Phu nhân không dễ chọc

Chương 236



Lâm Diệu hương bị đuổi khỏi Vạn hịnh, Lưu Nguyên Cường lại đến Vạn hịnh, sau này làm hế nào mà hai người bọn họ có hể dây dưa với nhau?

Chợ Võ Hạ Uyên nhớ ra hai người bọn họ không hể nhận ra cô rong bộ dáng như hế này, vì vậy cô đứng hẳng người, ưỡn ngực ngẩng đầu, nhỏ giọng giải hích với rương ấn Phong: “Người phụ nữ đó là Lâm Diệu hương, ừng là người đại diện của Diệp Vĩ hanh, còn người đàn ông là Lưu Nguyên Cường, ừng làm việc ở công y hiên hần, hiện ại anh a đến Vạn hịnh, cũng là mộ người đại diện”

rương ấn Phong nhẹ nhàng gậ đầu, anh có rí nhớ rấ ố, đều có ấn ượng.

Lưu Nguyên Cường dường như đã ni điều gì đó, độ nhiên quay đầu lại, đụng phải mộ đôi mắ lạnh băng, đó là mộ người đàn ông rấ đẹp rai, hơi hở oàn hân so với bầu rời oàn uyế này còn có vẻ lạnh hơn, Lưu Nguyên Cường động đậy muốn lên huyế phục anh a iến vào làng giải rí. Nhưng khi nhìn hấy rên người của anh oàn hàng xa xỉ phẩm hì liền im bặ. Quên đi, người có iền.

Lưu Nguyên Cường châm mộ điếu huốc, nhìn xuống Lâm Diệu hương đang ngồi xổm rên mặ đấ: “Có đi hay không?”

“Không đi” Lâm Diệu hương rõ ràng đã say, Võ Hạ Uyên có hể nghe hấy cô a lẩm bẩm: “ôi muốn chờ Diệp Vĩ hanh”

***

Võ Hạ Uyên quay đầu lại, việc này không liên quan đến cô, còn nữa Diệp Vĩ hanh sẽ không bao giờ ới.

“Diệp Vĩ hanh, Diệp Vĩ hanh, người a để ý cô sao? Cô phải đi heo ôi hì mới có ương lai” Lưu Nguyên Cường lạnh lùng nói, hí mộ hơi huốc: “Khi cô suy sụp, chán nản hì Diệp Vĩ hanh sẽ quan âm cô sao?”

“Võ Hạ Uyên! ấ cả đều là do Võ Hạ Uyên gây ra!” Lâm Diệu hương khi mũi lau nước mắ: “ôi sẽ không để cho cô a yên đâu.”

“Như nhau” Lưu Nguyên Cường ném àn huốc xuống đấ, chân chà mạnh dập ắ.

rương ấn Phong cùng Võ Hạ Uyên đã đi xa, không nghe hấy hai câu cuối cùng Hai người rở lại khách sạn hì lại bận rộn mộ rận. Sáng sớm hôm sau ỉnh lại, Võ Hạ Uyên chỉ chỉnh lại huốc dịch dung, đến công y không hấy Đỗ Minh hông mà lại gặp.

Khương hi.

“Buổi ối hôm qua biểu hiện của em hế nào?” Võ Hạ Uyên cười hỏi.

“ố lắm” Khương hi gãi gãi đầu: “Có mộ số bí mậ điều là em giải được, đạo diễn còn khen ngợi em”

“Ừ” Võ Hạ Uyên gậ đầu: “Không cần mưu ính nổi bậ, chỉ cần giữ mình là được”

“Chị Hạ Uyên.” Khương hi chậm rãi đi ới chỗ Võ Hạ Uyên, sau đó cúi người hậ hấp: “Cảm ơn chị”

“Cảm ơn hơi sớm” Võ Hạ Uyên vỗ vỗ bờ vai cậu: “Chờ em cùng với Đỗ Minh hông hắng lợi, là có hế cám ơn chị Hôm nay không có nhiều việc, Võ Hạ Uyên định xem chỉ iế lịch rình huấn luyện của Khương hị, giám sá hai giờ đồng hồ không có vấn đề gì hì sẽ đi ìm rương ấn Phong Lễ giáng sinh… vẫn còn chưa muốn xa anh.

‘Vạn hịnh có các hoạ động cho lễ Giáng sinh và mời rấ nhiều người huộc ầng lớp hượng lưu, điều mà Diệp hành rung không ngờ đến là rợ lý ổng giám đốc rương ấn Phong của ập đoàn E gọi hỏi xem có vị rí rống nào không, có không? ấ nhiên là có!

“rương ấn Phong là mộ huyền hoại”

Diệp hành rung nói với Diệp Vĩ hanh: “oàn bộ ài sản nhà họ Diệp của chúng a cộng lại không hể bằng mộ phần ba của nhà họ, nên con nhấ định phải iếp đại họ hậ chu đáo”

Diệp Vĩ hanh gậ đầu: “Con biế rồi chị rương ấn Phong mang heo gió uyế đi vào, không có Võ Hạ Uyên ở bên cạnh, rên mặ vẫn luôn viế năm chữ “muốn sống đừng lại gần”, bấ chấp khuôn mặ điên đảo chúng sinh của anh, điều đầu iên khi người khác nhìn vào là cảm giác áp bức ngộ ngạ.

Hội rường im lặng mộ lúc, rung bước nhanh về phía rước: “ổng giám đốc Lệ! ổng giám đốc Lệ đến rồi, đúng là rồng đến nhà ôm!”

Mọi người ánh mắ đều cẩn rọng và nóng rực dán vào người đàn ông, hóa ra đây chính là rương ấn Phong…

Diệp Vĩ hanh đi heo phía sau Diệp hành rung, đồng ử co rú lại khi nhìn hấy rương ấn Phong, là anh a!

Không phải anh a là người đã có những cuộc gặp bí mậ với Võ Hạ Uyên ại địa điểm quay phim rên núi vào ngày hôm đó sao? Anh a là rương ấn Phong, vậy Võ Hạ Uyên là ai…

Diệp Vĩ hanh chỉ cảm hấy ớn lạnh ừ lòng bàn chân xông lên đỉnh đầu, đáp án đã quá rõ ràng rồi, hực lực của Võ Hạ Uyên, Diệp Vĩ hanh đã được hấy, lúc này anh a đã chắc chắn Võ Hạ Uyên là vợ của rương ấn Phong.

Nếu không, Võ Hạ Uyên vì sao lại giấu diếm hình dáng, cô rõ ràng là sợ bị người khác nhận ra Không có gì lạ khi Phạm Minh rạch lại chăm sóc cô bằng mọi cách có hể. Võ Đức Duy, Kim Hoàn Đông và những người khác đều rấ quen huộc với cô. Hóa ra là vậy… ấ cả những chỗ kỳ lạ đã được giải hích hợp lý, sau đó Diệp Vĩ hanh cảm hấy rong lòng mình rống rồng. “Không có khả năng nữa”

Diệp Vĩ hanh không biế nhiều về rương ấn Phong, hôm nay được coi là lân gặp mặ chính hức đầu iên, người đàn ông này rấ bí ẩn và ấn ượng duy nhấ để lại cho công chúng là anh a “rấ cưng chiều vợ”.

Người a đồn rằng ổng giám đốc Lệ và vợ rấ ân ái, muốn cái gì cũng được, vợ anh a lại xinh đẹp động lòng người, Diệp Vĩ hanh nghĩ đến gương mặ hậ của Võ Hạ Uyên hì hoàn oàn có hể gánh được bốn chữ này.

âm rạng của Diệp Vĩ hanh dâng rào mộ hồi, cũng hiếm khi hấ hần.

Diệp Vạn rung rầm giọng gọi hẳn: “Diệp Vĩ hanh, qua đây chào hỏi ổng giám đốc Lệ.”

Diệp Vĩ hanh ỉnh áo lại, bước ới: “Xin chào ổng giám đốc Lệ” Anh a là cao hủ rong làng giải rí, nhưng hậ sự bấ lực rong giới kinh doanh, gia đình cũng muốn anh a iếp quản mộ số công việc kinh doanh nên mới được phép ham gia vào dịp này.

“Xin chào” rương ấn Phong hiếm hấy duỗi ay ra, ánh mắ hâm húy, ựa hồ có hể nhìn hấu Diệp Vĩ hanh rong nháy mắ.

“Chú!” Cùng với giọng nói rong rẻo và ngọ ngào, mộ cô gái chừng hai mươi uổi chạy đến chỗ Diệp hành rung, dáng dấp rong sáng và huần khiế, cô a nấp sau lưng Diệp hành rung, nhìn rương ấn Phong, rong mắ hiện lên vẻ kinh ngạc không che giấu được.

“ổng giám đốc Lệ, để ôi giới hiệu mộ chú. Đây là cháu gái ôi ên là.

“Không cần” Giọng nói rầm lạnh của rương ấn Phong cắ ngang, anh nhìn Diệp.

hành rung, cả người anh như phủ mộ ầng sương uyế, bĩnh ĩnh nói: “ôi là người đã có gia đình, không có ý định kế bạn với những người phụ nữ khác. Vợ ôi biế được chắc chắn sẽ không vui”

Đầu ngón ay của Diệp Vĩ hanh khẽ run Diệp hành rung và cháu gái của ông đều ái mặ, ngượng ngùng ngừng nói chuyện.

Lưu Nguyên Cường cao hứng đứng ở phía xa, anh a nhớ người đàn ông này! Anh a đã nhìn hấy anh ở lối vào của khách sạn đêm qua, nhưng hóa ra đó là rương ấn Phong!

Lưu Nguyên Cường có âm ư muốn bước đến cửa nói chuyện, nhưng anh a cũng nhanh chóng bình ĩnh lại. uy có gặp mộ lần, nhưng nhìn hái độ lạnh nhạ của rương ấn Phong với mọi người, có hể còn không nhớ rõ mặ mũi của anh a, nghĩ đến điều này, Lưu Nguyên Cường không khỏi cảm hấy hấ vọng, ối hôm qua anh a nên chào hỏi mộ chú.

Hôm nay, rương ấn Phong đến đây để nhìn xem, ai là người hích Võ Hạ Uyên, nhớ nhung Võ Hạ Uyên, và ghé Võ Hạ Uyên.

Cô cháu gái bảo bối của Diệp hành rung bị ừ chối, làm các nữ minh inh khác lập ức bỏ ý định kế hân, nhưng người đàn ông ngồi đó, ựa như rời đấ, có sức hú chế người, hậ là may mắn và hạnh phúc khi được làm vợ anh.

Diệp hành rung cho cháu gái lui vào hậu rường, ở bàn iệc chỉ còn lại rương ấn Phong và Diệp Vĩ hanh.

Lời nói của rương ấn Phong đi hẳng vào vấn đề: “Anh đã gặp Võ Hạ Uyên”

Giọng điệu chắc chắn, Diệp Vĩ hanh không hể phản bác: “Vâng, ôi đã gặp.”

“rước kia anh không biế hân phận của cô ấy, hiện ại anh biế chưa?”

Diệp Vĩ hanh: “Biế rồi”

“Anh biế rồi hì ố” Giọng điệu rương ấn Phong lười biếng xen lẫn ia lạnh lùng: “Cả đời này của ôi, người phụ nữ này là người duy nhấ, anh không hể đụng vào, không được nghĩ ới”

Diệp Vĩ hanh mạnh mẽ nhắm mắ lại, lại mở ra: “ôi hiếu rồi, ổng giám đốc Lệ”

“ố lắm” rương ấn Phong cúi đầu nhấp mộ ngụm rà.

Điện hoại rong úi độ nhiên “ong ong” rung lên, rương ấn Phong lấy ra xem, là điện hoại của Võ Hạ Uyên, liền rả lời rước mặ Diệp Vĩ hanh.

“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói độ nhiên rở nên ôn hòa.

“Anh đang ở đâu?” Giọng điệu của Võ Hạ Uyên ràn đầy hờn dỗi cùng ý cười: “Em ới ìm anh”

rương ấn Phong xoa xoa vành cốc: “ìm anh làm cái gì?”

“Đón lễ giáng sinh!” Võ Hạ Uyên hé lên: “uyế rấ dày. Buổi ối chúng a đến đón Đức.

Minh đang ở bên nhà cô đi, sau đó có hể cùng nhau làm người uyế!”

rương ấn Phong chậm rãi nhếch lên khóe miệng: “Được”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status