Phu nhân không dễ chọc

Chương 251



Mấy người bị khí hế liều lĩnh bấ chấp ấ cả của Võ Hạ Uyên doạ cho chạy án loạn, nhưng rấ nhanh đã lái xe đuổi heo sau.

‘Võ Hạ Uyên mộ bên gọi điện hoại cho rương ấn Phong mộ bên suy nghĩ xem gần đây có phải đã đắc ội với ai không, rịnh Hoài Nam? E rằng anh a không có cái gan đó.

“Hạ Uyên?” Giọng nói của rương ấn Phong rầm hấp, mang heo hiệu quả giú người đối phương rấn ĩnh lại được inh hần.

“ấn Phong, em đang bị người khác heo dõi, lập ức đến lên cao ốc Nam Phi đi” Võ Hoạ Yên bình ĩnh nói.

rương ấn Phong dừng lại mộ giây, giọng điệu chìm xuống, “iếp ục lái xe, anh đợi em”

Cúp điện hoại, Võ Hạ Uyên liếc nhìn kính chiếu hậu, vẫn đuổi heo, đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ cong lên, rong mắ lộ ra cái gì đó khác hường.

***

Cái nhìn lạnh hấu xương, cô cố ình giảm ốc độ, ăng ốc đúng lúc đối phương nhấn ga để đuổi kịp hì ình cờ vào góc cua. Đối phương không ránh kịp, liền va vào lan can.

‘Võ Hạ Uyên dừng xe, mở cửa sổ, giơ ngón giữa.

Đám rác rưởi này vẫn cho rằng mình còn là phế vậ như năm đó để bọn chúng uỳ ý muốn bắ lại hì bắ mình cũng không hể phản kháng sao?

Võ Hạ Uyên cười lạnh, cô đã heo rần Anh hư luyện ập võ phòng vệ, còn rải qua bao hăng rầm rong giới kinh doanh òn có giới giải rí, làm sao có hể giống như rắng được nữa?

Đối phương bị Võ Hạ Uyên chọc ức, quay đầu đuổi heo, Võ Hạ Uyên lúc này mới bình ĩnh lại, giữ khoảng cách với những người này.

Sau khi lái xe gần 20 phú, Võ Hạ Uyên nhìn hấy Phùng Bảo Đạ đang chặn ở phía rước đợi người ới.

rương ấn Phong độ nhiên ừ rên xe đi xuống, liền nhìn hấy xe của Võ Hạ Uyên độ nhiên ắ máy, xe hương mại phía sau rực iếp đâm vào phía đuôi xe, anh nhấ hời hoảng hố, còn chưa kịp hoàn hồn đã hấy Võ Hạ Uyên bước xuống xe, người phụ nhìn có vẻ đều vẹn oàn không bị ổn hao gì.

Chiếc áo gió màu lá cọ ở rên người bay phấp phới, máy óc đen bồng bềnh mang heo chú à khí, sau đó Võ Hạ Uyên iến lên kéo cửa xe của chiếc xe hương mại ra, ừ bên rong úm lấy mộ người đàn ông.

rương ấn Phong hai mắ đen lại, cô làm sao có hể o gan đến như vậy? Ngộ nhỡ đối phương đem heo súng hì phải làm sao?

Phùng Bảo Đạ lập ức hiểu ý, chạy ngay lên phía rước ngăn cản.

Võ Hạ Uyên năm chắc được, đối phương không mang heo hứ gì, nếu không ở bãi đỗ xe làm sao có hể để cô dễ dàng mà hoá ra được?

Khi cô iến đến đánh nhau kịch liệ, cũng phải quan sá kỹ rồi, không có gì Phùng Bảo Đạ ừ rong ay Võ Hạ Uyên iếp nhận người kia, rực iếp mộ chân đá ngấ, những người còn lại cũng bị người của mình bao vậy rồi Những người khác ránh ra, rương ấn Phong cả mặ xanh mé.

rái im Võ Hạ Uyên đập “hình hịch” mộ iếng, cô suy nghĩ nghiêm úc rong hai giây, sau đó rong nháy mắ sắc mặ liền biến sắc, nhào vào lòng rương ấn Phong, “ấn Phong, vừa nãy doạ chế em rồi.”

Mọi người:”….

rương ấn Phong cúi đầu, hai mắ ối đen như mực, nhìn dáng vẻ uỷ khuấ mong đợi của Võ Hạ Uyên, rố cuộc cũng không nhịn được mà cau mày, doạ chế cô ấy rồi?

rông bộ dạng của cô cũng không giống bị doạ chế khiếp cho lắm, mà ngược lại gan lại o như gấu rúc vậy.

“Sao em lại dám…” rương ấn Phong hấp giọng, rong đầu như phá loại đoạn phim dáng vẻ hùng hổ khi nãy của Võ Hạ Uyên, khuôn mặ của cô lạnh đến hấu xương, nhưng lại mang heo mộ sức hú chí mạng.

rương ấn Phong siế chặ cái ôm, ngẩng đầu nhìn Phùng Bảo Đạ, “Ngay bây giờ, ra cho ôi!”

Cạnh đó có mộ khu rừng hoang vu. Năm người đàn ông muốn bắ cóc Võ Hạ Uyên đã bị bắ. hủ đoạn của Phùng Bảo Đạ ừ rước ới nay luôn đa dạng vả lại còn rấ àn nhẫn.

Không mấ nhiều hời gian để Phùng Bảo Đạ moi được manh mối, hướng đến rương ấn Phong rầm giọng nói: “ổng giám đốc rương, chỉ hỏi ra được là nhận iền rồi làm, đây đều là xã hội đen, đối phương rực iếp ìm đến cửa dùng iền mặ để giao dịch, những hứ khác đều không biế”

rương ấn Phong lạnh lùng “Chắc chắn chứ?”

“Sẽ iếp ục ra hêm”

rương ấn Phong không nói hêm lời nào, đưa Võ Hạ Uyên rời đi.

Lên xe, vẻ mặ của rương ấn Phong vẫn chưa dịu đi, Võ Hạ Uyên hử kéo lấy cánh ay của anh, “Còn ức giận sao?”

rương ấn Phong bị chọc cười, ‘Em cảm hấy sao?”

‘Võ Hạ Uyên làm nũng: “Ông xã không nỡ rương ấn Phong: “… cái này rố cuộc là học ừ đâu vậy?

“Hạ Uyên” rương ấn Phong sắc mặ cứng lại, giọng điệu nghiêm úc, “Vì sự an oàn của Đức Minh, sẽ đưa Điệp Châu đi “

“Hả?” Võ Hạ Uyên sửng số mộ chú, mới hỏi: “Anh ra được cái gì rồi?

rương ấn Phong rong lòng cảm hán mộ câu“Vợ của ôi hậ hông minh”, sau đó nói hậ, “Điệp Châu là người Nga. Nhìn dáng vẻ của cô bé đi, chắc chẩn không phải là người ầm hường rong gia ộc đó, điều này anh vẫn luôn vô cùng chú ý đến điểm này, còn có cả, hể lực đẳng sau lưng rịnh Hoài Nam, cũng có liên quan đến nước Nga”

Võ Hạ Uyên suy nghĩ mộ chú, “Cũng chính là nói, đối phương có khả năng đã biế được Điệp Châu đang ở chỗ chúng a sao?”

“ừ “Vậy hì ại sao không rực iếp đến đòi người? hay vào đó, lại phải mấ nhiều hời gian và công sức như vậy?”

rương ấn Phong rong mắ lộ ra sự mỉa mai, “Nhưng nếu là mộ người vô vị như Lê Minh Khanh hì sao? Hơn nữa còn dám dơ bàn ay đến ận chỗ anh, cho hấy là không sợ hãi gì cả.”

Võ Hạ Uyên ngẩn người, nhiều năm như vậy không ai dám hách hức uy quyền của rương ấn Phong, đôi phương chỉ có hể là có hực lực ngang ài ngang sức, không hì chính là mộ ên điên.

“Được, ối nay sẽ gửi Điệp Châu đi” Võ Hạ Uyên khẽ hì hào, cô đối với đứa rẻ này rong lòng nảy sinh sự hương xó, nhưng những hứ như hương xó này vốn không đáng để nhắc ới rước mặ người rong nhà.

Và Võ Hạ Uyên cuối cùng cũng hiểu ra gần đây cảm giác khúc mắc cứ quanh quấn rong lòng là gì… ánh mắ của Điệp Châu, ánh mắ của con bé vô cùng rong sáng, sự rong sáng.

đến nỗi giống như đang giả ạo, cố gắng bày ra cho người khác nhìn, buổi sáng đặc biệ đứng ở cửa để mang sữa cho mình càng giống như mộ sự lấy lòng, có lẽ nói như vậy hì không phù hợp với mộ đứa rẻ sáu uổi, nhưng Võ Hạ Uyên chính là cảm hấy như vậy.

Buổi ối rở về nhà, Đức Minh và Điệp Châu dưới sự chăm sóc của bảo mẫu đã ăn xong, Võ Hạ Uyên và rương ấn Phòng cũng uỳ ý ăn mộ í, sau đó Võ Hạ Uyên mới nói với Điệp Châu, “Gia đình cháu đã ìm đến cô, ối nay cô sẽ đưa cháu về, có được không?”

Ánh mắ của Điệp Châu nhanh chóng lóe lên, rong lòng Võ Hạ Uyên chùng xuống, quả nhiên là có vấn đề!

“Mẹ ..” Điệp Châu úm lấy góc áo của Võ Hạ Uyên, ội nghiệp đáng hương, nhưng đối với Võ Hạ Uyên cách này không còn ác dụng nữa.

“Cô không phải mẹ cháu” Võ Hạ Uyên cười phủi phủi ay Điệp Châu, “Cháu sẽ ìm hấy mẹ cháu hôi.”

rương ấn Phong đứng dậy gọi điện.

Không mấ nhiều hời gian để Phùng Bảo Đạ đến, đem Điệp Châu đi, rương ấn Phong đặc biệ dặn dò ở căn rung cư đó sắp xếp mộ bảo mẫu và hai bảo vệ, an ninh vô cùng lỏng lẻo.

Buổi ối rước khi đi ngủ Phùng Bảo Đạ nói với rương ấn Phong rằng người đó đã bị bắ cóc, vệ sĩ và bảo mẫu đã bị đánh ngấ.

Bọn họ âm hầm quan sá rong bóng ối, không có ra ay.

Không bản.

“Đi heo, xem xem rố cuộc là ai” rương ấn Phong rầm giọng dặn dò.

‘Võ Hạ Uyên và rương ấn Phong nhìn nhau, ừ rong mắ đối phương đều nhìn ra được sự rõ ràng.

Mặ khác, Kim Hoàn Đông và rịnh Hoài Nam sau khi lần lượ hăm dò lẫn nhau, bắ đầu đọ sức mộ mấ mộ còn, Võ Hạ Uyên đến bây giờ vẫn chưa nhìn rõ được đường về rong đầu rịnh Hoài Nam, anh a dường như vẫn luôn đặ Bùi ố ở rong im, đây chính là ý niệm rong đầu anh a, đến lừa mình dối người cũng phải chú ý như vậy sao?

“Hạ Uyên” Sáng sớm hôm nay Bùi ố gọi điện hoại đến, “Có iện Gọi cả rần Anh hư”

Võ Hạ Uyên đương nhiên sẽ không ừ chối: “Được, chị ố”

‘Vẫn là rong cửa hàng của Bùi ố, vẫn là cách bài rí màu với mấy màu đỏ kỳ dị u ám đó, Bùi ố nhìn hấy Võ Hạ Uyên và rần Anh hự, liền mỉm cười đẩy mấy đồ rên bàn ra, “Cầm lấy hử đi”

Võ Hạ Uyên inh ý nhận hấy, Bùi ố có gì đó không giống mộ chú không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status