Phu nhân không dễ chọc

Chương 249



rương ấn Phong nắm mộ cách chính xác, vừa đúng bắp ay của Bá Khiên, Bá Khiên độ nhiên ngẩng đầu ra, chỉ hấy rương ấn Phong khóe miệng hơi nhếch lên, cổ ay bị vặn ngược hướng, mộ lực mạnh khiến anh a không hể chống cự lại được, nữa miếng hủy inh lúc nãy đâm vào hị.

rong chốc lá, Bá Khiên kêu lên mộ iếng đầy đau đớn.

“Mày nghĩ đâu là đâu hả?” Giọng nói lạnh lùng của rương ấn Phong vang lên Bá Khiên giống như rơi vào hầm băng, đã nhiều năm, anh a không cảm nhận cảm giác nằm rên dao nhọn hế này.

Bá Khiên độ nhiên nhận ra rằng không hế đắc ội với người đàn ông rước mặ anh †a, cũng không hể nào đụng vô được người phụ nữ của anh!

“Lệ, ổng giám đốc Lệ..” Giọng của Bá Khiên run lên: “Do ôi có mắ như mù, ôi không dám… nữa, anh buông ra, buông ra đi!”

rương ấn Phong đá mộ cái vào chân của Bá Khiên, buộc đối phương phải quỳ xuống, sau đó nhìn xuống chăm chằm vào cơ hể của Bá Khiên: “Bây giờ không giống với rước kia nữa, ao không giế người nữa, nhưng nếu nhìn hấy mày đứng lên được, ao sẽ hấy không vui”

***

Con ngươi của Bá Khiên run lên.

“Kẻ hối ná hì nên ở chỗ của kẻ hối ná”

Mộ đạp của rương ấn Phong làm cho Bá Khiên nằm dài rên mặ đấ, oàn hân ái xanh, sắc mặ vô cùng u ám: “Phùng Bảo Đạ, xử lý cho sạch sẽ”

Vẻ mặ của Phùng Bảo Đạ rấ bình hản: “ôi hiểu rồi, ống giám đốc Lệ”

Bá Khiên bị đá mộ hồi lâu mới hở ra được mộ hơi, xấu hổ ôm bụng, quỳ rạp xuống đấ, nghiêm đầu nhìn về phía rịnh Hoài Nam: “Anh, giúp em ..”

“ống giám đốc Lệ.

Võ Hạ Uyên quay đầu lại, rong mắ mang heo nụ cười: “Nghe nói lúc anh còn nhỏ rấ hung dữ, cái bạn nhỏ gần nhà đều rấ sợ anh”

“Vớ vẩn” rương ấn Phong liếc mắ cảnh cáo rần Quốc Bảo: “Lúc còn nhỏ anh rấ hiền, không giống như Quốc Bảo nói đâu”

rần Quốc Bảo nghĩ hầm rong bụng, đúng vậy, anh chỉ hiếu điều đánh chế con nhà người a hôi.

Ăn cơm xong. rần Quốc Bảo còn có hoạ động sau bữa ối, anh ấy muốn đi KV uống rượu, rương ấn Phong và Võ Hạ Uyên không hích đi mấy nơi ồn ào như vậy, nên hai người liền về nhà.

‘Vừa mở cửa đã hấy Điệp Châu và Bào Ngư đứng ở cửa ra vào, chỉ rong vài ngày, hai đứa rẻ đã rở nên hân hiế và nắm ay nhau.

“Sao còn chưa đi ngủ?” Võ Hạ Uyên cười hỏi.

‘Vừa nghe hấy vậy dì Hoa ừ phòng bếp dòm ra nói: “ôi nói rồi, nhưng cậu nhỏ bảo phải đợi ba mẹ về, cô nhỏ hấy vậy cũng đợi cùng”

rương ấn Phong nghe vậy không hể không cau mày, dì rương này sao lại xưng hô với cô bé đó giống với con rai anh.

‘Võ Hạ Uyên nhìn đồng hồ rên ường, đã gần chín giờ, cô mỗi ay dẫn mộ đứa lên lầu: “Các con rửa mặ chưa?”

Hai đứa rẻ đồng hanh nói: “Dạ chưa”

“Vậy hì bây giờ chúng a đi nào.”

rương ấn Phong nhìn bóng dáng họ với vẻ mặ phiên muộn, ự hỏi bản hân có nên sinh hêm mộ đứa con gái nữa không.

Đức Minh rửa mặ sạch sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, nhưng Điệp Châu hì có hói quen ắm rửa rước khi ngủ, nên cô phải chăm sóc cho cô bé, cô bé này oàn hân rằng rẻo mềm mại, nhìn đã biế được cô bé được nuông chiều, sống an nhàn quanh năm. Khi Võ Hạ Uyên ắm rửa cho cô bé phá hiện rên cổ cô bé có mộ vế bớ giống như mộ con bướm đang vỗ cánh.

“Vế bớ rấ đẹp” Võ Hạ Uyên rầm rồ.

“rên người ba cũng có” Điệp Châu nhẹ giọng nói.

Võ Hạ Uyên dừng lại mộ chú: “Ba cháu là ai?

Điệp Châu bị Võ Hạ Uyên hỏi, hơi sửng số mộ chú, lẩm bẩm nói: “Ba là..” Diệp Châu lắc đầu: “A? Cháu rõ ràng vừa mới nghĩ ra, ba là…”

“Giỏi, giỏi lắm” Võ Hạ Uyên ôm Điệp Châu quấn vào rong khăn ắm: “Không nghĩ ra cũng không sao hế, khi nào nhớ ra, cô sẽ nhờ người liên lạc”

Điệp Châu nắm lấy vai của Võ Hạ Uyên, rong phú chốc ánh mắ sáng lên.

“Em còn phải chăm sóc cho Bào Ngư nữa, giao cô bé cho dì Hoa đi” Nhìn hấy Võ Hạ Uyên đi vào, rương ấn Phong bấ mãn nói, không hiểu sao chỉ là anh không hích cô bé cho lắm.

“Anh bao nhiêu uổi rồi?” Võ Hạ Uyên đi đến rước mặ của rương ấn Phong, đưa ay sờ lên rán anh, vẫn còn số nhẹ, cô vừa lấy huốc vừa nói:“Còn ghen uông với mộ cô bé, hôm nay cô bé nói với em về ba của mình, em nghĩ cô bé sẽ sớm nhớ ra hôi”

rương ấn Phong ừ ừ ngồi dậy, ôm Võ Hạ Uyên ừ phía sau, hôn lên ai của cô: “Em hích có mộ đứa con gái à?”

‘Võ Hạ Uyên không chú nghĩ ngợi: “Em rấ hích, có hêm mộ công chúa nhỏ giống em”

Giọng của rương ấn Phong khàn khàn: “Vậy hì chúng a sinh hêm mộ đứa được không?”

‘Võ Hạ Uyên ngây người ra, rong lòng độ nhiên xuấ hiện mộ hy vọng mạnh mẽ, có hêm mộ cô con gái nữa hì sao? Cô bé sẽ chạy heo sau Bào Ngư gọi “Anh rai! anh rai!”

điều đó mới nghĩ đến hôi đã hấy hậ ố hấy Võ Hạ Uyên không lên iếng, rương ấn Phong nóng ruộ: “Anh xem như em đã đồng ý”

Khi Võ Hạ Uyên bị rương ấn Phong bắ đầu hôn mộ cách đắc ý, cô mơ màng, sau đó.

cô đẩy cánh ay của anh: “Anh đừng quậy nữa, chỉ mới vừa hế cảm hôi, uống huốc đi đã”

rương ấn Phong không nói lại liền ném huốc vào miệng, cầm nước rên bàn nuố xuống. Sau đó kéo lấy hân hể của Võ Hạ Uyên, nóng lòng muốn cởi áo của cô ra: “Mỗi lần anh bệnh em không cần phải căng hẳng như vậy đâu, nhưng nếu như em cứ ừ chối anh như vậy anh sợ anh sẽ chế vì nghẹn đó.”

Võ Hạ Uyên cố ý nảm lấy ay của rương ấn Phong di xuống mộ í: “ự anh xem đi”

Hai má Võ Hạ Uyên đỏ bừng.

“Hạ Uyên..” Giọng rương ấn Phong ràn đầy mê hoặc gọi: “Anh muốn có em”

Muốn có em m ờ mộ lúc, hai người đã riền miên rên giường.

Đến giờ vẫn chưa ìm được sao?” Dưới ánh đèn mờ ảo, mộ người đàn ông ngồi chống căm rên ghế, xung quanh có mấy bóng đen, làm cho không gian bị xé rách càng hêm quái dị.

“Vẫn chưa, anh Kỷ” Người báo cáo rấ cẩn rọng.

Người được gọi là anh Kỷ điệu vẫn ôn hòa: “Nói cho ôi cậu có ích lợi gì?

Bầu không khí độ nhiên lạnh đến mức đóng băng, ai cũng không dám hở mạnh.

“Châu Ninh Yến đâu?”

“Cô Châu đã được ba cô ấy đưa đi rồi ạ.

Chúng ôi ruyền đạ ý của anh, nhưng cô ở dài, giọng †ôi nuôi các Châu nói rằng đêm hôm đó cô ấy đã bị kích động mạnh nên đã quên mấ mình đã bị nhố ở đâu”

Người đàn ông vẫn đang gõ mấy đầu ngón ay vào ghế, khẽ hở dài mộ iếng: “Sớm muộn gì, ôi cũng cho cô a biế rãng hế nào là kích động hậ sự”

“iếp ục ìm kiếm, Điệp Châu rấ hông minh, nếu không ìm được hi hể, con bé nhấ định vẫn còn sống”

“Vâng, anh Kỷ: Cùng lúc đó, Điệp Châu ừ ừ ngồi dậy sờ lên vế bớ rên cổ, hơi nóng khiến cô bé cảm hấy rấ khó chịu.

Cô bé vẫn muốn ở đây mộ hời gian, Điệp Châu nghĩ, cô bé rấ hích Võ Hạ Uyên, cũng rấ hích Bào Ngư, nhưng người đàn ông chủ căn nhà này hì không được ố lắm.

Khi Võ Hạ Uyên ỉnh lại vào ngày hôm sau, rương ấn Phong đã rời đi, cô ôm chiếc gối của anh lăn lộn rên giường, như vẫn có hể cảm nhận được mùi hương nhẹ còn lưu lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status