Phu nhân không dễ chọc

Chương 235



rong phòng rang rí rấ ấm áp, bởi vì ban ngày ra mồ hôi mộ chú nên rương ấn Phong cởi quần áo đi ắm, đúng lúc Võ Hạ Uyên mới có hời gian mở hộp do rân Anh hư đưa.

heo như rần Anh hư nói hì đây chính là *ũ khí bí mậ” giúp cô ấy có hể đối phó với Võ Đức Duy.

Chờ đến khi hấy rõ đồ vậ rong đó, mắ Võ Hạ Uyên ối sầm lại, anh rai của cô ấy và rần Anh hư… hậ biế chơi.

Hóa ra là rang phục hầu gái với hai chiếc ai hỏ! ‘Võ Hạ Uyên lấy quần áo ra hoa ay múa chân nửa ngày cũng không biế làm sao để mặc hứ này lên người, cô nghiên cứu quá chăm chú nên không để ý đến rương ấn Phong đã đi ra ừ lúc nào.

“Vợ à..” rương ấn Phong quấn khăn ắm nhìn mấy hứ rong ay Võ Hạ Uyên, ánh mắ của anh độ nhiên ối sâm lại, giọng nói cũng khàn khàn, cẩn hận hỏi: “Em hích mấy hứ này hả?”

Võ Hạ Uyên giống như bị điện giậ, vội vàng ném hứ rong ay đi, đứng dậy lo lắng giải hích: “Không phải… em hỏi rần Anh hư xem có hứ gì đặc biệ hấp dẫn người a không, ai biế cô ấy lại ặng em cái này, em cũng vừa mở ra mới biế, rời đấ chứng giám”

***

“Em định mặc nó cho anh xem sao?”

rương ấn Phong hơi nghiêng người, hơi hở nóng bỏng bá đạo lập ức bao rùm lấy Võ Hạ Uyên.

Bấ giác, nhịp im của Võ Hạ Uyên ăng nhanh, cô đỏ mặ gậ đầu: “Ừ” Sau đó giọng nói của cô càng nhỏ hơn: “Nhưng mà nhiều quá… Em không muốn mặc”

rương ấn Phong nâng cằm của cô lên, giọng điệu bá đạo: “Không muốn mặc hì không mặc”

hậ ra rương ấn Phong muốn nói em không cần mặc, chỉ cần mộ ý nghĩ, mộ lời nói, ánh mắ, hì đều có hể khiến anh quăng mũ cởi giáp đầu hàng vô điều kiện Bầu không khí độ nhiên nóng lên, nướng Võ Hạ Uyên đến mức cô cảm hấy dường như mỗi ế bào rong cơ hể đều bị ép khô. Chờ đến khi cô bình ĩnh lại hì đã bị rương ấn Phong lộ sạch sẽ đặ lên giường, còn “vũ khí bí mậ mà rần Anh hư đưa cho cô rố cuộc cũng không dùng đến.

Đôi mắ của rương ấn Phong hé ra hai cái khe nhỏ, giọng nói rầm hấp khàn khàn: “Làm sao vậy?”

‘Võ Hạ Uyển không nói lời nào, cúi người xuống hôn lên rán của anh, hành kính và dịu dàng cấ giọng: “Giáng sinh vui vẻ”

rương ấn Phong sửng số hồi lâu, sau đó khóe miệng nhếch lên, kéo Võ Hạ Uyên vào lồng ngực của mình.

Bên ngoài có uyế rơi rồi, rơi dày mộ ầng, chú a có hể ra chơi mộ lúc” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói.

rương ấn Phong dừng lại hai giây, sau đó ôm Võ Hạ Uyên cùng nhau đứng dậy, lời í ý nhiều nói: “Đi, chúng a đi ra ngoài chơi”

Cho dù Võ Hạ Uyên bị chơi đùa đến cả người suy yếu, nhưng vừa nghe nói đi ra ngoài liền nhanh chóng nhặ quần áo lên khoác lên người, nhưng… váy đã bị xé rách.

Lúc nấy rương ấn Phong hơi quá ay, nhìn cái váy kia hì quai hàm bạnh ra cố dẫn iếng cười xuống, sau đó cấ bước đi đến ủ quần áo bên kia rồi đưa ay mở ra. Bên rong đó có hai dãy quần áo sạch sẽ của cả nam lân nữ, hậm chí còn chưa cắ mạc, uy không phải là của hương hiệu lớn nhưng rông không hề rẻ.

rương ấn Phong ìm bộ quần áo dày đưa cho Võ Hạ Uyên, cô vừa mặc vừa hỏi: “Làm sao anh biế sẽ có?”

“Nơi đây được xem là mộ rong những khách sạn ình yêu ố nhấ ở hành phố này”

rương ấn Phong giọng điệu lười biếng “Chắc chăn họ nhấ định sẽ nghĩ đến những ình huống như hế này” Anh nói xong hì chỉ vào chiếc váy đã rở hành giẻ rách.

Mặc áo khoác xong hì Võ Hạ Uyên hưng phấn kéo rương ấn Phong đi ra ngoài.

Bây giờ mới hơn nửa đêm, mặc dù uyế rơi nhưng đường phố vẫn vô cùng náo nhiệ, có mộ số người mặc rang phục ông già Noel vẫn bán những món đồ nho nhỏ chẳng hạn như áo, búp bê và đồ rang sức đôi.

Bình hường những hứ này không có gì đáng để người a ngạc nhiên, nhưng Võ Hạ Uyên lại bị hoa mắ.

Võ Hạ Uyên chạy đến ới mộ người bán hàng mua hai cái mũ đan bằng sợi len, của cô là màu hồng, còn của rương ấn Phong là màu xám, chỉ dựa vào chiếc khăn quàng cố hôi hì cũng không hể cản được gió, cô cảm hấy lỗ ai sắp bị đông cứng rồi.

“hế nào, có phải là ấm áp hơn rấ nhiều không?” Võ Hạ Uyên hỏi rương ấn Phong cảm hấy có hàng vạn ngôi sao rong đôi mắ đó, nhẹ nhàng gậ đầu: “Ừ”

‘Võ Hạ Uyên mua mộ cây kẹo bông gòn, sau đó dùng ay xé ăn rồi đưa cho rương ấn Phong miếng cuối cùng.

“Quá ngọ” rương ấn Phong mím môi.

“Chỉ ăn hôm nay hôi” Võ Hạ Uyên hưng phấn nói: “Đây là lần đầu iên hai người chúng a đi chơi Giáng sinh.”

rương ấn Phong nhìn chăm chăm bóng lưng Võ Hạ Uyên, rong lòng hầm nói, mỗi năm đều sẽ cùng nhau rải qua.

Những món đồ rang sức đầy màu sắc hu hú sự chú ý của Võ Hạ Uyên. Đây đều là các loại hạ châu nhỏ rấ phổ biến rên hị rường, nhưng khi chúng được xâu lại với nhau hì vô cùng inh xảo. Người bán rang sức là mộ bà ngoại khoảng 60 uổi nhìn ấ có inh hầi mỉm cười hỏi Võ Hạ Uyên: “Cô gái, cô muốn mua sao?”

“Mua!” Võ Hạ Uyên bắ đầu chọn mộ lúc, sau đó chọn rúng mộ đôi, nửa bên rái màu rắng nửa bên phải màu xám, hai cái ghép cùng nhau hì ạo hành mộ hình rái im.

Nhìn qua hì có chú sến sẩm, nhưng Võ Hạ Uyên muốn sến mộ lần, cô chắc chắn rương ấn Phong chưa đeo loại này bao giờ nên hế nào cũng phải bắ anh hử mộ lần: “Bà ơi, con lấy hai cái này, bà giúp con bọc lại đi”

“Được! Bà lão cười đánh giá Võ Hạ Uyên và rương ấn Phong nói: “Hôm nay hai người là mộ cặp đẹp đôi nhấ mà ôi ừng hấy, hai người phải luôn luôn ở bên nhau có biế không?”

Võ Hạ Uyên lớn iếng đáp lại: “Con biế.”

rương ấn Phong cũng nói heo: “ôi biế “Khi rở về, em sẽ ìm hai sợi dây chuyền mắc vào, có hể đeo vào cổ” Võ Hạ Uyên nghĩ mộ mình, cuối cùng lắc đầu: “Quên đi, anh nhấ định không đeo”

rương ấn Phong : “Ngày mai anh sẽ bảo.

Phùng Bảo Đạ mua hai sợi dây chuyền”

‘Võ Hạ Uyên cười nói: “Những chuyện như hế này phải ự mình làm, có biế chưa?”

“Biế”

Bốn phía xung quanh đều có người ới lui, chủ yếu là người yêu, Võ Hạ Uyên nhìn những người bán hàng không chớp mắ, rương ấn Phong chú ý bảo vệ sự an oàn của cô. Không lâu sau, uyế vốn dĩ đã ngừng độ nhiên lại rơi xuống như lông vũ “Nếu như uyế rơi đến ngày mai hì chúng †a có hể dẫn Đức Minh ra ngoài đắp người uyế rồi” rương ấn Phong dừng lại nhìn rời, hấp giọng nói “Ừ” Võ Hạ Uyên nhìn sườn mặ của người đàn ông, ánh mắ dịu dàng.

rương ấn Phong quay đầu lại, phủi bông uyế rên vai Võ Hạ Uyên, ánh mắ chăm chú: “Chúng a đi bộ về nhà hế này, có ính là bạc đầu không?”

“ính!”

Đôi mắ của rương ấn Phong ràn đầy ý cười, người phụ nữ này, giống như anh đã dùng hế vận may cả đời mới có hể có được cô. Cuộc sống ê dại mà cứng ngắc, iền bạc cũng sẽ kiệ quệ, nhưng khi nhìn hấy đôi mắ này, rong lòng chỉ còn lại sự ấm áp.

Khi cơn gió lạnh hổi qua, rương ấn Phong nằm ay lại đặ lên môi ho nhẹ.

Võ Hạ Uyên độ nhiên cảm hấy căng hẳng: “Chúng a rở về đi”

“Nếu em còn muốn chơi, hì chúng a cứ ở đây chơi mộ lúc”

“Không chơi nữa!” Võ Hạ Uyên siế chặ bàn ay của rương ấn Phong: “Em buồn ngủ quá”

rương ấn Phong cười sủng nịch nói: “Vậy hì rở về hôi.”

Khi hai người đi ngang qua mộ khách sạn hì hai người nhìn hấy mộ nam mộ nữ đang lôi lôi kéo kéo, có vẻ là đang cãi nhau, Võ Hạ Uyên ò mò nhìn mộ cái, sau đó vội cúi đầu xuống.

rương ấn Phong chú ý đến: “Sao vậy?”

“Oan gia ngõ hẹp!” Võ Hạ Uyên hế sức ngạc nhiên, hậ là ình cờ, cô quen biế cả nam lẫn nữ, Lưu Nguyên Cường và Lâm Diệu hương!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status