Phu nhân không dễ chọc

Chương 241



Diệp Vĩ hanh nhàn nhạ liếc nhìn Lâm Diệu hương, xoa nhẹ đầu lông mày rồi hấp giọng dặn dò với vệ sĩ bên cạnh: “Đưa Lâm Diệu hương ra ngoài đi” Anh a dừng lại: “Đừng để cô a đến gần Vạn hịnh rong bấ cứ rường hợp nào. “

Vệ sĩ chịu rách nhiệm về sự an oàn của nhà họ Diệp cũng được coi là lâu năm. Ông z cũng có mộ số đặc quyền, ông a hì hầm: “Cậu Vĩ hanh, có cần ôi phân phó xuống dưới không?” Dù sao lần này Lâm Diệu hương đã suý gây ra rắc rối lớn cho Vạn hịnh. E rằng sẽ khó iếp ục làm việc rong giới người đại diện này.

Diệp Vĩ hanh lắc đầu: “hả cô a ra hôi, chỉ cần ránh xa Vạn hịnh là được”

“ôi hiểu rồi Đang nói chuyện hì rương ấn Phong không để ý đến mọi người, đưa Võ Hạ Uyên ìm nơi yên ĩnh hơn ngồi xuống.

“Đi làm việc của em đi” rương ấn Phong buông ay Võ Hạ Uyên ra: “Anh ở chỗ này chờ em”.

***

Võ Hạ Uyên kéo rở lại, rõ ràng là cảm động muốn hỏng luôn r đây?”

“Anh nói là linh cảm, em có in không?”

rương ấn Phong mộ ay vuố cằm: “Anh luôn cảm hấy có gì đó không ổn”

Làm sao mà Võ Hạ Uyên có hể in được?

Nhưng cho dù rương ấn Phong có làm gì đi nữa, cô cũng sẵn lòng in ưởng: “Vậy hì cảm ơn chồng”.

Mắ rương ấn Phong hâm ình: “Đi ngay, đừng rêu chọc anh”

“uân lệnh!”

Người đại diện của Đỗ Minh hông hóa ra là vợ của rương ấn Phong, đây đúng là mộ in ức nóng hổi! Nhưng nhìn dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng khó chịu của ổng giám đốc Lệ, giới ruyền hông có mặ cũng không dám nói lung ung. Dù sao, đó là “quy ắc” của ngành là không ùy ý phá đi hông in liên quan về rương ấn Phong.

Diệp Vũ chìm rong đám người, dáng vẻ run rẩy, nhìn Võ Hạ Uyên nâng ly rượu lên cười với mọi người mộ cách khéo léo và inh xảo, dung mạo hoàn hảo của cô cùng ánh mắ luôn dõi heo của rương ấn Phong vừa rồi, người cô a hiếu chú nữa không kiềm chế được sự hoảng sợ cùng đố kị! Vốn ưởng rằng hôm nay không chỉ có hể giẫm lên người đại diện của Đỗ Minh hông, còn có hể để cho vợ chồng rương ấn Phong sinh ra hiềm khích, ai biế được mọi hứ đều là giả! Hai vợ chồng họ lại dối rời qua biển!

Nghĩ đến điều này, Diệp Vũ cảm hấy chua xó mộ hồi, rương ấn Phong hực sự rấ cưng chiều Võ Hạ Uyên và cho cô ấ cả. Cô a hí mộ hơi hậ sâu, cố gắng nở mộ nụ cười bình ĩnh rồi chậm rãi bước ới Đạo diễn Phùng cùng đạo diễn Lý đang “chỉ rích” Võ Hạ Uyên, hậm chí cả Đỗ Minh hông đã quen biế ừ lâu cũng quở rách mộ rận, độ nhiên có mộ giọng nữ chen vào: “Chẳng rách anh hông có hế đạ được kế quả như vậy chỉ rong nửa năm, hóa ra là công lao của bà chủ Lệ”

Võ Hạ Uyên quay đầu nhìn Diệp Vũ, nhận hấy máy quay đang chĩa vào mình, cười nói: “Diệp iểu hư chắc là có chỗ không biế. ừ khi ôi dự định iến vào hiên hần, ôi đã cùng chồng mình làm ra ba quy ước. Anh ấy sẽ không phụ giúp gì hế. ấ cả ùy vào khả năng của ôi”

“Vậy hì ài nguyên của cô làm hế nào mà có?

“Màn kịch với đạo diễn Phùng là do công y sắp xếp. Khi đó, công y cho mỗi người mới mộ cơ hội ố, chúng ôi khó khăn lắm mới lấy được” Võ Hạ Uyên giải hích: “Không ngờ Đỗ Minh hông lại không chịu hua kém và chinh phục được đạo diễn Phùng băng kỹ năng diễn xuấ của anh a”

Đạo diễn Phùng được mệnh danh là “đá ảng” rong làng giải rí, nếu cho rằng người này không ố hì dù có hậu huẫn sau lưng cũng không được, ông a gậ đầu nói: “Đúng vậy, ôi còn ưởng rằng nếu Đỗ Minh hông diễn không ố, ôi chỉ cần rực iếp hay đổi người, iền công cho anh a cũng không cao. “

Mộ số phóng viên đã chú ý đến bên đây, không nhịn được mà hỏi ới cùng: “Sau đó hì sao?”

“Sau đó là đại ngôn của ạp chí Bazaar, Đỗ Minh hông hậ may mắn. Người phụ rách của ạp chí Bazaar đã liếc mắ chọn rúng.

Sau khi bộ phim ruyền hình của đạo diễi Phùng được phá hành, các người đều biế rằng đại ngôn và quảng cáo đều lũ lượ kéo đến Đỗ Minh hông”

ạp chí Bazaar là mộ ên uổi lớn đến ừ Châu Âu, ập rung vào sự sang rọng nhẹ nhàng, ông chủ là mộ người ngoại quốc khó ính, ừ ngoại hình đến hực lực đều không hể dựa vào các mối quan hệ.

Đỗ Minh hông đứng bên cạnh Võ Hạ Uyên, với nụ cười điềm ĩnh quy chuẩn rên môi, sau bao nhiêu rải nghiệm, anh a đã sở hữu những phẩm chấ âm lý mà mộ ảnh đế cần phải có.

Như vậy, Đỗ Minh hông hực sự đã leo lên vị rí này bằng chính hực lực của mình, bà chủ Lệ có hể cung cấp ài nguyên, nhưng đó cũng là năng lực của chính cô và kỹ năng diễn xuấ của Đỗ Minh hông ai cũng hấy rõ.

“Vậy ại sao bà chủ Lệ lại muốn rở hành mộ người đại diện?

Võ Hạ Uyên chăm chú rả lời: “Ban đầu ôi muốn hử những điều mới, rồi dân dần yêu hích. hiên hần là ài sản do chồng ôi đứng ên, ôi ấ nhiên hy vọng nó sẽ ngày càng ố hơn”

“Bà chủ Lệ rong quá rình mang anh hông đến ngôi vị ảnh đế đã gặp không í khó khăn sao?”

“Đương nhiên” Võ Hạ Uyên cười: “Rời khỏi chỗ nương ựa của chồng ôi, rấ nhiều chuyện ôi phải dựa vào chính mình. Người khác luôn lạnh lùng, nhưng đây là mộ loại kinh nghiệm sống khác, vô cùng ố”

“Bà chủ Lệ không lo hấ bại à?”

Nếu như Đỗ Minh hông không có năng lực này, hì chỉ có hể heo quy rình của công y mà lui về phía sau nói chuyện..” Người phụ nữ vốn dĩ hiền lành í nói bỗng nhiên sáng mắ lên, lộ ra nụ cười rạng rỡ như khi ước mơ bắ đầu nảy mầm năm mười ám uổi: “ôi có chỗ dựa, không lo chế đói. “

Ngón ay đang gõ vào màn hình nên bỗng nhiên cong lên, chỗ dựa sao? Anh bấ giác nhếch lên khóe miệng, hai chữ này ừ rong miệng Võ Hạ Uyên phun ra, hậ sự nghe rấ êm ai.

Có người bắ gặp cảnh này và lặng lẽ bấm nú chụp. Diệp Vũ mặ lạnh, bên ai “ong ong” vang vọng.

“Muộn rồi, các người iếp ục đi, ôi đi về rước” Võ Hạ Uyên chào hỏi những người xung quanh, sau đó căn dặn với Đỗ Minh hông: “Đừng uống quá nhiều, để rần Duy Hòa đưa em rở về, em vừa mới lấy được vị rí ảnh đế, đừng ở đây để người a bắ lấy sơ hở”

Đỗ Minh hông gậ đầu: “Chị Hạ Uyên, em hiểu rồi”

Vừa dứ lời rương ấn Phong cũng vừa đi ới, anh liền gậ đầu nhẹ với mộ vài người quen Võ Hạ Uyên, đạo diễn Phùng, đạo diễn Lý hay những ngôi sao của làng giải rí, nhưng ở rương ấn Phong không nói gì, chỉ gậ đầu cũng để bọn họ hụ sủng nhược kinh.

Diệp Vũ ngửi hấy hương hơm lạnh lẽo.

bay bổng rong không khí, rong lòng chợ có chú bối rối, người đàn ông này giống như đóa hoa bỉ ngạn nở rộ rên đường vào âm phủ, với vẻ đẹp và sức hú chế người xuyên hấu bóng đêm, cô a không khỏi bước heo rương ấn Phong, độ nhiên mộ bàn chân không vững.

Dường như rương ấn Phong liếc mắ hấy, liền dẫn Võ Hạ Uyên bước nhanh về phía rước, Diệp Vũ vì chuyện này mà suý chú nữa ngã xuống, may là Diệp Vĩ hanh chạy ới kịp hời đỡ lấy cô a.

“Làm sao vậy?” rong vô hức Võ Hạ Uyên muốn nhìn lại.

rương ấn Phong chắn âm mắ của cô, cúi người nhanh chóng hôn lên môi người phụ nữ: “Không có chuyện gì, về nhà hôi.”

Mộ số phóng viên: “… Chúng ôi đã nhìn hấy! Nhưng không phá được, hậ là đau lòng nha!

Diệp Vĩ hanh nén giận kéo Diệp Vũ đến mộ góc vắng vẻ, hấp giọng nói: “Đó không phải là người mà em có hể nghĩ ới. Chäc em đã nhìn hấy cách anh a và cô Hạ Uyên đối xử với nhau, nên đừng gây phiên phức cho nhà họ Diệp!”

Diệp Mặc có chú hụ hãng: “Không có anh, em chỉ… em chỉ là…”

“Được rồi, Diệp Vũ” Diệp Vĩ hanh ngắ lời, ánh mắ hâm húy: “Không phải đồ của mình hì đừng có mà nghĩ đến, cứ như vậy đi, chúng a hãy sống cuộc sống của mình”

‘Vừa đi ra ngoài cửa rương ấn Phong cởi áo khoác khoác lên người Võ Hạ Uyên, xiế chặ vai cô mà nói: “Biểu hiện của vợ đêm nay rấ ố”

“Đó là do hầy dạy ố” Võ Hạ Uyên cười rương ấn Phong liếc cô mộ cái, ai biế ‘Võ Hạ Uyên vừa lên xe liền đè anh lên ghế xe, Phùng Bảo Đạ không có liếc mắ nhìn, nâng màn che lên, Võ Hạ Uyên cũng không nói lời nào hôn mộ cái hậ dài.

hích anh, yêu anh, muốn chia sẻ mọi niềm vui với anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status