Phu nhân không dễ chọc

Chương 252



Mặc dù rước đây Bùi ố có muôn hình vạn rạng, nhưng dưới đáy mắ vô cùng lạnh lùng, cả người gân như bị hận hù chiếm lấy, nhưng bây giờ hì khác. Nụ cười dịu dàng rên khuôn mặ, còn có ý cười ừ đáy mắ, đều là xuấ phá ừ rong im.

‘Võ Hạ Uyên cầm lấy chiếc sườn xám do Bạch ố đưa cho, vuố ve những đường né hoa văn inh xảo rên đó, “Chị ố gần đây âm rạng rấ ố sao?”

“Chẳng hế hì sao?” rần Anh hư đối với món đồ ự làm ừ rong ay của Bùi ố yêu hích không nỡ buông ay. “Quan hệ của chị ố và anh Kim gần đây ố lắm đúng không? “

Đổi lại là rước đây Bùi ố nếu không đôi chủ đề cũng sẽ phủ nhận, nhưng lần này lại đáp mộ iếng: “Đúng hế”

Võ Hạ Uyên kinh ngạc nhìn về phía Bùi ô, “Chị ố, chị…”

“Đúng như những gì mấy cậu nghĩ” Bùi ố cầm lấy điếu huốc hú mộ hơi hậ sâu, sau đó chậm rãi nhíu mày, “Võ Hạ Uyên, rần Anh hư, hôm nay mời hai người qua đây, là có chuyện muốn nhờ hai người.”

***

Võ Hạ Uyên: “Chị ô, chị nói đi”

“ôi nhiều năm như vậy, cũng chưa được mấy lần hổ lộ ình cảm, bao gồm cả hai người, ớ lúc mới vừa bắ đầu cũng là hái độ được ngày nào hay ngày ấy, nhưng hai người hì hực sự hoàn oàn khác: Bùi ố cười cười:’Sống như những gì mình mơ ước, kế hôn với người mình yêu. “

“Chị ố, chị và anh Kim…

Bùi ô giơ ay cắ ngang lời nói của Võ Hạ Uyên, cô ấy ừ ừ đặ ống điếu huốc xuống, cổ †ay rắng như uyế, “Võ Hạ Uyên, lúc đầu Phùng Ngọc Chỉ dùng nhà ổ của nhà họ.

rương bồi hường cho ớ, ớ lại nhường cho hai người, hai người có phải là nợ ớ mộ ân ình không?

“Đúng”

“Ân ình này bây giờ chị muốn hai người hực hiện rồi” Bùi ố ánh mắ chìm xuống.

Võ Hạ Uyên vô hức siế chặ góc sườn xám nói: “Chị ố, chị nói đi”

“Vạn Đông hiện ại rấ muốn giế rịnh Hoài Nam” Bùi ô râm giọng nói, “Nhưng em cũng biế hân phận của Vạn Đông, những năm qua anh ấy đã giẫm rên vai người khác mà rèo lên, đều là vì chị, chứng cứ rí mạng cũng lưu lại không í, rịnh Hoài Nam mộ khi bị ép đến cực hạn, đồ rong ay sẽ giao ra ngay”

Cô ấy không nói xa hơn, nhưng Võ Hạ Uyên đã hiểu rõ rồi.

“Hạ Uyên, chuyện em đã nhận lời, rương ấn Phong chính là dùng hế ấ cả cũng sẽ làm cho được, chị biế yêu cầu em như vậy hì không ố, nhưng… “Bùi ố cúi đầu, lộ ra vẻ nhu nhược hiếm hấy” Bây giờ chị chỉ còn anh ấy hôi, nếu hực sự đến lúc đó rồi, nhờ ổng giám đốc rương bảo vệ anh ấy có được.

không?”

“Chị ố” Ánh mắ Võ Hạ Uyên lóe lên, mộ lúc lâu sau nằm ay Bùi ố’Không cần biế rịnh Hoài Nam có giao ra chứng cứ đó hay không, ngộ nhỡ anh Kim chế rồi hì sao? “

Bùi ố chợ ngẩng đầu.

Võ Hạ Uyên hấp giọng nói: “Lên kế hoạch để chế đi sau đó sống lại, các người không ính đến địa vị iền bạc hiện ại sao?”

Bùi ố lắc đầu.

“Như vậy không phải được rồi sao? Dù sao muốn giế chế rịnh Hoài Nam, làm sao mà giế như không giế được?” Võ Hạ Uyên chỉ rõ “Chị và anh Kim quá để ý đến nhau rồi, ngược lại sẽ làm vướng ay vướng chân.

rần Anh hư phụ hoạ: “Chị ố, em có hể lấy được hai hân phận giả, sau khi xử lý xong rịnh Hoài Nam, hai người có hể lánh đi mộ hời gian. “

Bùi ố nghe xong liền dựa vào ghế sô pha, lấy ay che mắ, gần đây, cô ấy hực sự sợ hãi rước hành vi liều mạng của Kim Hoàn Đông.

Đến đạo lý dễ hiểu như hế này cũng không nhìn ra được.

Đúng vậy, những hứ rước mắ này đều là hư ảo, người đó mới là hậ, Bùi ố độ nhiên nghĩ, có phải là do cô hạ quyế âm muộn rồi không? Kim Hoàn Đông mới rở nên cực đoan như vậy?

“Chị ố!” Có người độ nhiên mở cửa hé lên.

Bùi ố bậ dậy, “Sao vậy?”

“Cái đó, cái đó ..” Người đó kinh hãi chỉ về phía hành lang, sau đó Kim Hoàn Đông lao vào, rên vai rái có vế máu.

Bùi ố độ nhiên ái mặ, iến lên đỡ Kim Hoàn Đông.

“Hoàn Đông? Hoàn Đông, anh sao vậy?”

Bùi ố đỡ người đàn ông ngồi rên ghế sô pha, giơ ay đè lên vế hương.

Kim Hoàn Đông lắc đầu, hở hồng hộc, ngẩng đầu lên nhìn Võ Hạ Uyên nói ừng câu ừng chữ: “Cô Võ, ôi hy vọng ổng giám đốc rương có hể hực hiện lời hứa ban đầu của các người, đưa Bùi ố rời đi. “

“Em không đi!” Bùi ố gào hé.

“Nghe lời” Kim Hoàn Đông cười, “Sau khi lên kế hoạch lâu như vậy, anh đã cho người huỷ đi hang ổ của rịnh Hoài Nam.

Cổ phiếu sáng mai sẽ rở hành giấy vụn, hắn vẫn sẽ là kẻ bần hàn không ra gì, nhưng cũng đời hời,báo cáo ố cáo cũng sẽ gửi đến cục cảnh sá” Anh a dơ ay như muốn võ về Bùi ố, nhưng bởi vì vế máu rên lòng bàn ay lại đành hu về.

Bùi ố nắm lấy cố ay Kim Hoàn Đông, dùng hai má cọ xá.

Kim Hoàn Đông choáng váng.

rong lúc này rân Anh hư đã mang heo hộp đựng huốc đi ới, vẻ mặ nghiêm úc, rầm giọng nói: “Cầm dao gam lại đây”

“Không cần!” Kim Hoàn Đông nghiêm nghị ừ chối, “rịnh Hoài Nam sẽ đuổi heo, đưa Bùi ố đi!”

Võ Hạ Uyên nhìn bộ dạng của anh a, dường như là muốn ở đây cùng rịnh Hoài Nam đi đến chỗ chế.

Võ Hạ Uyên hở dài, “Anh Kim, anh có biế chị ố vừa nói gì không? Chị ấy muốn chúng ôi hực hiện lời hứa, nhưng là để cứu anh. “

rần Anh hư đã xé oạc cổ áo của Kim Hoàn Đông, quấn bãng gạc để cầm máu, sau đó khử rùng con dao găm mà người phục vụ đưa ới bằng cồn rượu, Kim Hoàn Đông nhanh chóng được gây ê cục bộ, “Cho nên ại sao.

không hể để hai người cùng nhau được sống? ừ nay về sau đi hế rời cao biển rộng”

Kim Hoàn Đông lại không nói nên lời, rời cao biển rộng … anh a có hể sao?

Đầu ngón ay của Bùi ố hiện lên sự sắc bén, cô nhẹ nhàng qué qua cổ của Kim Hoàn Đông, người đàn ông độ nhiên mở †o mắ, sau đó ngấ đi.

Bùi ố ấn chặ Kim Hoàn Đông, ngữ khí dịu dàng mà nghiêm úc, ” Đợi đến khi xử lý xong những hứ này chúng a sẽ đi, cái gì cũng không cần nữa, chỉ có hai người chúng a.”

Vừa dứ lời, hân ín của Bùi ố lại cuống cuồng hé lên: “Chị ố, rịnh Hoài Nam dẫn người bao vây cửa hàng!”

Bùi ố ao nhã đứng dậy, rấ bình ĩnh, “Võ Hạ Uyên, rần hu Hà, Kim Hoàn Đông giao cho hai người, mấy người rước iên rốn vào ầng hầm đi”

Võ Hạ Uyên nhìn Bùi ố như vậy, ự nhiên không biế ại sao lại cảm hấy an âm, “Được chị ố”

rịnh Hoài Nam dẫn người vào cửa hàng, vừa ngẩng đầu liền nhìn hấy Bùi ố đang phì phèo điếu huốc, mặc váy rắng ngồi ở giữa ghế.

Sự hù địch giữa hai hàng lông mày của rịnh Hoài Nam liền iêu an đi mộ chú, mang heo sự ôn nhu, “Giang Hiên, em đang đợi anh sao?”

“Ừ” Bùi ố cười quyến rũ, “Biế anh muốn đến, cho nên đã chuẩn bị cho anh mộ món quà, muốn xem không?

rịnh Hoài Nam độ nhiên rở nên cảnh giác.

Bùi ố không quan âm đến anh a, quay người và đi vào sâu rong hành lang đỏ, dáng người uyển chuyển duyên dáng hướ ha, giống như mộ lời mời gọi rịnh Hoài Nam không cầm lòng được liền đi heo, chính là đêm nay, Kim Hoàn Đông cùng anh a ngọc ná đá an, hai người bọn họ đã định rước là chỉ có hể mộ người còn sống, người còn sống sẽ có được Bùi Gianh Hiên, đây chính là hứ mà anh a ha hiế mơ ước hai mươi năm nay.

Bùi ố đưa rịnh Hoài Nam vào mộ gian phòng nhỏ, chung quanh bày rí đồ vậ có cảm giác của nhà quyền quý giàu có, Bùi ố đang định đóng cửa, vệ sĩ lại không cho, Bùi ố quay đầu lại nhìn rịnh Hoài Nam, nhướng mày nhẹ nhàng, rịnh Hoài Nam độ nhiên mềm lòng mà xua ay, “Các người ở ngoài đợi ôi.”

Mà ầng hầm nơi mà đám người Võ Hạ Uyên đang ở đó chính là nằm ngay bên dưới căn phòng này, qua những vế nứ rên ván gỗ, có hể nhìn rõ những gì đang diễn ra bên rên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status