đề gì.

uy là nói như vậy, Võ Hạ Uyên vẫn có chú căng hẳng, cũng không biế là huốc có ác dụng hay không, cô hạ quyế âm, chốc lá nhận hấy có điều gì không ổn, cô sẽ gọi điện hoại cho rương ấn Phong, sau đó ìm mộ nơi an oàn để núp.

hời gian rôi qua ừng giây ừng phú, Võ Hạ Uyên lấy điện hoại di động ra xem, qua hai mươi phú rồi, hình như không có chuyện gì Độ nhiên, Võ Hạ Uyên nhìn quanh, Lâm Diệu hương đâu?

“Nhìn hấy Lâm Diệu hương chưa?” Vừa lúc rần Duy Hòa bưng điểm âm đi ngang qua bên này, Võ Hạ Uyên kéo anh a lại rần Duy Hòa không có chú hiện cảm với Lâm Diệu hương, cau mày nói: “Chị Uyên, chị quan âm đến cô a làm gì? Vừa rồi cô a ngồi bên cạnh ảnh đế hanh đó. Nhìn bộ dạng rông hận đến nỗi không hể dán lên người anh a, sau này giống như là đã uống nhiều, liền ìm cớ để lên lầu rồi”

“Ừm” Võ Hạ Uyên gậ đầu: “Em mau đi đi”

Lâm Diệu hương hích Diệp Vĩ hanh, điểm này Võ Hạ Uyên đã sớm nhìn ra, mà bây giờ cô càng quan âm đến chuyện khác, với ửu lượng của Lâm Diệu hương, cô a không hể nào say nhanh như vậy được, rước đây cô a có hể đánh bại hai người đối diện rên bàn rượu mà không hề đỏ mặ… Võ Hạ Uyên bắ đầu lo lắng, Lâm Diệu hương không hể nào.

không phân biệ được ly nào đã hạ huốc, cách giải hích ố nhấ là cả hai ly đều có độc!

Võ Hạ Uyên hí hở mộ hơi hậ sâu, cho dù nói hế nào, cô rấ biế ơn Bùi ố ừ ận đáy lòng ầng hai phải không? Võ Hạ Uyên xoa xoa ngón ay, ‘cô có nên buông ha Lâm Diệu hương không?”

“Sao có hể như hế được? rong ánh mắ Võ Hạ Uyên lướ qua mộ ia lạnh lẽo, lúc Lâm Diệu hương bảo cô uống rượu, hế nhưng lại không có mộ chú do dự, loại người này nếu không cho mộ bài học hì sau này chỉ hêm ệ hơn.

Võ Hạ Uyên bước ới bàn rung âm, lập ức hu hú rấ nhiều sự chú ý, rong đó có cả Diệp Vĩ hanh.

“Đạo diễn Lâm, ôi có hể đi dạo ở ầng hai và ầng ba được không?” Võ Hạ Uyên cười hỏi “Sao hế, cảm hấy nhàm chán?” Đạo diễn Lâm nhìn xung quanh ìm kiếm: “Chờ đã, ôi ìm người…”

Diệp Vĩ hanh độ nhiên đứng dậy: “Vừa hay ôi cũng muốn đi dạo mộ chú, cùng đi nhé cô Uyên”

‘Võ Hạ Uyên kinh ngạc nhìn Diệp Vĩ hanh, nhưng nghĩ đến sự phá riển sau đó, cô cũng không ừ chối Vừa bước vào hành lang dẫn lên lầu hai, ồn ào của đại sảnh như bị mộ ầng sương mù bao phủ, Diệp Vĩ hanh bước đi bên cạnh Võ Hạ Uyên, rầm giọng nói: “hực xin lỗi vì những chuyện rước đây”

Võ Hạ Uyên nhìn Diệp Vĩ hanh: “Gì hế?”

“Không có gì” Diệp Vĩ hanh không biế Võ Hạ Uyên có hậ sự ngốc hay giả bộ ngốc, nhưng những lời ổn hương đó cũng không hể lặp lại lần nữa: “Sau này Đỗ Minh hông có hắc mắc về việc quay phim, có hể liên lạc với ôi bấ cứ lúc nào”

Anh a chỉ có hể hông qua con đường này, hy vọng có hể nhìn hấy Võ Hạ Uyên nhiều lần hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status