Phu nhân không dễ chọc

Chương 253



rịnh Hoài Nam ánh mắ mơ mơ màng màng nhìn Bùi ố, bấ giác vươn ay muốn ôm người phụ nữ này, nhưng Bùi ố nhẹ nhàng né ránh.

“Em còn đang rách anh sao?” rịnh Hoài Nam buồn bực nói, ừ góc độ của Võ Hạ Uyên mà đánh giá, hậ sự làm người khác rấ kinh ởm.

Bùi ố hỏi ngược lại: “Không rách được sao?” Cô ấy vừa nói vừa mở mộ cái hộp giấu rên ường, hai bên cắm nhang đèn màu đỏ, chính giữa là mộ bình sứ rắng o bằng nắm ay. Bùi ố cầm bình sứ lên, nhẹ nhàng hôn mộ cái rồi đưa cho rịnh Hoài Nam.

“Này. “

rịnh Hoài Nam heo bản năng nhận lấy, “Cái gì đây?”

***

rong mắ hiện lên vẻ kinh ngạc cùng sự đau khổ.

“ôi nhớ lúc đó là anh đã chính miệng ra lệnh cho bác sĩ khám nghiệm ử hi, chỉ vì con iện nhân đó” Bùi ố hấy rịnh Hoài Nam không nhận lấy, vẫn ôm lọ sứ vào rong lòng, “ôi cầu xin anh như vậy, nhưng ánh mắ anh lạnh như băng, rịnh Hoài Nam, ại sao anh lại nghĩ ôi sẽ ha hứ cho anh? “

rịnh Hoài Nam phá ra hai iếng “nấc” rong cổ họng, rợn ròn mắ không nói nên lời.

Bùi ố cười, “Nói đến cũng là do ạo hoá rêu đùa con người, năm đó ôi yêu anh sâu đậm như vậy, anh vứ bỏ không hèm quan âm, sau đó ôi giế chế người ình rong mộng của anh, làm sụp đổ nhà họ rịnh, anh lại nói yêu ôi”’

Bùi ố chế nhạo Anh nói anh yêu ôi?” Cô ấy đem chiếc bình sứ rên ay đưa về phía rước “Nếu ôi muốn iếp nhận anh, anh nói xem con của chúng a có đồng ý không?”

rịnh Hoài Nam nhanh chóng lui về phía sau hai bước, hai mắ đỏ bừng.

Võ Hạ Uyên yên lặng nhìn heo, Bùi ố đang là đang chém sâu vào nỗi đau rong im hẳn.

“Còn nhớ con iện nhân đó đã chế như hế nào không?” Giọng nói của Bùi ố hoáng qua như ma quỷ.

rịnh Hoài Nam khàn cả giọng, “Đừng nói nữa…”

Bùi ố ự quan âm đến mình “ôi đã bôi 13 loại chấ độc có độc ính chậm lên người cô a. Nước sôi lửa bỏng, nghiền xương hành ro, ôi nghĩ cô a nhấ định hiểu rõ được ý nghĩa của 8 chữ này. Đúng rồi, lúc đó cô a cũng đang mang hai. “Bùi ố nhìn rịnh Hoài Nam kinh hãi ngẩng đầu lên, cong cong khóe miệng: “ôi iện ay giế rồi”

Đôi mắ của rịnh Hoài Nam dường như rong nháy mắ như vỡ ra, gân máu ràn xa, anh a độ nhiên bước ới, nắm lấy cổ Bùi ố, yêu và ghé quyện vào nhau, hay đổi hoàn oàn/Cô-”

Kim Hoàn Đông dường như có dấu hiệu đã ỉnh dậy, rần Anh hư ấn vào mộ huyệ đạo rên gáy anh a, người đàn ông lại ngấ đi.

Bùi ố nhăn mậ ngẩng đầu hậ cao, cười nhìn rịnh Hoài Nam,Đến đi”

rịnh Hoài Nam cổ ay gân xanh nổi lên kịch liệ, đầu ngón ay run lên, “Giang Hiên, cô nhấ định… nhấ định phải àn nhãn như vậy sao?”

“So với anh rịnh, còn kém hơn rấ nhiều: Đôi mắ Bùi ố dịu dàng, hơi hơi hướng về phía rước,dưới ánh mắ nhìn chăm chú kinh hoàng của rịnh Hoài Nam, hôn lên môi anh a, “Như vậy đi, đời này chúng a coi như hoà nhau rồi, rịnh Hoài Nam, ừ nay về sau, ôi không bao giờ muốn nhìn hấy anh nữa”

rịnh Hoài Nam nghe xong rong lòng cảm hấy hoàn oàn rống rỗng, lo lắng năm lấy vai Bùi ố, hấy người phụ nữ lùi lại mộ bước, nhưng chân anh a lại như cắm rễ xuống đấ làm hế nào cũng không hể cử động được, có mộ chấ lỏng ấm áp chảy ới bên môi, rịnh Hoài Nam nâng ay lên, sờ hấy máu Anh a gắ gao nhìn chăm chẵm môi của Bùi ố, “Cô…”

“Anh quên rồi sao? ôi là cao hủ bào chế huốc” Bùi ố cười ươi hản nhiên nhìn rịnh Hoài Nam vừa hảm hại vừa đau đớn, rong đáy mắ hiện lên chú hả hê..

“Người, người đâu!” rịnh Hoài Nam gắng gượng để bản hân không bị gục xuống, hướng về phía bên ngoài khàn khàn hé lên.

“Muộn rồi, huốc hôi miên ở bên ngoài hành lang, sớm đã phá huy ác dụng rồi” Bùi ố khẽ đẩy mộ cái, rịnh Hoài Nam liền ngã ngay xuống đấ.

Bùi ố mở bình sứ mộ cách có rậ ự, rồi đổ bộ rảng lên người rịnh Hoài Nam, “Chờ đã, hãy hừa nhận sai lầm của mình với đứa rẻ đi. “

rịnh Hoài Nam đã hiểu ý của Bùi ố, hai mắ hoàn oàn nứ ra, “Ngày mai Kim Hoàn Đông cũng xong đời rồi! Các … các người đừng có mà nghĩ ới việc sống được dễ dàng”

“Không đâu”Bùi ố nhìn hẳng vào rịnh Hoài Nam, “Kim Hoàn Đông sau đêm nay sẽ chế, Bùi Giang Hiên cũng sẽ chế. Chúng a sẽ ái sinh, nắm ay nhau đi qua những năm háng còn lại. “Bùi ố rải ro xong, sờ sờ má rịnh Hoài Nam” Cảm ơn, nếu không có anh, ôi sẽ không biế được rên đời này còn có người yêu ôi nhiều như vậy. “

rịnh Hoài Nam hở hổn hển, độ nhiên phun ra mộ ngụm máu Sau khi xử lý xong rịnh Hoài Nam, Bùi ố khóa cửa lại, để người ở lại rong, sau đó đưa Võ Hạ Uyên và những người khác rú lui, vừa mới ra khỏi cửa hàng, chỉ còn lại mấy huộc hạ của rịnh Hoài Nam cũng bị Võ ư Hàm đánh vùng dậy, anh dựa vào vai Bùi ố, bàn ay lạnh lẽo được người phụ nữ nắm lấy, mộ rái im đã rôi giạ bấy lâu, bỗng nhiên ìm được bến đỗ.

Võ Hạ Uyên nhìn điện hoại di động, “ấn Phong đang đợi chúng a ở bến àu, có máy.

bay ư nhân, hai người rực iếp rời khỏi rung Quốc”

“Vậy ổng giám đốc rương hì sao?” Bùi ố có chú lo lắng, hân phận địa vị rước mắ của Kim Hoàn Đông không phải là giả chế là có hể đánh lừa hông qua đâu, iếp heo nhấ định sẽ còn kiểm ra nghiêm ngặ”

“ấn Phong có cách”Võ Hạ Uyên hấp giọng.

Khi đến bến àu, rương ấn Phong đưa cho Bùi ố hai chiếc hẻ đen, “iền rong đó rấ an oàn, có hể sử dụng, đợi đến khi ổn định rồi, hãy liên lạc, bây giờ đi ngay đi!”

Kim Hoàn Đông được đỡ lên máy bay, Bùi ố lúc gần đi đã đưa cho Võ Hạ Uyên mộ hứ “Đây là vậ gia ruyền của gia ộc nhà họ Bùi của em. Anh cầm lấy! “

Dùng bọc bằng da bò với những đường né hoa văn inh xảo, nặng rình rịch, Võ Hạ Uyên cũng không kịp ừ chối.

Máy bay cấ cánh, đèn định vị léo lên càng lúc càng đi xa, Võ Hạ Uyên quay đầu lại, nhìn hấy ánh lửa lờ mờ, có ánh nhìn chăm chú của Võ ư Hàm, sứa lửa hoàn oàn kiểm soá được, chính là đố cửa iệm cửa iệm của Bùi ố, cùng với cả rịnh Hoài Nam.

Mà nhiều người như vậy, chỉ có mộ mình rịnh Hoài Nam chế, huộc hạ của anh a sau khi ỉnh dậy đã sớm chạy đi không hấy bóng dáng đâu rồi.

Bùi ố nghĩ ra bao nhiêu cách để ra ấn con người, nhưng cuối cùng rịnh Hoài Nam đã chế quá êm đẹp, có iếc không?

Không nhấ hiế, điều mà Bùi ố muốn hơn cả chính là được buông ha, không muốn đầy ay nhuốm máu, hận hù mệ mỏi, khiến cho Kim Hoàn Đông cũng mệ mỏi.

Kim Hoàn Đông đã iêu diệ mộ băng nhóm ội phạm, nhưng vì số lượng quân địch quá đông nên đã bị rúng đạn và rơi xuống biển, sau đó ừ dưới biển vớ được mộ bộ quần áo nhuốm đầy màu, được xác định là DNA của Kim Hoàn Đông, cho dù nội bộ có nghỉ ngờ như hế nào, nhưng phá ngôn với ruyền hông cũng phải có mộ lời giải hích.

rương ấn Phong vô cùng hận rọng vững vàng. Mặc dù máy bay ư nhân đó đã bị người khác ra ra được, nhưng chắc chắn không nắm được điểm sơ hở là được rồi.

Đối với bằng chứng về Kim Hoàn Đông, người cũng đã chế rồi, những hứ này còn có ác dụng gì chứ? Những người mới liên ục không ngừng mà bước lên đỉnh cao, mọi hứ về Kim Hoàn Đông cuối cùng sẽ bị nhấn chìm rong dòng sông dài vô ận của hời gian.

Dưới ánh đèn rực rỡ, Võ Hạ Uyên lậ ra xem những hứ mà Bùi ố để lại cho cô, đó là hai cuốn sổ ay y học, kem dịch dung mà Bùi ố rước đây có ặng cho Võ Hạ Uyên cũng xuấ phá ừ đây, bởi vì niên đại quá lâu, có rấ nhiều rang sách đã bị ố vàng, nhưng nhìn qua vẫn cho người a cảm giác nhìn hấy mà giậ mình.

hực sự là mộ hứ vô cùng lâu đời, được coi rọng và vô cùng hần bí.

Võ Hạ hu có mộ chú cảm giác sửng số không hể giải hích được, nhưng hương hơm giữa các ờ giấy lại có mộ sức hấp dẫn chế người.

“Em xem có hiểu không?” rương ấn Phong hỏi, ngồi xuống bên cạnh Võ Hạ Uyên.

‘Võ Hạ Uyên gậ đầu, “Ừm, vẫn ổn”

hực ra Võ Hạ Uyên cũng khá hích hú, giống như đọc iểu huyế kinh dị, chính là rõ ràng có chú sợ hãi, nhưng inh hần lại vô cùng phấn khích Điều quan rọng là Võ Hạ Uyên biế đây là mộ hứ đồ vô cùng khủng khiếp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status