Phu nhân không dễ chọc

Chương 257



rương ấn Phong khí chấ quá vượ rội, quần ây đen của ôm sá lấy chân anh, đường viền cổ của bộ ves được bẻ ra mộ chú, rong sự lạnh lùng mang heo chú ngầu, đặc biệ là khi anh hướng ới chỗ Võ Hạ Uyên, quả hực chính là hormone kích hích con người.

rương ấn Phong không quan âm đến người xung quanh,rực iếp đi hẳng đến rước mặ Võ Hạ Uyên; “Đồ đã đem đủ chưa?”

“Ừm” Võ Hạ Uyên gậ đầu, nhỏ iếng hỏi;Sao anh lại ới đây? Họp xong rồi sao?”

“Họp lúc nào mà chẳng được:’rương ấn Phong không để ý lắm, nắm ay Võ Hạ Uyên bước ra ngoài.

Không kịp, nếu không anh cũng dẫn Đức Minh heo rồi “Xin hỏi đây là ống giám đốc rương sao?’giọng nói mềm mại nũng nịu chen vào, rịnh Hoài Lan chặn đường, gương mặ sùng bái cùng với sự kinh ngạc nhìn chằm chăm rương ấn Phong? Ngưỡng mộ đã lâu, ổng giám đốc rương so với rong lời đồn đại… còn càng có hêm cả sự quyế đoán nữa”

rịnh Hoài Lan rong lòng đắc ý, cô a đã làm như hế này ở nơi riêng ư vô số lần, có hể gọi đây là đòn sá hủ đối với đàn ông, sự hực chứng minh các fan nam của cô a đều rấ hích chiêu này.

***

Võ Hạ Uyên cũng lười để ý đến, xem chán lù sao cuối cùng kế quả cũng là bị rương ấn Phong làm cho nhục nhã mộ rận.

“Người của đài ỉnh Vực được dạy có ố chấ như vậy sao?” rương ấn Phong hai ròng mắ chứa đựng sương giá buố lạnh, vẻ mặ khinh hường; “ránh ra”

rịnh Hoài Lan nụ cười cứng đờ, cái này so với những gì cô a dự liệu ở rong ưởng ượng khác quá nhiều rồi Vẫn là ổng ống đạo diễn nơm nớp lo sợ dè dặ iến đến úm lấy rịnh Hoài Lan kéo đi, đồng hời cười heo rương ấn Phong.

Nhìn heo bóng lưng của rương ấn Phong, rịnh Hoài Lan cần chặ lấy môi, quên mấ đã qua bao nhiêu lâu, cô a chưa ừng bị người đàn ông nào lạnh nhạ đối đãi như vậy.

Chỉ có hể nói lên được là ầm nhìn của cô a quá hạn hẹp, ếch ngồi đáy giếng, Đỗ Minh hông rong im hầm nghĩ, anh vặn chai nước, uống hai ngụm, ánh mắ ùy ý rơi rên mộ góc dưới nền đấ, nhưng nói chuyện lại rấ có khí phách.

Mọi người sau này đều phải hợp ác với nhau, ôi cũng sẽ phải nói hêm mấy câu, chơi như hế nào cũng được, nhưng đừng đem chủ ý đặ lên rên người chị Uyên, bản lĩnh của ổng giám đốc rương chắc chắn là mọi người cũng đã nghe qua rồi chứ?

Chúng a bấ kể là đứng cao đến đâu, muốn hủy hoại chẳng qua là chuyện ổng giám đốc rương nói mộ câu là xong.”

rịnh Hoài Lam con ngươi bỗng nhiên co lại, gương mặ rắng bệch.

Đỗ Minh hông cùng với Chung Sở Kiều liếc nhìn nhau, đều mím môi nhịn cười.

Những nghệ sĩ khác uy rằng không lên iếng, nhưng cũng đã để ý đến lời nói này của Đỗ Minh hông, dù sao anh a cũng là người mà vợ của ổng giám đốc rương đích hân dẫn heo, hêm nữa chính là đối với rịnh Hoài Lan có hêm mộ nhận hức hoàn oàn mới, cái gọi là quyến rũ lắng lơ của sreamer nữ ở rên mạng căn bản là chẳng có chỗ dựa nào cả, hơn nữa còn không có não.

rương ấn Phong dẫn Võ Hạ Uyên ùy ý vào mộ phòng uống rà, sau đó dễ dàng khóa được cửa.

Võ Hạ Uyên không khỏi đỏ mặ, hấp giọng hỏi:’Làm gì vậy?”

rương ấn Phong đẩy căm của cô lên, cúi người bắ đầu hôn, có mộ với lời bọn họ không cần dặn dò nhiều lần nữa, rong nháy mắ hai người nhìn nhau là có hể hiểu được ý của nhau rồi.

“Chị Uyên?’Không biế đã qua bao lâu rồi, có người đến gõ cửa của phòng rà”Nên xuấ phá rồi”Đỗ Minh hông nhắc nhở.

Võ Hạ Uyên cuống cuồng đẩy rương ấn Phong ra, nhưng hai ay lại bị anh giữ chặ, lại là mộ cái hôn hậ sâu.

riền miên mộ lúc mới buông ra, rương ấn Phong hai mắ sâu hảm, giọng nói khàn khàn/ối nào cũng phải gọi video cho anh, biế chưa?”

“Ừm”

“Buổi rưa ngày nào cũng phải báo bình an, gặp phải vấn đề gì lập ức liên hệ với anh ngay.

“Ừm”

rương ấn Phong dùng môi chạm vào hai má của Võ Hạ Uyên/Anh yêu em”

Võ Hạ Uyên:”Ừm”

Ba ừ này cô không nói rõ, nhưng rong lòng đã nói không biế bao nhiêu lần.

Đỗ Minh hông nhìn hấy Võ Hạ Uyên cúi đầu đi ra, hai má đỏ ửng, hai môi đều sưng lên, không nhịn được mà ho nhẹ hai iếng.

“Chăm sóc ố cho cô ấy”rương ấn Phong dặn dò.

Đỗ Minh hông gậ đầu:”ôi biế rồi, ổng giám đốc rương-‘Để bà chủ đi mộ mình, anh không yên âm sao?”

rương ấn Phong dựa vào sau ghế nhắm chặ mắ/Cậu ưởng rằng Hạ Uyên vẫn còn là bông hoa ôi nuôi rong nhà sao? ôi cũng ừng nghĩ để cô ấy vô lo vô nghĩ sống hế đời, nhưng ốc độ rưởng hành của cô ấy đã vượ quá xa sự ưởng ượng của ôi” Anh cắn môi nóiNhư vậy cũng ố”

Nhìn hấy ài năng hiện rõ của Võ Hạ Uyên, cũng rấ vui mắ vui ai Suố mười hai iếng đồng hồ ngồi rên máy bay, dù là công y có bỏ iền mua vé máy bay khoang hạng nhấ, nhưng Võ Hạ Uyên cũng vẫn bị choáng váng đầu óc.

Khi đến Nga là hai rưỡi sáng, mọi người hu xếp xong đồ đạc nghỉ ngơi cũng đã là ba giờ rồi, bảy rưỡi sáng hức dậy, hời gian rấ eo hẹp.

Võ Hạ Uyên báo mộ iếng bình an cho rương ấn Phong, nắm chắc hời gian để ngủ bù, ngủ hậ ngon được bốn iếng đồng hồ, bảy giờ Võ Hạ Uyên hức dây, đúng lúc cô vừa rửa mặ xong hì có người gõ cửa phòng, mang heo vài phần không cố ý gọi vào sáng sớm như vậy.

‘Võ Hạ Uyên vừa mở cửa nhìn là người đại diện của rịnh Hoài Lan, đối phương có vẻ không ngờ ới là Võ Hạ Uyên lại dậy sớm như vậy, rên mặ còn mang heo mộ chú nước vừa rửa xong, làn da hì ố khỏi phải bàn, người đại diện nhìn chăm chằm vào vùng hâm mắ, rong lòng không ngừng oán hận rịnh Hoài Lan, suố ngày gây sức ép làm cái gì vậy?

“Có chuyện gì không?” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng hỏi: “ là như vậy” Người đại diện cười nói, “Hoài Lan nhà ôi đêm qua ngủ không ngon, nghe nói cô Uyên có hương liệu giúp ập rung ỉnh hần ĩnh âm, cho nên đến xin mộ chú”

Võ lyên rấ bình ĩnh: “Làm sao mà các người biế được là ở rên người ôi có?”

“rước đây Diệp Vĩ hanh có nhắc ới chuyện này rong mộ cuộc phỏng vấn, chính là lần đó khi mà mọi người đi lên núi” Người đại diện mộ bên nói mộ bên quan sá vẻ mặ của Võ Hạ Uyên, nhưng cũng không nhìn ra được bấ kỳ sự không vừa ý nào.

‘Võ Hạ Uyên rong lòng cười lạnh, cảm hấy bài này của rịnh Hoài Lan làm cũng khá ố, cô ném cho người đại diện mộ câu “chờ” rồi đóng cửa lại .

Võ Hạ Uyên cầm lấy hành lý, ừ bên rong lấy ra mộ hộp màu nâu, chế ác vô cùng ỉnh xảo, lần lượ mở ra là những loại hương liệu khác nhau, ngoài những gì mà Võ Hạ Uyên ừng hường xuyên mang heo rước đây, còn có cả những hứ mà cô dựa vào hai cuốn sổ ay mà ự mình nghiên cứu ra.

‘Võ Hạ Uyên cầm lấy mộ phần màu vàng kim nhạ đưa cho người đại diện/Cái này.”

Người đại diện nhìn rong phòng Võ Hạ Uyên mộ lượ, sau đó cầm lấy hương liệu cười cười rồi đi.

Võ Hạ uyên mặ không chú hay đổi, nhìn về phía bóng lưng của người đại diện, lần này cô đến Nga mang heo mộ bụng huốc nổ, rịnh Hoài Lan nếu mà an phận mộ chú, mọi người sống yên ổn với nhau không có chuyện gì, nhưng nếu người phụ nữ này cứ hế lần này đến lần khác không có não còn ngu xuẩn, nhấ định phải chạm mặ với đầu súng rồi.

Hương liệu mà Võ Hạ Uyên đưa cho rịnh Hoài Lan sẽ không lấy mạng người, nhiều nhấ là ác mộng liên miên, hơn nữa hành phần đều là dược liệu ập rung âm,ính âm, nhưng ỷ lệ điều hòa giống, sẽ sinh ra hiệu quả hoàn oàn ám giờ mọi người chuẩn bị đến đại sảnh để ập hợp, cần phải đặ sẵn nhà rọ, ngoài Đỗ Minh hông cùng với Chung Sở Kiều, rên mặ của những người khác đều viế chữ vẫn chưa ỉnh ngủ, riệu Nhấ Long, Kiều Nhậ Linh còn có Lâm Hàm Khúc, đều là nghệ sĩ của hiên hần, Võ Hạ Uyên hấp giọng nhắc nhở:”Camera đang quay, xốc lại inh hần.”

rịnh Hoài Lan cau mày xị xị kem chống nắng lên người, rong miệng không ngừng lẩm bẩm.

Sau 40 phú lái xe, mộ nhóm người đã đến căn hộ.

Căn hộ khá rộng, có cấu rúc liên hợp lên xuống, có ba ầng, mộ ầng rộng khoảng 200 mé vuông, mỗi ầng đều có phòng. Ban đầu rịnh Hoài Lan quá lười như là không hèm quan âm đến xung quanh, ai biế được vừa đến nhà rọ lại ràn đầy nhiệ huyế sống lại, cùng với rợ lý điên cuồng ìm xem phòng.

riệu Nhấ Long có bệnh sạch sẽ, muốn mộ căn phòng ương đối văng vẻ rên ầng 2.

Kiều Nhậ Linh và Lâm Hàm Khúc hì lại ùy ý, rong khi Chung Sở Kiều đang xem mộ căn phòng có ánh mặ rời rên ầng hai, ai biế được vừa muốn chuyển đồ vào hì bị rịnh Hoài Lan cướp mấ, rịnh Hoài Lan cười khẽ:”Xin lỗi nhé Sở Kiều, ôi hích mộ nơi có ánh sáng mộ chú, phòng này nhường cho ôi có được không?”

Võ Hạ Uyên lại ở rong lòng chửi hầm mộ câu, không có não.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status