Phu nhân không dễ chọc

Chương 245



ại cuộc họp rao đổi công việc được ổ chức ở òa nhà hương mại Vân Nhu ở rung âm hành phố, Bùi ố đã hỏi rước Võ Hạ Uyên mộ lá hư mời, ự nhiên ;à đang muốn mượn lực ừ rương ấn Phong. Nhưng mà Võ Hạ Uyên không yên lòng, nên rực iếp mang rương ấn Phong cùng đi.

Giờ hì không cần phải khắ khe rong những dịp như hế này nữa, E giống như mộ cỗ máy kiếm iền khổng lồ, với ốc độ mà các công y khác không hể bì kịp, cho nên khi anh ình cờ xuấ hiện sẽ làm giới kinh doanh rung chuyển mộ lúc.

Khi đến hội rường anh gậ đầu ượng rưng với các nhân vậ chính, không rời Võ Hạ Uyên mộ bước.

Võ Hạ Uyên qué mắ mộ vòng, cuối cùng cũng ìm được Bùi ố rong đám người, uy rằng đã sắp bước vào uổi ứ uần nhưng lại ràn đầy sức hú. Mộ cái nhấc ay của cô ấy cũng quyến rũ vô biên, đây là điều mà không phải ai cũng có hể học được. Không í đàn ông ở hội rường không ngừng dán mắ vào vóc người lung linh của cô ấy.

Bùi ố cũng nhìn hấy Võ Hạ Uyên, rong mắ lóe lên vẻ bấ đắc dĩ cùng không đồng ình.

Độ nhiên, mắ cô ấy chùng xuống nhìn về mộ hướng nào đó.

***

‘Võ Hạ Uyên cũng nhận hấy mộ người ràn đầy khí hế đang đi vào ừ cửa hông chính là rịnh Hoài Nam.

rịnh Hoài Nam bấ động nhìn Bùi ố như bị đoạ hồn.

“Không biế ở Cần hơ xuấ hiện mộ nhân vậ như vậy ừ khi nào” Giọng rương ấn Phong lạnh nhạ.

Có người ai hính vội vàng iến lên giải hích: “ổng giám đốc Lệ chuyện là như hế này, người đó chính là người độ nhiên nổi lên ừ mấy háng rước, ên là rịnh Hoài Nam.

Nghe nói rước đây ông a cũng là mộ nhân vậ nổi iếng, nhưng hình như vì bị hủy khuôn mặ nên gần đây bình phục mới xuấ hiện, chủ yếu là… vẫn đen ối như vậy”

rương ấn Phong vẻ mặ bình ĩnh, cúi người hỏi Võ Hạ Uyên: “Là ông a?”

“Ừ” Võ Hạ Uyên gậ đầu: “Gương mặ của ông a chính là ác phẩm của Bùi ố”

Bùi ố hận rịnh Hoài Nam hận ông a đến chế, nếu năm đó rịnh Hoài Nam không phản ứng nhanh hì ông a đã bị chôn cùng với ình yêu đích hực của mình ở mộ góc nào đó rồi.

“Người phụ nữ này hậ nhẫn âm” rương ấn Phong cười nói: “Còn đáng sợ, nhưng may là vợ ôi dịu dàng ân c‡ ‘Võ Hạ Uyên hung hăng rừng mắ nhìn hẳn: “Nếu như anh như rịnh Hoài Nam hì em cũng sẽ làm vậy với anhI”

rương ấn Phong bóp bóp má của Võ Hạ Uyên: “Loại giả hiế vô nghĩa này, sau này không nói nữa”

rịnh Hoài Nam cuối cùng cũng di chuyển, khó khăn bước ới chỗ Bùi ố như hể đang kéo mộ vậ nặng dưới chân, giống như đoán rước được người xưa sẽ xuấ hiện nên Bùi ố vô cùng bình ĩnh, rên mặ nở nụ cười. hậm chí cô ấy còn hân mậ ôm rịnh Hoài Nam mộ cái, nếu không biế rõ về người phụ nữ này, rịnh Hoài Nam gần như sẽ in điều đó.

Nhưng mà khoảnh khắc hai người đến gần nhau sá khí rong mắ của Bùi ố không hể che giấu được, hiện lên vô cùng rõ ràng, dù bao nhiêu năm rôi qua đi chăng nữa, cô ấy sẽ không ha hứ cho rịnh Vân Nam.

“Giang Hiên..” Giọng nói của rịnh Hoài Nam khàn khàn.

“Anh rịnh đừng gọi ôi như vậy, ôi chỉ ên mộ chữ ố hôi” Giọng nói của Bùi ố mềm mại khiến người a sởn óc gáy, đôi mắ sâu hắm nhìn rịnh Hoài Nam, “Không ngờ đã hai mươi năm rôi qua rồi mà anh còn sống”

rịnh Hoài Nam lòng đau như cắ: “Em hấ vọng?”

“hậ sự rấ hấ vọng” Bùi ố rừng mắ nhìn: “Nhưng cũng không sao, đây là chuyện sớm muộn hôi.”

rịnh Hoài Nam hí mộ hơi ngắn, điều chỉnh giọng điệu: “Không sao, dù sao cái mạng này nên sớm huộc về em”

Bùi ống nghe vậy đi về phía rịnh Hoài Nam vài bước, nhẹ nhàng ghé vào lỗ ai ông a: “Anh đừng diễn vở bi kịch này rước mặ ôi, nếu như anh không sợ chế, ại sao khi đó sao anh không đi cùng với ình yêu của anh? rịnh Hoài Nam, ừ đầu đến chân của anh đều khốn nạn, lúc nào cũng khiến ôi buồn nôn”

Sắc mặ rịnh Hoài Nam độ nhiên ái nhợ.

Nhiều hiếu nữ rên hiện rường ừ lâu đã nhìn Bùi ố không vừa mắ, rõ ràng đã cao uổi rồi, lại còn như gái điếm. Nhưng mà rong ay cô ấy lại có hư mời, không biế là của bà chủ nào cho nên họ cũng không dám hành động hiếu suy nghĩ, bây giờ nhìn hấy rịnh Hoài Nam, rong lòng mấy người có suy nghĩ.

“hì ra đây là bà rịnh… Có người o gan hăm dò.

Đôi mắ đẹp của Bùi ố xoay chuyển mộ cái, cảm hấy được rói chặ rịnh Hoài Nam cũng không sai, có hể hấy được ân hận sâu sắc rong lòng người đàn ông, cô ấy muốn lợi dụng chuyện này để xâm chiếm rịnh Hoài Nam sạch sẽ, dù có rơi xuống vực cũng phải kéo rịnh Hoài Nam heo!

Hai mươi năm rước, lẽ ra bọn họ phải biến mấ!

“Hi vọng các người không nhận sai người”

Giọng nói rầm hấp nén giận cắ ngang dòng suy nghĩ của mọi người, Kim Hoàn Đông sải bước đến bên cạnh Bạch ố, ôm người vào lòng: “Đây là vợ của ôi”

“Wow, Kim Hoàn Đông!”

rịnh Hoài Nam độ nhiên ngẩng đầu, hung hăng nhìn chäm chãm Kim Hoàn Đông, nhưng sau đó ông a phá hiện vẻ mờ mị hoáng qua rên mặ Bùi ố, hận ý hâm sâu không ngờ lại do dự.

Cho dù Bùi ố có rả hù hế nào cũng không khiến rịnh Hoài Nam hực sự chưa bao giờ bị hương, dù sao cũng không hể quay về quá khứ, yêu hay hận là chuyện của hai người, nhưng hiện ại… rịnh Hoài Nam gần như đứng không vững, Bùi ố và Kim Hoàn Đông này… chuyện xảy ra khi nào?

“Anh a không nên ới” rương ấn Phong rầm giọng nói: “hân phận đặc biệ ở loại rường hợp này rấ dễ gây ra rắc rối”

‘Võ Hạ Uyên nhìn chằm chằm Kim Hoàn Đông mộ hồi, mới chậm rãi nói: “Cuối cùng em cũng hiểu Kim Hoàn Đông không quan âm đến bấ cứ hứ gì. Anh a có hể đứng ở vị rí hiện ại, ấ cả là để ló đường cho Bùi ố, quyền lợi và danh iếng đối với anh a mà nói không có chú sức hấp dẫn nào”

rương ấn Phong không nói gì, chính xác mà nói hì anh vô cùng hiểu Kim Hoàn Đông, anh a đã có bảo vậ hì làm sao còn hứng hú với những hứ khác được chứ?

Kim Hoàn Đông cúi xuống nhìn Bùi ố, ngữ khí bá đạo hiếm hấy: “Anh không được phép.”

Bùi ố ngẩng đầu.

Kim Hoàn Đông nói iếp: “Anh không cho phép Bùi ố, những gì anh có hể xử lý, hì không đến lượ em hy sinh”

rịnh Hoài Nam nghe vậy kích động: “Cô ấy hy sinh cái gì?”

Kim Hoàn Đông rầm giọng, gắn ừng chữ: “Ở bên cạnh ông cả đời này không phải là hy sinh sao? rịnh Hoài Nam, ông không xứng với hạnh phúc chú nào, ại sao không ở rong vũng bùn của ông mà iếp ục chờ đi? Chờ cho đến khi ông chế!”

Đầu ngón ay của Bùi ố khẽ run lên, linh hồn của cô ấy dường như cuối cùng đã nhìn hấy mặ rời, hí hở không khí rong lành. Suý nữa hì… suý nữa lại rơi vào bẫy mà rịnh Hoài Nam giăng ra, mộ kẻ cặn bã như rịnh Hoài Nam không hể siêu sinh. ại sao lại phải ở cùng ông a cả đời chứ? Bọn họ có quan hệ gì?

Bùi ố nghe hấy iếng nói rong lòng: không hể đồng ý với rịnh Hoài Nam, cô không hể làm cho Kim Hoàn Đông cảm hấy khó chịu.

€ó nhiều cách để rả hù, cô có hể chịu đựng bóng ối nhưng xung quanh cô vẫn có ánh sáng, Đôi mắ Bùi ố bấ ngờ nối bão, cuối cùng cũng bình, cô ấy giơ ay nắm lấy cánh ay của Kim Hoàn Đông, hai người đồng hời rung lên, Kim Hoàn Đông lộ vẻ vui mừng, rịnh Hoài Nam không hể in được.

“Em mậ rồi, chúng a về nhà” Bùi ố dịu dàng nói với Kim Hoàn Đông.

Kim Hoàn Đông sững sờ mộ chú, sau đó siế chặ ay Bùi Được rồi, về nhà”

Võ Hạ Uyên không nghe được bọn họ đang nói gì, nhưng hành vi của Bùi ố hì cô có hể nhìn hấy rõ ràng, cô đẩy đẩy rương ấn Phong: “Nhìn xem, Bùi ố vẫn cần bị ép mộ cái”

Ngay khi vừa nói xong, rịnh Hoài Nam độ nhiên nhìn sang đây.

rương ấn Phong lập ức che chắn cho.

‘Võ Hạ Uyên, đón nhận ánh mắ của rịnh Hoài Nam, rong mắ đầy lo lắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status