Phu nhân không dễ chọc

Chương 254



Chỉ là kem dịch dung hôi cũng đã khiến cho Võ Hạ Uyên phải bí mậ dò xé xem bên rong có bí mậ gì rồi, nếu hậ sự có hể nhìn hấu được mộ phần, cô cảm hấy đây nhấ định sẽ rở hành vũ khí mạnh nhấ của mình!

Chuyện của Kim Hoàn Đông hăng râm lên xuống suố ba háng vừa rồi, cuối cùng cũng dân dần lắng xuống.

Bùi ố bên đó vẫn chưa có in ức gì, nhưng không có in ức gì chính là in ức ố nhấ ài năng của Đức Minh dần được bộc lộ, hể hiện rí hông minh của cậu bé khác hẳn những người bình hường.

rương ấn Phong bình hường làm việc, có những lúc buổi sáng sẽ xem ỷ lệ lãi suấ của Mỹ, phán đoán điều kiện hị rường và phân ích đều bằng iếng Anh.

Không ai nghĩ rằng đứa rẻ này vậy mà có hể dần dần nghe hiểu được.

Mộ lần rương ấn Phong ở rong phòng làm việc mở cuộc họp, Đức Minh nép mình rên ghế sofa xem sách đánh vần, nhìn những báo cáo quanh co rên máy ính, rương ấn Phong có chú do dự, hỏi về ốc độ ăng rưởng của chứng khoán Mỹ vào buổi sáng, không đợi đối phương rả lời, Đức Minh dùng iếng anh đọc huộc lại chính xác, khiến rương ấn Phong vô cùng kinh ngạc.

Sau đó, rương ấn Phong và Võ Hạ Uyên đưa Đức Minh đi kiểm ra chỉ số IQ. Bác sĩ phân ích răng chỉ số IQ vào khoảng 180, Võ Hạ hu không hiểu ý nghĩa của con số này cho lắm, rương ấn Phong ở mộ bên rầm giọng nói: ‘Anh là 150.”

***

Nói ngắn gọi là, hậu sinh khả uý, con hơn cha là nhà có phúc.

rương ấn Phong ngoài miệng không nói, nhưng Võ Hạ Uyên nhìn ra được, anh rấ vui.

ừ đó về sau những bản in được mở rong nhà sẽ phức ạp hơn, rương ấn Phong là mộ người oàn năng, anh cũng hy vọng rãng con rai có hể iếp nhận được nhiều hứ, vì vậy ban ngày, rương Đức Minh học hỏi đủ mọi hứ, Võ Hạ Uyên hì ở rong phòng nghiên cứu bản chép ay y huậ kia.

Càng nghiên cứu, càng cảm hấy hần kỳ.

Điểm kinh ngạc nhấ ở chỗ Võ Hạ Uyên đều có hể xem hiểu được, đọc hai lần ên huốc là đã có hể nhớ được, như hể bộ não ự nhiên iếp nhận nó.

Sau đó chuyển nó hành hứ của riêng bạn.

Chẳng rách là vậ gia ruyền của nhà họ Bùi, hực sự là cấ giấu bảo vậ.

Võ Hạ Uyên cũng vui mừng đến mức đọc đi đọc lại, rương ấn Phong có mộ quả b hẹn giờ đang chôn vùi rong người, vế hương cũ rong im đến bây giờ vẫn chưa lành lại, học nhiều hơn mộ chú chắc chắn không có hại.

“Anh phá hiện kỹ huậ xoa bóp của em càng ngày càng chuyên nghiệp” rương ấn Phong nhằm mắ nằm ở rên giường, vô cùng hưởng hụ.

“Gần đây mới học được, không ồi phải không?” Võ Hạ Uyên có chú ự đắc.

“Hử? Lấy anh ra làm chuộ bạch sao?”

‘Võ Hạ Uyên cúi người, nhanh chóng hôn lên khóe môi của người đàn ông “Quan âm yêu hương anh như vậy, người khác không có đãi ngộ này đâu”

‘Võ Hạ Uyên bây giờ càng ngày càng biế vuố ve, rương ấn Phong nói: “Ngày kia chúng a rở về nhà cũ mộ chuyến. Mộ người bạn cũ của cha muốn ới. “

“Được” Võ Hạ Uyên đồng ý.

Mà người được gọi là bạn cũ kia của ông rương, cũng là người Nga, Võ Hạ Uyên mơ hồ cảm hấy được chú gì đó không ầm hường.

Nghe ông rương nói người này 20 năm rước định cư ở Nga, họ Phỉ, cũng là mộ rong những gia đình nổi iếng nhấ hồi đó. Lần này quay về rung Quốc hăm người hân, iện đường đến hỏi hăm.

Là mộ ông già óc hoa râm, dẫn heo hai nam mộ nữ, nam được chia ra là hai người con rai lớn nhỏ, nữ là người vợ của đứa con cả.

Nhìn ừ bộ dạng, sống chung với nhau khá hoà huận.

ên của người phụ nữ là Hạ Sam. Cứ nhìn chằm chằm vào Đức Minh, có hể là hực sự không hể kiềm chế được. Cô a đưa ay về phía Đức Minh, “Nào, đến hím bế!”

Ánh mắ của Hạ Sam quá sáng, khiến Võ Hạ Uyên có chú khó chịu Đức Minh ngày hường không ránh mặ mọi người.

Hôm nay, không hiểu có chuyện gì, lại suy nghĩ rồi quay đầu lại, ôm lấy cổ Võ Hạ Uyên không buông ‘Võ Hạ Uyên và rương ấn Phong nhìn nhau, ai cũng nói là cảm nhận của rẻ con nguyên sơ mà chuẩn xác.

Võ Hạ Uyên huận miệng đặ chuyện, “Xin lỗi, bảo bối hai ngày rước vừa bị cảm lạnh, có chú cáu gắ”

Hạ Sam có chú hấ vọng mà nhìn chẳm chãm Đức Minh, “Ồ, vậy không sao cả, không sao, ôi hiểu”

Ông rương ngồi sang mộ bên, nghe xong sờ sờ đầu Đức Minh, dặn dò Võ Hạ Uyên phải chăm sóc ố cho đứa rẻ này, sau đó cười hỏi ông Phi, “Gần đây ông ở Nga làm ăn gì phá ài hế ”

Này! Phá ài cái gì? Chỉ có hể bảo đảm nhà họ Phỉ không bị chôn vùi rong ay ôi mà hôi. Làm sao giống được như ông, nuôi được mộ đứa con rai ngon như vậy.

“Ông Phỉ nói, nhìn về phía rương ấn Phong, ràn đề ngưỡng mộ” Nếu hai đứa con rai của ôi được bằng mộ nửa của ấn Phong, ôi cũng không đến nối đến uổi này rồi còn phải lăn lộn ở bên ngoài như vậy”

Phỉ Bội Nguyên và Phi Bội Xướng cùng lúc cười ngượng ngùng.

Võ Hạ Uyên hơi nhướng mày, rước mặ người ngoài rực iếp chỉ rích con rai mình, không hích hợp cho lắm.

rương ấn Phong vẫn là bộ dạng dửng dưng và bình hản, nghe đến câu này hậm chí còn không cau mày.

“Mấy năm nay ở Nga, đi heo nhà họ Nguyễn ” Ông Phỉ hở dài mộ hơi, “Coi như là ạm được vậy.’ “Nhà họ Nguyễn?” Ông rương có chú do dự, “Có phải là nhà họ Nguyễn ở hời kỳ đó của chúng a không?”

“Đúng vậy, mấy năm nay ở Nga làm ăn rấ ố, nghe nói con gái lớn sắp gả cho vị kia người Nga!” Ông Phi hực sự rấ nghiêm úc, cảm hán hêm mộ câu: “Đúng là may mắn mà”

rương ấn Phong vẫn luôn rầm mặc độ nhiên nói: “Chú Phỉ nói là gia ộc Kỷ hị sao?”

“Đúng hế” Ông Phỉ nói iếp: “hăng rầm hàng răm năm, năm mươi năm rước mới quyế định ên họ, dựa heo chủ nhân mạnh nhấ lúc bấy giờ, họ Kỷ”

Nói xong liền quan sá rương ấn Phong; Nhà họ Kỷ đến ngày hôm nay a đã gặp qua vị kia của nhà đó, quả nhiên là có hế ngang sức ngang ài với ấn Phong cậu.

rương ấn Phong ngoài cười nhưng rong lòng không vui, “Chú Phỉ quá khen rồi.”

Nhân lúc mọi người đang đi đến nhà ăn, rương ấn Phong rầm giọng nói với Võ Hạ Uyên, “Gia đình họ Kỷ, có con ngươi màu xanh lam sắm với đôi mắ hơi xám. “

‘Võ Hạ Uyên rong lòng kinh ngạc, Điệp Châu!

“Hôm đó Phùng Bảo Đạ heo dõi những người bắ cóc Điệp Châu, đối phương di chuyển rấ nhanh, anh a chỉ có hể nghe hấy mộ câu anh Kỷ” rương ấn Phong con mắ sâu hẳm.

Nếu chỉ vì đưa Điệp Châu đi, vậy mục đích của bọn họ có lẽ đã đạ được rồi”

Ngụ ý là nếu không phải chỉ vì còn Điệp Châu mà đến Cần hợ, hì e rằng vẫn còn chuyện phiền phức ở phía sau.

“ấn Phong, rước kia người đứng sau rịnh Hoài Nam, chính là nhà họ Kỷ” Võ Hạ Uyên hấp giọng.

rương ấn Phong: “Ừ”“

Võ Hạ Uyên bấ ngờ đưa ra mộ suy đoán áo bạo, chuyện Khương hỉ bị ô ô đuổi heo, còn có chuyện cô bị chặn rong bãi đậu xe, có hể đều là ý của nhà họ Kỷ.

Nhưng ại sao? Võ Hạ Uyên cảm hấy sự hậ ở ngay rước mắ, nhưng lại bị sương mù che phủ Đức Minh buổi ối không ăn nhiều, Võ Hạ Uyên nghĩ do không hợp khẩu vị của con mình, vì vậy cô đã đích hân vào bếp làm bánh ngọ, còn rương ấn Phong cùng mấy người lên lầu bàn chuyện làm ăn.

Võ Hạ Uyên giao Đức Minh cho bảo mẫu, ai mà biế được bánh mới làm được mộ nửa, độ nhiên nghe hấy iếng khóc của Đức Minh.

Khi Võ Hạ Uyên vội vàng chạy ra ngoài, cô nhìn hấy Hạ Sam đang vội vàng dõ dành đứa rẻ, Võ Hạ Uyên đi về phía rước, cô a lại cảnh giác lùi lại hai bước.

‘Võ Hạ Uyên rong lòng cảm hấy ức giận, đưa ay ra, “Con của ôi, rả lại ôi”

Ánh mắ Hạ Sam lóe lên, giống như suy.

xé lại hiểu được ý của Võ Hạ Uyên, đầu óc ừ rong mơ hồ rở về hực ại, cô a ôm chặ Đức Minh rong ay, sau đó miễn cưỡng giao đứa rẻ cho Võ Hạ Uyên, “Xin lỗi, ôi vừa rồi nhìn hấy hằng bé khóc, mới bế lên để dõ. “

Võ Hạ Uyên không chú khách khí: “Đức Minh không dễ khóc. Sau khi cô ôm nó mới khóc đúng chứ?”

Lời nói dối bị vạch rần không chú hương iếc, Hạ Sam nhấ hời xanh mặ.

Những người rên lâu nghe hấy động ĩnh lần lượ đi xuống, rương ấn Phong bước nhanh đến rước mặ Võ Hạ Uyên, lau nước mắ cho con rai mình, “Làm sao vậy?”

Võ Hạ Uyên nhướng mắ nhìn Phỉ Bội Nguyên, câu nói “Các người không có con sao? Cả ngày cứ nghĩ đến con của người khác” vừa đến bên miệng, lại bị ý rí ngăn quay lại.

Phỉ Bội Nguyên chạm vào ánh mắ của Võ Hạ Uyên, anh a sửng số rong giây lá, sau đó cúi đầu xin lỗi, như hể anh a đã biế nguyên nhân kế quả ra sao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status