Phu nhân không dễ chọc

Chương 231



Võ Hạ Uyên chú ý đến khoảnh khắc mà người phụ nữ này cấ giọng nói sắc mặ Khương hi rở nên đặc biệ khó coi, bàn ay đang đặ rên đầu gối khẽ run.

Không đợi Võ Hạ Uyên ngẫm nghĩ hì cô đã hấy người phụ nữ kia mang dáng vẻ cao cao ại hượng nhìn Khương hi, ánh mắ ùy iện lộ ra vẻ xâm chiếm: “Đây không phải là Khương hi sao? Sao cậu lại ở đây?”

Nhà sản xuấ hu lại nụ cười, liếc mắ nhìn người phụ nữ rồi hạ giọng nói: “Người mà rước đây cô đã nói với ôi, Khương hi?”

Người phụ nữ đảo mắ ngồi xuống: “Phải không? Giá cao quá, ôi mời không nổi.”

Lúc này Võ Hạ Uyên mới chợ bừng ỉnh, người phụ nữ mà Lưu Nguyên Cường ừng để cho Khương hỉ “iếp đãi” có lẽ chính là người rước mặ.

“Sao hả, cậu vẫn muốn ham gia bộ phim của đạo diễn Lý chứ?” Lời nói của người phụ nữ lộ ra mộ chú uy hiếp: “Vẫn là điều kiện rước đây, cậu có muốn nghĩ lại mộ chú không?”

***

Sắc mặ Khương hi ái nhợ, cậu a đi mộ vòng, cuối cùng vẫn để người khác chơi sao?

“hưa… bà” Võ Hạ Uyên ìm chỗ hích hợp chen vào: “Khương hi là nghệ sĩ của ôi”

Ánh mắ của người phụ nữ kia nhẹ nhàng lướ qua, mang heo vẻ bề rên khinh hường người khác, khi nhìn hấy Đỗ Minh hông ở mộ bên, bà a mới rở nên nghiêm úc mộ chú: “hì ra đạo diễn Lý đã mời được ngôi sao.

lớn Đỗ Minh hông”

Đỗ Minh hông lễ phép gậ đầu, ánh mắ của bà cô già này làm người a rấ khó chịu “Xin hỏi nên xưng hô như hế nào?” Người phụ nữ nhẹ giọng hỏi “Võ Hạ Uyên”

“Đúng, đúng, đúng ôi đã nghe qua ên rồi, cô Hạ Uyên” Người phụ nữ vuố lại mái óc rối bên ai mình: “ôi là Bạch Mỹ Kỳ, mọi người hường gọi ôi là chị Mỹ Kỳ”

Bạch Mỹ Kỳ nói xong liền liếc nhìn Khương hi đang ngồi im lặng mộ bên: “heo ý của cô Hạ Uyên, chẳng lẽ là muốn cho Khương hi ham gia bộ phim của đạo diễn Lý sao?”

“Không dám” Võ Hạ Uyên lùi về phía sau ba bước: “Dù là nhân vậ nhỏ như hế nào đi nữa hì cũng phải hông qua sự đồng ý của đạo diễn Lý mới được, ôi chỉ mang Khương hi đến để nhìn hế gi chú hôi.”

“Cô Hạ Uyên gì rên hế giới này mà Khương hi chưa ừng hấy qua chứ…” Bạch Mỹ Kỳ rào phúng nói iếp: “Cô Hạ Uyên, nhà sản xuấ rần là bạn cũ của ôi, người này ba bốn mươi uổi, nếu nhà sản xuấ rần gậ đầu, để Khương hi ham gia cũng được” Cô a nói rồi dừng lại, để dành không gian cho mọi người ưởng ượng Khương hi mạnh mẽ nhắm mắ lại “Nhưng mà…” Bạch Mỹ Kỳ độ nhiên chuyển đề ài: “ôi phải đưa Khương hì đi mộ đêm”

ấ cả mọi người ngồi ở đây đều có hể nghe hiểu được ý nghĩ câu “đưa đi mộ đêm” của bà a.

Nhưng mà Võ Hạ Uyên lại bắ đầu giả ngu hỏi: “Không được đâu chị Mỹ Kỳ, ối nay Khương hi còn phải ập luyện nữa”

Nụ cười rên mặ Bạch Mỹ Kỳ độ nhiên biến mấ, ánh mắ hung ác như mộ con rắn đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình: “Cô chắc chứ?”

Võ Hạ Uyên cười nói: “Chắc chắn”

Khương hi căng hẳng đến mức bóng lưng duỗi hẳng ắp, nhưng rong lòng lại hở phào nhẹ nhõm mộ hơi, iếp heo đó lại là cảm giác may măn khi được sống só nạn, mặc kệ sau này cậu a có nổi iếng như hế nào đi nữa chỉ cần Võ Hạ Uyên nhấ định sẽ liều mạng mà làm cho cô!

Võ Hạ Uyên vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ biế răng đối với Khương hị, việc ngủ với mộ bà lão còn đau đớn hơn gấp mười, gấp răm lần khi bị Lưu Nguyên Cường đánh.

Nhà sản xuấ rần có quan hệ ố với Bạch Mỹ Kỳ, nên khi nghe vậy sắc mặ cũng lộ ra mộ chú không vui: “Cô Hạ Uyên, rong vòng luẩn quẩn này cũng có quy ắc riêng của nó”

Ông a ngậm mộ điếu huốc, không nặng.

không nhẹ nói ra mộ câu: “Nói hậ, Khương hi vẫn còn cách việc nổi iếng xa lắm, chỉ dùng mộ đêm để đổi lấy mộ đoạn đường bằng phẳng rong sự nghiệp không ố sao?”

Võ Hạ Uyên lạnh nhạ nói: “Nhưng mà nghệ sĩ của ôi không bằng lòng”

“Cái gì?” Nhà sản xuấ rần nghiêng người đưa lỗ ai ghé sá lại, nghi ngờ mình nghe lầm.

“ôi đã nói, nghệ sĩ của ôi không bằng lòng” Võ Hạ Uyên gãn ừng chữ: “Cậu ấy không muốn dùng mộ đêm để đổi lấy cái gọi là ương lai suôn sẻ, nếu đã như vậy hì không ai có hể làm khó cậu ấy được”

Bạch Mỹ Kỳ hung hãng đập ly lên bàn: “Các người đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạ”

‘Võ Hạ Uyên mặc kệ, quay đầu nhìn Đỗ Minh hông: “Em đã ký chưa?”

Đỗ Minh hông gậ đầu.

“Được rồi” Võ Hạ Uyên rả lại hợp đồng cho nhà sản xuấ. “Chúng a đi rước đi” Hàm ý là không cần ăn bữa này.

“Cô Hạ Uyên, ôi hậ sự chưa hấy người đại diện nào như cô” Nhà sản xuấ rần hông hả mở miệng nói ‘Võ Hạ Uyên quay đầu lại: “Dù sao hì Đỗ Minh hông cũng là do đạo diễn Lý đích hân mời đến, ôi còn sợ cái gì chứ Chân của Khương hi mềm nhũn, dường như hoàn oàn là dựa vào Đỗ Minh hông mới có hể đi ra cửa.

Vừa rời khỏi đại sảnh khách sạn, Khương hỉ liền loạng choạng chạy về phía mộ hân cây, gắ gao ôm lấy hân cây nôn ra mộ rận, Đỗ Minh hông hơi kinh ngạc: “Cậu a cũng không uống bao nhiêu” Nói xong hì anh a định đi về phía Khương hì.

‘Võ Hạ Uyên kéo anh a lại: “Để Khương hi ở mộ mình mộ lá, cậu a không phải say rượu mà là phản ứng sau khi gặp căng hẳng”

Phản ứng sau khi gặp căng hẳng? Bởi vì cậu a đã nhìn hấy Bạch Mỹ Kỳ? Nhưng rước đây bọn họ cũng không có quen biế nhau, chẳng lẽ… Đỗ Minh hông độ nhiên rừng o hai mắ.

Nhìn hấy Khương hi đã nôn xong rồi, Võ Hạ Uyên cầm mộ chai nước đưa cho cậu 1a: “Được rồi, chúng a quay về đi”

Khương hi uống hai ngụm nước, không dám ngẩng đầu, hấp giọng nói: “Anh hông, chị Hạ Uyên, em xin lỗi”

Đỗ Minh hông nhướng mày: “Đang yên đang lành xin lỗi cái gì?”

“Nếu không phải do em..” Khương hi đập đầu vào hân cây không nói được lời nào.

‘Võ Hạ Uyên hiếu rằng Khương hi đang ự rách mình, làm gì có chuyện chưa quay phim đã đắc ội với nhà sản xuấ chứ?

“Đừng lo lãng, bọn họ không làm được cái gì đâu” Võ Hạ Uyên động viên cậu a Khương hi hiển nhiên không in: “Lỡ như khi đang quay phim nhà sản xuấ rần làm khó làm dễ anh hông hì phải làm sao?”

“Xem chị không ồn ại à?” Võ Hạ Uyên lôi kéo người đứng hẳng lên, giọng nói rấ nhẹ nhưng nói năng lại hùng hồn khí phách: “Có chị ở đây, không ai có hể bắ nạ các người.”

Đỗ Minh hông cười gậ đầu với Khương hi, Khương hi cảm hấy rái im lạnh lẽo của mình lập ức được hâm nóng ấy người cũng ăn không no, gió lạnh hổi buố xương, Võ Hạ Uyên mời bọn họ ăn lẩu, 11 giờ ối bọn họ mới về đến nhà.

Lúc đó, rương ấn Phong vừa mới ôm Đức Minh về phòng rẻ em đi ra, con rai đã ngủ rồi rương ấn Phong vừa đến gần Võ Hạ Uyên đã nhíu mày: “Ăn lẩu sao? Mùi nông như ” Võ Hạ Uyên vừa nói xong.

vàng chạy về phía phòng ắm, nhưng lại bị rương ấn Phong ôm eo lại, cắm của người đàn ông ựa vào vai cô: “Anh nhớ em, để anh ôm mộ chú đã”

rong lòng Võ Hạ Uyên mềm nhữn: “Ừ”

“Sao mà bàn chuyện hợp đồng lại bàn đến nhà hàng lẩu rồi?” Anh nhẹ nhàng vuố ve mái óc đen như mực của oô.

“Đổ vỡ rồi” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói: “Đạo diễn Lý đích hân quyế định vai diễn của Đỗ Minh hông, đạo diễn Lý này nổi iếng nói mộ là mộ hai là hai cho nên chuyện của Đỗ Minh hông đã không hành vấn đề rồi”

“Khương hỉ?” rương ấn Phong nhàn nhạ hỏi.

“Ù” Võ Hạ Uyên rả lời: “Khương hi không có kỹ năng diễn xuấ, em chỉ đưa cậu ấy đi hử vận may mộ chú hôi, ai biế vừa bàn bạc xong xuôi lại xuấ hiện mộ bà già, bà a nhấ quyế bắ Khương hi phải ngủ với mình mộ đêm hì mới được.”

“Em đã ừ chối?”

“Là Khương hi ừ chối” Võ Hạ Uyên giải hích: “rước kia cậu ấy hường bị Lưu Nguyên Cường đánh, cũng là vì chuyện này, hôi bỏ đi, để cậu ấy yên lặng mộ lúc đi, không cần phải vội?

“Bà xã của anh hậ sự rấ lợi hại” rương ấn Phong nhận xé, ôm ngang Võ Hạ Uyên lên: “rước đây có hể mở cửa hàng, sau này kinh doanh, bây giờ còn có hể làm người đại diện, chỉ là hường hường quên anh hôi”

‘Võ Hạ Uyên bị anh chọc bậ cười: “Nói bậy”

rương ấn Phong đặ Võ Hạ Uyên lên giường, hai ay chống xuống hai bên đầu cô: “Đêm nay ở cùng anh.”

Võ Hạ Uyên cảm hấy mộ luồng điện chạy dọc heo sống lưng làm cả người ê dại, cô vô hức rèo lên vai người đàn ông, nhẹ giọng nói: “Chờ em ắm cái đã”

Đôi mắ của rương ấn Phong càng sâu hơn: “Cùng nhau ắm đi”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status