Phu nhân không dễ chọc

Chương 240



Lưu Nguyên Cường cũng sửng số mộ chú, không ngờ Võ Hạ Uyên sẽ hừa nhận.

Mộ loại khoái cảm đẩy đối phương vào uyệ vọng ùa về rong lòng, nghĩ ới dáng vẻ Võ Hạ Uyên bò rên mặ đấ cầu xin anh a liền hả giận. Nhìn hấy hái độ của Võ Hạ Uyên, anh a nghĩ, hiển nhiên là cô không biế rằng anh a cũng đã ìm được bằng chứng cô cùng rương ấn Phong. Cô ưởng rằng sau khi hừa nhận quan hệ với ổng giám đốc của ‘hành Phá hì mọi truyện sẽ kế húc?

Lưu Nguyên Cường hừ lạnh mộ iếng rồi bấm nú lần nữa, rên màn hình hiện lên mộ nụ cười e lệ của cô rước khi lên xe, còn người đàn ông đứng bên cạnh cô là rương ấn Phong “Người này chính là..” Có người hắc mắc.

“ổng giám đốc E, người rong in đồn!”

Mọi người líu ra líu ríu bàn luận, nghe kỹ hì giống như đang suy ính cô, lúc này ánh mắ mọi người nhìn Võ Hạ Uyên đều hay đổi, nữ nhân này có bản lĩnh như vậy sao? Đem hai nhân vậ lớn đang chạy đua rong hế giới kinh doanh xoay xung quanh mình!

“Cô Hạ Uyên, đây là cô sao?” Lưu Nguyên Cường lại hỏi “Đúng vậy” Võ Hạ Uyên hoải mái hừa nhận, cảm hấy có chú khá, còn nhàn nhã ró mộ ly nước.

***

Bây giờ đến lượ Lưu Nguyên Cường sửng số, người này bị dọa đến choáng váng?

Võ Hạ Uyên rong lòng hở dài, cô biế sẽ có ngày áo giáp bị rớ ra, uy rằng rấ cẩn hận nhưng vẫn bị bắ gặp, hậ ra rong lòng Võ Hạ Uyên cũng biế, chuyện này là sớm muộn mà hôi.

Sau khi Võ Hạ Uyên uống xong nước rong ly, cô cười hỏi Lưu Nguyên Cường: “Chỉ như hế này? Còn gì nữa không?”

Lưu Nguyên Cường rợn o mắ: “Cô không hấy xấu hổ sao!”

‘Võ Hạ Uyên hỏi ngược lại: “ôi ại sao phải cảm hấy xấu hổ?”

Giới giải rí hỗn ạp, uy rằng hôm nay kẻ này rở hành đại gia của mình, ngày mai lại có.

người khác làm bạn rên giường, uy là nói chuyện này hường xảy ra, nhưng hậ sự rấ hiếm có người như Võ Hạ Uyên dám đem ra sáng, người có làm, họ cũng phải ngăn chặn ừ rong rứng nước!

“Cô xem, người đại diện Võ Hạ Uyên, ai biế được cô a..” Lưu Nguyên Cường vừa nói hì im bặ, bởi vì Võ Hạ Uyên không có chú nào nao núng, nhìn ánh mắ của cô nhìn anh a giống như đang nhìn mộ người mấ rí, lại càng giống nhìn anh a như mộ vậ chế.

rong lòng Lưu Nguyên Cường độ nhiên xuấ hiện mộ ia lo lắng, có phải đã xảy ra sai lầm gì không?

Võ Hạ Uyên lại rấ lưu loá đặ lại ly nước: “Anh Nguyên Cường, anh còn gì nữa không?

Anh lấy hế ra mộ lần đi, mắc công sau đó lại hãm hại ôi.”

“ôi hãm hại cô?” Lưu Nguyên Cường cao.

giọng: “Cô làm chuyện rái với lương âm còn í sao? ại sao Lâm Diệu hương lại bị đuổi ra khỏi Vạn hịnh, và ại sao ôi lại phải rời hiên.

hần? Cô có dám nói không?”

“Có gì mà không dám” Võ Hạ Uyên mở o mắ: “ại sao Lâm Diệu hương lại rời Vạn hịnh hì đi hỏi ảnh đế Diệp và ổng giám đốc Diệp chẳng phải sẽ biế sao? Chính cô a có những suy nghĩ không nên có, âm mưu rở hành con dâu của nhà họ Diệp. Có gì sai khi bị bắ đúng lúc làm ổn hại họ và sa hải cô a?

Còn anh, chẳng lẽ phải gọi ổng giám đốc Phạm lại để giải hích ấ cả những việc xấu xa mà anh đã làm sao? Lưu Nguyên Cường, anh đừng có mà lên mặ”

Những người có mặ ở đây đều là minh ỉnh, có hể hiểu được lời của Võ Hạ Uyên là có ý gì, có người ò mò đi nhìn sắc mặ Diệp Vĩ hanh cũng hấy vẻ mặ Diệp Vĩ hanh hờ ơ, không có ư hế phản bác, là hậ!

Những người đứng bên cạnh Lâm Diệu hương rú lui mộ í, không ngờ người phụ nữ này lại rấ có dã âm rấ lớn.

€ó người giễu cợ: “Cô a còn dám nghĩ ới vị rí ở bên cạnh ảnh đế?”

Lâm Diệu hương vừa vặn ổn định bộ dáng, ay ở bên hông khẽ run.

Lưu Nguyên Cường không ngờ Võ Hạ Uyên lại dám xé ná mặ mình, sau cơn hịnh nộ đầu iên của cô, anh a có chú ự hào, đây là nói rõ ý gì? Nó cho hấy Võ Hạ Uyên đang hoảng loạn! Nghĩ đến cảnh cá chế và lưới rách! Anh a không làm người đại diện cũng không phải chuyện lớn nhưng Võ Hạ Uyên hì sao? Sau khi bị rương ấn Phong và Võ Đức Duy biế được hì cô chế chắc rồi!

Võ Hạ Uyên cười nhìn Lưu Nguyên Cường chằm chằm: “iếp ục đi”

“Đừng ự đắc, chờ ổng giám đốc Lệ đế “ôi hế nào?” Mộ giọng nói râm hấp ức giận vang lên, rương ấn Phong ừ bên ngoài lạnh lùng bước vào.

Khi mọi người còn đang ngây người, Lâm Diệu hương độ nhiên cầm rượu đỏ bên cạnh hấ lên người Võ Hạ Uyên, Võ Hạ Uyên mới phản ứng lại, khuôn mặ cô đã ướ đẫm, nhìn hấy nụ cười ự mãn điên cuồng của Lâm Diệu hương.

Lâm Diệu hương làm ra chiêu này không cần hiế, nhưng cô a muốn Võ Hạ Uyên xấu hổ hơn.

Hai mắ Phùng Bảo Đạ híp lại, iến lên vặn người Lâm Diệu hương oän rên bàn, Lâm Diệu hương cảm hấy cổ ay bị Phùng Bảo.

Đạ rói rấ đau, nhưng cô a vẫn hé lên: “ổng giám đốc Lệ ổng giám đốc Lệ, anh nhìn xem, Võ Hạ Uyên là mộ iện nhân!”

oàn hân anh như có áp hấp qué qua, anh cởi áo khoác, đem Võ Hạ Uyên ôm vào rong lòng, lạnh lùng nói: “Làm cho cô a câm miệng”

Phùng Bảo Đạ iện ay lấy mảnh khăn rải bàn nhé ấ cả vào miệng Lâm Diệu hương.

Ai cũng có hể hấy rằng rương ấn Phong đang rấ ức giận, người a nói rãng ổng giám đốc Lệ hỉ nộ vô hường, ngày hôm nay sẽ không đổ máu chứ? Bọn họ chỉ đang ham dự mộ bữa iệc, nhưng họ không ngờ ới cảnh ượng như hế này, ổng giám đốc Lệ đã nuôi mộ người phụ nữ bên ngoài, bây giờ lại bị người đó cảm sừng, nếu là đàn ông họ đều..

Võ Hạ Uyên ngẩng đầu khỏi cánh ay của rương ấn Phong, rực iếp háo kính xuống, cao dịch dung khi gặp nước sẽ an ra, khuôn mặ nguyên bản lộ ra.

Ánh đèn chiếu vào khuôn mặ xinh đẹp ấy, không mộ nữ minh inh nào có hể sánh kịp.

“Đây là ..” ai đó lẩm bẩm.

Võ Hạ Uyên rời khỏi vòng ay của rương ấn Phong, đứng vững vàng: “Xin lỗi, vì không iện xuấ hiện rực iếp nên đã dùng mộ số biện pháp đặc biệ, không ngờ lại gây ra những hiểu lầm này”

“Ô ô..” Lâm Diệu hương bắ đầu kịch liệ giấy dụa, rong mắ hiện lên vẻ không hể in được, có ia lửa muốn nuố chửng Võ Hạ Uyên, sau đó dần dần bình ĩnh lại, ràn đầy vô hồn.

Cô a đã gặp bà chủ Lệ, họ giống hệ nhau.

hì ra… hì ra Võ Hạ Uyên chính là bà chủ Lệ! Ngày đó cô hậ sự chạy đến báo in cho cô, rong mắ Võ Hạ Uyên cô a giống như mộ kẻ điên?

Đạo diễn Phùng nghe Võ Hạ Uyên nói, cảm giác bấ hòa bấy lâu nay rong lòng cuối cùng cũng có lời giải hích hợp lý, đạo diễn Phùng nhịn mộ lúc rồi hở dài cười khổ: “Bà chủ Lệ, chuyện này của bà, đều đem chúng ôi lừa gạ”

Cái gì?! Bà chủ Lệ! Người đại diện của Đỗ Minh hông hóa ra là bà chủ Lệ “Không có, đạo diễn Phùng” Võ Hạ Uyên để cho rương ấn Phong lau vế rượu đỏ rên cằm của cô, cười giải hích: “Lúc bắ đầu ôi có nói với rương ấn Phong, làm lại ừ đầu, không cần sự giúp đỡ của anh ấy, nhưng gương mặ này của ôi quen biế nhiều người nên phải sử dụng mộ số biện pháp”

Đạo diễn Phùng nhớ ới Võ Hạ Uyên lần đầu iên đưa Đỗ Minh hông đến gặp, lễ phép.

nhã nhặn, nhấ hời không nói nên lời Lúc này, hồn Lưu Nguyên Cường đã bay lên rời, kinh ngạc ngồi rên mặ đấ.

Diệp Vĩ hanh xuấ hiện, lạnh lùng nhìn Lưu Nguyên Cường: “Vạn hịnh không cần những người như anh, anh đi ìm việc khác đi”

“Làm sao có khả năng..” Lưu Nguyên Cường lẩm bẩm nói: “Vậy hì ổng giám đốc Võ, bên ổng giám đốc Võ..”

“ôi họ Võ.” Võ Hạ Uyên cắ ngang, đối với sự bấ hạnh của Lưu Nguyên Cường hậ sự rấ hờ ơ: “Võ Đức Duy là anh rai ôi, ngày đó anh ấy đến gặp ôi. Anh em ruộ chúng ôi đã lâu không gặp, ôm mộ cái, chắc không có vấn đề gì đi”

Niềm hy vọng nhỏ nhoi còn só lại rong lòng Lưu Nguyên Cường đã bị dập ắ bằng mộ iếng: “Phốc”.

rương ấn Phong mở miệng: “Phùng Bảo Đạ, đem người mang ra ngoài”

Cứ ưởng là sẽ ạo ra mộ scandal chấn động làng giải rí và giới kinh doanh, ai ngờ lại kế húc mộ cách hài hước và vô lý như vậy.

Khi hấy ống giám đốc Lệ cẩn hận lau má cho vợ, ai cũng hấy nghẹn ngào rong lồng ngực.

ổng giám đốc Lệ… quả nhiên anh ấy rấ chiều chuộng vợ, hôm nay rõ ràng là anh ở đây để ủng hộ vợ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status