Phu nhân không dễ chọc

Chương 248



rương ấn Phong đã quen với việc ngạo mạn, nằm ay Võ Hạ Uyên đi lướ qua rịnh Hoài Nam, không hèm nhìn mộ cái.

“Cậu rần” rịnh Hoài Nam nói.

rần Quốc Bảo nheo mắ nhìn rịnh Hoài Nam, bên ngoài cười nhưng rong lòng lại không: “Là anh à” rần Quốc Bảo đã là bạn bè của rương ấn Phong mười mấy năm qua, nên có hể nhìn ra được rương ấn Phong không muốn gặp rịnh Hoài Nam.

Võ Hạ Uyên có chú ngạc nhiên, sao rịnh Hoài Nam có hể quen biế rần Quốc Bảo?

“ừ lần chia ay rước đến nay đã mấy háng rồi chưa gặp ba của anh, hôm khác ôi nhấ định sẽ đến hăm nhà”

rần Quốc Bảo bị miệng lưỡi chua ngoa của rịnh Hoài Nam làm cho muốn đau răng, nghe xong anh ấy khoác ay nói: “Hahaha, được anh nhớ đến hăm ba ôi Võ Hạ Uyên quay đầu lại, chỉ hấy người đàn ông rên mặ có vế bỏng đi bên cạnh rịnh Hoài Nam, mộ ánh mắ ảm đạm nhưng nóng rực độ nhiên dừng rên rên người cô, ánh mắ của Võ Hạ Uyên chợ chuyển động, chống lại đôi mắ vẩn đục đó.

***

Đối phương không ngờ Võ Hạ Uyên phản ứng nhanh như vậy, rên mắ hoáng qua mộ nụ cười, sau đó nhanh chóng bước đi.

‘Võ Hạ Uyên cau mày, đó là người đàn ông luôn bên cạnh rịnh Hoài Nam “Đi hôi” Ánh mắ bá đạo mãnh liệ lúc nãy của rương ấn Phong, đã bình ĩnh rở lại.

Đi hẳng lên đến lầu ba, rương ấn Phong mới hỏi rần Quốc Bảo: “rịnh Hoài Nam quen biế nhà họ rần à?”

“Không quen lắm” rần Quốc Bảo iếp ục nói: “Có việc nên đã iếp xúc qua, cha ôi rấ coi rọng ông a, ông ấy nói người này ừng rải qua rấ nhiều chuyện, nếu không hiện ại ông a không hể có vị rí lớn như vậy ở cả hế giới ngầm và chính giới. Sao vậy, anh có hù với anh a à?”

“Cũng không có hù oán gì, chỉ là không hích gặp anh a” rương ấn Phong nói với mộ giọng rầm.

rần Quốc Bảo hơi ngạc nhiên, vì anh ấy biế rằng rương ấn Phong rong giới kinh doanh rước giờ rấ lý rí, hiếm khi hấy anh để chuyện ình cảm cá nhân xen vào, rừ khi người nào đó không biế nhìn xa rông rộng khiêu khích Võ Hạ Uyên.

Võ Hạ Uyên hỏi rần Quốc Bảo: “Bọn người của rịnh Hoài Nam cũng ới đây ăn à?”

“Hình như là vậy” rần Quốc Bảo nhún vai.

‘Võ Hạ Uyên luôn biế rằng những người được gọi là anh em với rương ấn Phong hì hoặc là có quan hệ rấ hân hiế, hoặc là người mộ nhà, nhưng rần Quốc Bảo hì có cả hai, hoạ nhìn qua anh ấy có vẻ ùy iện nhưng hực ra ẩn giấu đãng bức màn kia là đôi mắ cực kỳ sắc bén.

Có hể hấy gặp lại rần Quốc Bảo, rương ấn Phong hực sự rấ vui vẻ, hai người chén chú chén anh hế nửa iếng đồng hồ, Võ Hạ Uyên cuối cùng cũng nhịn không được nữa: “Hai người bớ uống lại đi”

rần Quốc Bảo cười o: “Chị dâu, sao chị nghiêm khắc vậy?”

“Không phải, anh rai anh vừa mới bị cảm lạnh mấy ngày rước, bác sĩ nói phải kiêng uống rượu.”

Nghe hấy vậy rần Quốc Bảo vội vàng đặ ly rượu xuống: “Vậy hì, được rồi, được rš rương ấn Phong đè ay Võ Hạ Uyên: “Không sao hế, lâu lâu uống mộ lần không hành vấn đề”

Điện hoại Võ Hạ Uyên vang lên, rương ấn Phong quay đầu lại nhìn, cô hướng màn hình về phía anh: “Là rần Anh hư, em ra ngoài nghe điện hoại.”

rương ấn Phong gậ đầu, Võ Hạ Uyên huận ay vuố óc rần Quốc Bảo khi cô rời đi.

Khi Võ Hạ Uyên rời đi, rân Quốc Bảo khế cười: “rịnh Hoài Nam kia, anh muốn hu dọn ra sao?”

“Không đến lượ ôi” rương ấn Phong nói hậ, vẫn còn có Bùi ố và Kim Hoàn Đồng.

“ôi chỉ ò mò, làm sao mộ người đã biến mấ hai mươi năm lại có hế độ nhiên đứng vững ở đấ Cần hơ này”

rần Quốc Bảo nhíu mày và nhớ lại: “Khi ôi rở về nước, nghe cha ôi nói rằng sau lưng anh a có người chống đỡ”

“ôi cũng nghĩ vậy” rương ấn Phong hản nhiên rả lời.

rần Quốc Bảo cảm hấy phiền muộn, đi ới mở cửa sổ: “Hóng gió mộ chú không sao chứ?”

“Đừng nghe chị dâu cậu dọa người, ôi ừ khi nào mà rở nên yếu ớ vậy?” uy chỉ là lời nói đơn giản vậy, nhưng giọng điệu của rương ấn Phong ràn đầy khoe khoang.

Vẻ mặ rần Quốc Bảo vô cùng hê hảm: “Được rồi, không cần hêm cẩu lương đâu, hai người hậ là…”

“Đó chính là bà chủ Lệ” Giọng nói như nén cơn giận: “Cậu đừng có giỡn mặ”

rần Quốc Bảo im lặng, anh ấy và rương ấn Phong liếc nhìn nhau, giọng nói vừa rồi… có phải là của rịnh Hoài Nam không? Là ma à, có khi nào bọn họ ở ngay bên cạnh không?

“Vậy hì sao? Cũng chỉ là mộ người phụ nữ hôi” Giọng nói lần này nghe rấ lạ, nhưng mặ của rương ấn Phong ối sầm lại: “Không phải anh cũng muốn gặp Bùi Giang Hiên sao? Người phụ nữ đó có quan hệ rấ ố với Bùi Giang Hiên, lần sau iện hể dẫn người đến đây, ôi chỉ là muốn nếm hử vị ươi mới, chỉ ăn qua mộ lần hôi, chắc chắn sẽ không nhớ hương đâu”

rần Quốc Bảo vừa nghe xong đã oá mồ hôi lạnh, người này không muốn sống nữa à, muốn ăn ai vậy?!

rương ấn Phong sửng số, rầm mặ, rong ánh mắ kinh hãi của rần Quốc Bảo, anh chậm rãi đứng dậy kéo cà vạ: “Lá nữa chị dâu cậu vào hì rông coi cô ấy”

rần Quốc Bảo: “Được…”

Võ Hạ Uyên vừa vào cửa liền đụng phải rương ấn Phong, cô rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của anh hình như không ổn lảm, nhưng rương ấn Phong vẻ mặ bình ĩnh đẩy Võ Hạ Uyên vào phòng: “Nói chuyện với rần Quốc Bảo mộ lá, anh ra ngoài có chú chuyện, sẽ nhanh hôi”

Võ Hạ Uyên ngơ ngác quay lại hì hấy rần Quốc Bảo đóng sầm cửa lại “Rầm” như mộ ên rộm.

Cửa phòng độ nhiên bị mộ người đá văng, rịnh Hoài Nam độ nhiên đứng lên, mộ ay chống lên hông.

rương ấn Phong nhướng mi, ánh mắ cực kỳ lạnh lùng: “Giậ mình cái gì?”

rong lòng rịnh Hoài Nam có linh cảm không lành, liếc nhìn Bá Khiên bên cạnh, rầm giọng hỏi: “Anh rương? Có chuyện gì vậy?”

“Chỉ là mộ người phụ nữ, dẫn đến nếm vị ươi mới?” rương ấn Phong bình ĩnh lặp lại.

im rịnh Hoài Nam “hình hịch” ừng iếng mộ, đúng vậy!

Đó là những gì Bá Khiên nói lúc nảy.

Bá Khiên đã đi heo rịnh Hoài Nam được ám năm. Anh a đối nhân xử hế rấ rượng nghĩa, nhưng có mộ điều mà ngay cả rịnh Hoài Nam cũng hấy rấ chướng mắ, đó là âm lý biến hái, hích phụ nữ xinh đẹp, nhìn là muốn động ay động chân, còn muốn đem người a về hành hạ. rịnh Hoài Nam đã gặp qua mộ lần, ghê ởm mấy ngày liền, nhưng ông a vẫn cần đến con chó Bá Khiên này.

ùy rằng không gặp rương ấn Phong nhiều, nhưng rịnh Hoài Nam biế rằng xúc phạm Võ Hạ Uyên cũng là xúc phạm đến rương ấn Phong.

“Là ai nói vậy?” rương ấn Phong iến vào phòng, kéo ghế ngồi xuống: “ự mình đứng lên: “Anh rương” rịnh Hoài Nam hận rọng mở miệng: “Cậu em của ôi chỉ là lắm mồm hôi”

Bá Khiên nhìn chằm chằm rương ấn Phong với vẻ mặ u ám, sắc mặ hơi lo lắng, giống như bùn rong mương sâu. rương ấn Phong bắ gặp ánh mắ của anh a, đôi mắ anh như làm đăm hàng nghìn vị sao, ĩnh mịch, nặng nề, áp lực dâng đến ận đầu, con ngươi của Bá Khiên độ nhiên co rú lại, sợ hãi “Giao người ra đây” rương ấn Phong rầm giọng nói: “Nếu không, hôm nay không người nào rong các anh được bước ra khỏi đây”

rước kia Bá Khiêm chỉ là mộ ên côn đồ, đánh nhau ẩu đá suý chú nữa là đánh chế người a. Sau này gặp rịnh Hoài Nam, cuối cùng hẳn cũng sống như mộ con người, nhưng anh a đã hối ná ừ xương ủy rồi, anh a hích nhấ là ra ấn những người không có quyền có hế, đặc biệ là phụ nữ, nhìn người khác đau đớn, khóc lóc xin ha anh a mới cảm hấy vui vẻ.

Bao nhiêu lâu nay rấ đắc ý, hôm nay gặp rương ấn Phong dù có sợ, nhưng ánh mắ vẫn có chú không phục, như hể ính biến hái của anh a bị kích hích, anh a cũng muốn làm cho rương ấn Phong sợ anh a.

Phùng Bảo Đạ cảm hấy buồn cười, mộ con chuộ sinh ra rong cống ngầm, cho dù đầu óc bị bóp méo hành cái bánh chèo hì rước mặ ổng giám đốc Lệ cũng nên biế điều.

“ổng giám đốc Lệ, ôi biế anh rấ lợi hại”

Bá Khiên gõ àn huốc xuống bàn: “Nhưng mọi hứ đều có quy ắc, chúng a phải dựa vào quy ắc mà làm việc.”

rương ấn Phong mặ mày bình ỉnh nhưng rấ lạnh lùng, độ nhiên nở nụ cười: “Ở Cần hơ này, ôi chính là quy ắc”

Phùng Bảo Đạ dẫn người ra ay rước, Bá Khiên không kịp rở ay, iện ay cầm bình rượu đập vỡ rên bàn, cầm nửa còn lại chỉ vào đám người, đáy mắ hung ác và àn bạo bậ ra rong mắ.

Mộ bóng người nhanh hơn Phùng Bảo.

Đạ, nắm lấy cánh ay của Bá Khiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status