Phu nhân không dễ chọc

Chương 246



rịnh Hoài Nam hực ế can đảm hơn so với ưởng ượng của Võ Hạ Uyên, ông a còn dám ìm đến ận cửa.

“ổng giám đốc Lệ” rịnh Hoài Nam ánh mắ hạ xuống, quan sá rương ấn Phong với biểu rấ cảm áp lực. Vẻ mặ của rương ấn Phong vẫn không hay đổi, chỉ liếc nhìn rịnh Hoài Nam mộ cái.

Chỉ ính mỗi việc đối mặ, rịnh Hoài Nam đã hua rồi, hậu bối này hực sự mạnh hơn rấ nhiều so với lời đồn.

“Bà chủ Lệ” rịnh Hoài Nam cố gắng hế sức điều chỉnh lại hần sắc của bản hân, nhìn về phía Võ Hạ Uyên : “rước đây ôi có hỏi cô về Bùi Giang Hiên, đó chính là Bùi ố”

‘Võ Hạ Uyên gậ đầu: “Xin lỗi, anh ìm Bùi ố có chuyện gì không?

rịnh Hoài Nam nhếch khóe miệng rả lờ “Bà chủ Lệ, cô rấ hông minh, sao lại hỏi ôi câu hỏi ôi câu hỏi như vậy chứ?”

“Có chuyện gì đi nữa hì lần này ông cũng phải nói rõ ràng với ôi, sau này không được đến làm phiền vợ ôi nữa” Đôi mắ rương ấn Phong sâu hẳm, ràn đầy vẻ cảnh báo: “Hiểu chưa?

***

rịnh Hoài Nam dường như chưa nhận ra, khẽ cười: “Ai mà không biế ổng giám đốc Lệ rấ chìu vợ, hiếu điều muốn hòa hợp máu hị hành mộ. ôi sẽ không vì vậy mà không biế lượng sức mình, ngày hôm đó là do ôi sơ ý, chỉ vì muốn xác định hân phận của Bùi Giang Hiên, nhưng nếu ổng giám đốc Lệ đã nói như vậy, hì ôi có ý này”

rương ấn Phong nhướng mày.

“ổng giám đốc Lệ, ôi và anh hợp lực cùng nhau, lậ đổ Kim Hoàn Đông, anh hấy sao?” Giọng điệu của rịnh Hoài Nam rầm xuống: “Chắc không cần ôi nói ổng giám đốc.

Lệ cũng biế Kim Hoàn Đông hiện ại đang đứng ở vị rí quan rọng như hế nào. Nếu Kim Hoàn Đông bị ngã ngựa, ôi cam đoan vị rí này sẽ rơi vào ay ổng giám đốc Lệ”

Nếu là rước đây, rương ân Phong căn bản không cần suy nghĩ sẽ đồng ý ngay, phần lớn việc kinh doanh chính là lợi dụng lẫn nhau, lôi chuyện ìm cảm vào sẽ không có được gì, nhưng lần này hì khác, rương ấn Phong nhìn rịnh Hoài Nam, rong lòng có cả hàng vạn điều không vừa lòng về ông a.

“Cảm ơn ông, ông rịnh” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói: “Việc ông vừa nói, chúng ôi có nhấ hiế phải đồng ý không?”

rịnh Hoài Nam không nói mộ lời nào, coi như ngầm đồng ý, dẫu sao đối với ông a rương ấn Phong vẫn là mộ hương nhân cực kỳ khôn khéo.

“hậ đáng iếc..” Ánh mắ lạnh lùng, sắc bén của Võ Hạ Uyên hiện lên: “Cho dù là Bùi ố hay Kim Hoàn Đông hì đều là người có người có ơn rấ lớn đối với ôi, việc lôi Kim Hoàn Đông xuống ngựa hế này, chúng ôi nhấ định không làm”

rịnh Hoài Nam không có chú bấ ngờ nào, nhưng rong ánh mắ có chú kinh hường.

Võ Hạ Uyên không để lỡ iếp ục nói, cô cười nhẹ nhàng, giọng điệu uyến chuyển: “Ông rịnh, ông ốn nhiều công sức như vậy, đừng nói là vì muốn có được Bùi ố nha”

Sắc mặ rịnh Hoài Nam có chú hay đổi.

Ánh mắ của Võ Hạ Uyên rầm xuống, lạnh lùng: “Vậy ông rịnh phải chăm sóc bản hân hậ ố, Bùi ố đã nói, có mộ răm linh bảy loại độc có hể làm người a đau khổ như chế đi sống lại, hai răm mười ba loại độc cực mạnh có hể àn phá nội ạng. Cô ấy hy vọng rằng ông có hể nếm hử ừng loại độc mộ, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại hì ông rịnh dù sao cũng không phải người bình hường, dám đem cơ hể của đứa con còn nhỏ đang còn sống của mình ra giải phẫu, sao có hể là người bình hường được.”

Mặ nạ rên mặ rịnh Hoài Nam cuối cùng cũng có dấu hiệu nứ nẻ.

“Ông rịnh, con người sống rên đời đừng nên quá coi rọng bản hân mình, cũng đừng mãi mắc lại rong âm rí của mình” Võ Hạ Uyên khoanh hai ay ra rước ngực, nghiêm úc nói mộ câu cuối cùng: “Bùi ố hoàn oàn không yêu ông, cô ấy còn hận không hể ăn hị của ông, nên ông đừng ự luyến nữa”

rương ấn Phong nghe đến đoạn “giải phẫu đứa bé” ánh mắ anh rầm xuống, chờ đến khi ra khỏi hội rường mới hỏi Võ Hạ Uyên “rịnh Hoài Nam hực sự làm vậy à?”

“Ừm, vậy mà vẫn làm rò rước mặ Bùi ố”

rương ấn Phong: “Không phải riêng anh a” Nói xong, anh bỗng nhiên cảm hấy đầu gối đau nhói, hai đứa con rai của anh… uy rằng việc này không phải do anh cố ý ạo ra, nhưng là do anh đã bảo vệ không ố chúng, dù vậy Võ Hạ Uyên đã ha hứ cho anh…

“Anh nghĩ gì vậy?” Võ Hạ Uyên gõ nhẹ lên rán của rương ấn Phong.

rương ấn Phong im lặng.

“Là do Vũ uyế Mai, Đỗ Minh Châu và em kém cỏi, nếu không hì…”

“Đừng nói nữa” rương ấn Phong che miệng Võ Hạ Uyên “ương lai chúng a phải sống hậ ố, quên hế đi những chuyện rong quá khứ đi, được không?

‘Võ Hạ Uyên gậ đầu, mang heo nụ cười rong mắ.

“rần Quốc Bảo về nước rồi, mời chúng a mấy ngày nữa đi ăn cơm, em đi cùng với anh được không?” rên đường về nhà, rương ấn Phong hỏi Võ Hạ Uyên.

Võ Hạ Uyên đương nhiên đồng ý: “Cũng đã lâu không gặp rần Quốc Bảo, đúng lúc…”

‘Võ Hạ Uyên chưa kịp nói hế câu, xe đã dừng mộ cái hậ mạnh, ai của Võ Hạ Uyên “ong” lên mộ iếng, rương ấn Phong ôm cô vào lòng ngực, chờ đến khi xe ổn định lại, rương ấn Phong không kìm được cơn giận: “Lái xe kiểu gì vậy!2”

Phùng Bảo Đạ không lái xe cẩn hận, sợ đến mức run lên: “Xin lỗi ổng giám đốc Lệ, nhưng mà, nhưng mà độ nhiên có người ừ rên sườn núi rơi xuống.

Anh a nói “ôi” nữa ngày cũng không nói ra được nguyên do.

Nơi này năm rên mộ đoạn đường quốc lộ vòng vèo, có í xe qua lại, Võ Hạ Uyên nén nỗi sợ hãi rong lòng: “Anh đụng vào người a rồi đúng không?”

Người lái xe vội vàng lắc đầu: “Không hưa bà chủ! Khi cô bé rơi xuống ôi đã phanh lại kịp”

“Đi xuống xem xem” rương ấn Phong bảo người ài xế.

ài xế không dám làm rái lời nên vội vàng.

xuống xe kiểm ra, chưa đến mộ phú sau đã quay lại: “ổng giám đốc Lệ, là mộ cô bé, cô bé chỉ ngấ đi hôi, vẫn còn sống!”

“Chỉ có mộ mình cô bé?” rương ấn Phong hỏi Lái xe: “Vâng, chỉ có mình cô bé. ôi đã nhìn phía sườn núi, không có ai hị Võ Hạ Uyên nhìn biểu cảm hản nhiên của rương ấn Phong, hơi kinh ngạc nói: “Ðem cô bé lên ngồi ở ghế phụ lái của anh, đưa đến bệnh viện rước” Nói xong liền nằm ay người đàn ông bệnh cạnh cô: “Có lẽ người này không phải do chúng a làm ngấ đi đâu?”

rương ấn Phong im lặng coi như đồng ý, sau khi chiếc xe rời khỏi nơi đó mộ đoạn, anh mới rần giọng nói: “Ở nơi rừng núi hoang vẳng hế này, sao lại có mộ cô bé ngã ừ sườn núi xuống được chứ?”

Võ Hạ Uyên cũng cảm hấy kỳ lạ, nhưng hiện ại người còn chưa ỉnh lại, không hể biế được chuyện gì.

Đến bệnh viện Võ Hạ Uyên mới nhìn hấy rõ ngoại hình của cô bé, cô bé xinh đẹp động lòng người, uy rên mặ có dính chú bùn đấ nhưng không khó để nhận ra sau này cô bé chắc chản sẽ rở hành người có vẻ đẹp.

khuynh hành. Dịch ruyền được mộ nửa hì cô bé ỉnh lại, Võ Hạ Uyên hơi giậ mình, sao đôi mắ lại màu xanh lam đậm.

Là con lai sao?

“ỉnh lại rồi à?” Võ Hạ Uyên iến lên, nhẹ giọng nói: “Còn hấy khó chịu chỗ nào không?”

Cô gái nhấp nháy đôi môi, hình như là muốn nói.

Võ Hạ Uyên: “Hả?”

Cô bé: “Mẹ..”

Võ Hạ Uyên : “..: rương ấn Phong: “..”

Sợ rằng ổng giám đốc Lệ sẽ hô lỗ phá vỡ bầu không khí này, Võ Hạ Uyên vội vàng rấn an: “Có hể là do đầu óc cô bé chưa ỉnh áo, nên nhận lầm người”

Cô bé khó khăn nắm lấy ay của Võ Hạ Uyên, lần này gọi rấ rõ ràng: “Mẹ”

Võ Hạ Uyên : ”..” Có ân oán gì với cô, sao lại hại cô như vậy.

rương ấn Phong càu mày, rầm giọng nói: “Anh đã kêu Phùng Bảo Đạ liên hệ với cảnh sá, và chờ người nhà cô bé đến đón, chúng a về hôi”

‘Võ Hạ Uyên gậ đầu: “Cũng được”

Nhìn hấy Võ Hạ Uyên chuẩn bị rời đi, cô bé có chú kích động, đứng dậy định đi xuống giường, sau đó bị rương ấn Phong nhìn với mộ ánh mắ sắ lạnh như băng nên lại sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích.

rương ấn Phong không đồng cảm với cô bé lãm: “Im lặng ở đây, chờ người nhà đến đón”

“Không cần..” Cô bé vươn ay về phía Võ Hạ Uyên , hai mắ đẫm lệ: “Mẹ con đã ở đây rồi” Giọng nói nhỏ nhẹ khàn khàn, nhìn dáng vẻ cô bé chỉ mới năm sáu uổi, Võ Hạ Uyên nhìn có chú không nỡ.

“ấn Phong, cô bé còn quá nhỏ, ở mộ mình rong bệnh viện sẽ rấ sợ hãi đúng không?”

rương ấn Phong giọng lạnh lùng: “Anh không nghĩ vậy”

Nửa giờ sau, rương ấn Phong liếc nhìn cô gái nhỏ rong vòng ay Võ Hạ Uyên với vẻ mặ bình ĩnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status