Phu nhân không dễ chọc

Chương 261



‘Võ Hạ Uyên vừa bưng bánh bao đi ra, bên rong hoang hoảng mùi hị, người phụ nữ quấn ạp dề màu hồng cười nói: “Còn ngơ ra đó làm gì? Đến ăn đi”

Dưới máy quay, mọi người đã hể hành công cái gì gọi là “đói như hổ vỡ Võ Hạ Uyên rước iên đưa cái bánh bao đến rước mặ Kiều Nhậ Linh, “Biế là em đói bụng, mau ăn đi Kiều Nhậ Linh nuố nước bọ, “Chị Uyên, chị làm phần cho mấy người vậy?”

“ấ cả” Võ Hạ Uyên lần lượ đem bánh bao ra, phá hiện ấ cả mọi người ngoại rừ rịnh Hoài Lan đều dùng ánh mắ ôn sùng đến si mê nhìn mình?Làm gì vậy? Không ăn cơm muốn ăn ôi sao?”

“Chị Uyên!” Kiều Nhậ Linh bậ khóc, “Chị hực sự là mộ hiên hần!”

Chung Sở Kiều: “iên nữ!”

Kiều Nhậ Linh: “Vị cứu inhl”

Võ Hạ Uyên bị chọc cười, “Được rồi, mọi người ăn đi, buổi chiều đi ìm hử iếp”

***

ay nghề của Võ Hạ Uyên không có gì để nói, gần như không có gì cô không biế. Ngay cả những chiếc bánh bao đơn giản cũng có hể làm rấ ngon. Mọi người đều nghe nói răng xà phòng của Võ Hạ Uyên đều được bán hế, càng hêm phần ngưỡng mộ, phục sá đấ hơn nữa, “Chị Uyên chính là chị Uyên” Kiều Nhậ Linh đã rở hành fan ruộ của Võ Hạ Uyên, nuố mộ miếng bánh bao cuối cùng, rồi hở dài, “hoải mái”

Mọi người chỉnh đốn lại rong nửa iếng, chuẩn bị ra ngoài hử lại.

“Này? rịnh Hoài Lan không đi cùng nhau sao?” Lâm Hàm Khúc ngạc nhiên hỏi khi hấy rịnh Hoài Lan đang ở rên lầu.

rịnh Hoài Lan không quay đầu lại, “Nóng quá Hôm nay không đi.”

Cô a nói như vậy nhưng cũng không có ai nói lại lời nào, hai ngày ở cùng nhau cũng đủ để bước đầu phán đoán bản chấ của mộ con người như hế nào, mọi người hiểu ngầm là đều không muốn để ý đến rịnh Hoài Lan.

rước khi đi, Kiều Nhậ Linh vội vàng chạy.

lên vỗ vào người Võ Hạ Uyên, Võ Hạ Uyên mơ hồ cảm hấy rong úi có hứ gì đó nhé vào, không đợi cô phản ứng, Kiều Nhậ Linh đã chạy mấ ăm.

‘Võ Hạ Uyên lấy ra xem hử, là 100k, iền ăn sao? Cô mỉm cười dịu dàng, cảm hấy Xiao Ning là mộ đứa rẻ rấ ngoan.

Lần này anh quay phim luôn đi cùng Võ Hạ Uyên bởi vì có việc bận không đi được, Võ Hạ Uyên mộ mình vui vẻ ự do, đi đến khu chợ hứ 2 hơi xa mộ chú ‘Võ Hạ Uyên ìm xe đẩy, cô cảm hấy bán đồ ăn buổi sáng hực sự có hể hực hiện được, cô không muốn lãng phí cơ sở dược liệu cơ bản!

Không quan âm đến xe đấy rấ bẩn, Võ Hạ Uyên dạo quanh vài vòng cuối cùng cũng chọn được mộ chiếc. Hình vuông, có bánh xe, có hể để được rấ nhiều đồ.

‘Vừa hỏi giá, 2 riệu 6!

Ăn cướp sao?

Ông chủ hấy Võ Hạ Uyên có vẻ không phải là người địa phương, lại xinh đẹp dễ bị lừa, nên mới dám hùng hổ nói như vậy Võ Hạ Uyên nhịn không được kích động rợn ròn mắ, rong lòng hầm nghĩ anh coi ôi là con ngốc sao? Quay người muốn rời đi.

Ông chủ lập ức ngăn cô lại, nhưng không ngờ Võ Hạ Uyên lại dứ khoá như vậy, còn do dự giảm 600k, Võ Hạ Uyên cười lạnh nói hẳng mộ riệu.

Ông chủ rợn o mắ nói sẽ không bán, Võ Hạ Uyên xoay người muốn rời đi, ông chủ lại hô mộ iếng, hai người lãng nhằng mộ lúc, cuối cùng cũng lấy giá 1 riệu.

Lúc Võ Hạ Uyên đẩy xe rở về nhà rọ, nhóm đạo diễn đang ăn mì gói sửng số, còn hực sự muốn bán đồ ăn sáng sao?

Đạo diễn lồng ngực hình hịch, hối hận vô cùng, ngay ừ đầu không nên để Võ Hạ Uyên ở chung như vậy, hậ giống như người phá game vậy!

Võ Hạ Uyên ừ rong xe đấy ra mộ í rau, cười nói: “Buổi ối ôi sẽ nấu nhiều hơn, đạo.

diễn mấy anh cũng hưởng hức nhé’“

Đạo diễn ngay lập ức sảng khoái, cảm hấy rằng điều này cũng ố ‘Võ Hạ Uyên bên này vừa rửa rau xong, rịnh Hoài Lan mặc bộ đồ ngủ ừ rên lầu đi xuống.

Võ Hạ Uyên hực sự khâm phục cô a, ngoài mộ vài khách mời, còn có rấ nhiều hợ quay phim như vậy đạo diễn cũng đều là nam, cô a lại hản nhiên không mặc gì bên rong như vậy, không sợ gì cả.

rịnh Hoài Lan Liếc nhìn phòng bếp, rấ ự nhiên hỏi: “ối nay ăn gì? Nghe giọng điệu của cô a, Võ Hạ Uyên giống như mẹ của cô ay vậy.

Võ Hạ Uyên ạm dừng ay, lại ngứa đòn rồi phải không?

“Buổi ối ăn mì” Võ Hạ Uyên bình ĩnh nói: “Đúng rồi, cô rả iền ăn đi”

rịnh Hoài Lan mở o mắ, “iền ăn nào?”

Võ Hạ Uyên cười nói: “iền ăn hai bữa nay đều là do ôi chỉ, nhưng không hể cứ không như vậy được chứ? Dù sao hì mỗi người 7 riệu.”

rịnh Hoài Lan cao giọng: “Nhưng không phải ấ cả xà phòng và đầu hơm của cô đều đã bán hế rồi sao?”

‘Võ Hạ Uyên gậ đầu: “hì sao? Chuyện này liên quan gì đến cô?”

Máy quay heo sá, Võ Hạ Uyên biế rằng họ đang ghi lại những ình iế nóng hổi. Vì mục đích của chương rình, cô iếp ục: “Buổi rưa Kiều Nhậ Linh đã nhé cho ôi mộ răm nghìn. Mọi người đều phải làm việc chăm chỉ nếu họ muốn có mộ cuộc sống ố hơn. “

Đánh đòn phủ đầu, đứng rên đỉnh cao của đạo đức.

rịnh Hoài Lan độ nhiên đứng lên, lạnh lùng nói: “Cơm cô nấu ôi sẽ không ăn nữa!”

Võ Hạ Uyên nhún vai, ỏ ý ra Đạo diễn nhìn hấy vậy liền läc đầu, chính cái bộ dạng này của rịnh Hoài Lan, chờ chương rình phá sóng, e rằng cô a sẽ bị mảng chế. Đương nhiên, đối với bọn họ mà nói càng gay cấn càng ố, nhiệ độ của chương rình sẽ ăng lên.

rịnh Hoài Lan dẫn heo người đại diện của mình, bỏ đi mộ cách ức giận, đêm qua, ối hôm qua cô a chỉ vì để hưởng hụ mộ lần đã iêu hế 2 riệu 6, uy răng cũng cố gắng iế kiệm, nhưng vẫn ri ra mộ số iền không nhỏ, người đại diện ở bên cạnh hấp giọng khuyên hôi đi, chẳng qua là mộ răm nghìn iền ăn hôi mà, hai người chúng a cộng lại cũng không quá 2 răm, đưa cho Võ Hạ Uyên cũng.

“Đủ rồi!” rịnh Hoài Lan cấ ngang, “Cho dù có vứ 2 răm nghìn đi, ôi cũng không đưa cho cô a Khuôn mắ của người đai diên chìm xuống, có chú không hể chịu đựng nối rịnh Hoài Lan, nếu không phải người phụ nữ này và ông chủ…. mình đâu phải ở đây nhắn nhịn như hế này đâu? Người đại diện bình ĩnh lại mộ chú, quyế định để cho rịnh Hoài Lan ung hoành, không cô a lại gào khóc ra đấy.

Võ Hạ Uyên bây giờ miễn cưỡng có hế ự úc được, nhưng ính đi ính lại vẫn chưa kiếm được bao nhiêu iền. Vẫn còn hai háng iền huê nhà, 28 riệu… Võ Hạ hu rong lòng gào.

hé, cảm hán ổ chương rình hậ nhãn âm.

‘Võ Hạ Uyên quyế định sau khi ăn xong sẽ đi chợ đêm, chọn khoai ây và những hứ rẻ iền khác, ngày mai bắ đầu bán đồ ăn sáng, Không ngờ vừa mới nấu canh hị băm, bên ngoài đã ồn ào náo nhiệ, còn có hể nghe hấy riệu Nhấ Long hoảng sợ hé lên: “Chị Uyên. Chị Uyên! “

‘Võ Hạ Uyên vội vàng đi ra ngoài: “Sao vậy?”

Nhậ Linh ngồi rên sô pha sắc mặ ái nhợ, ay phải nằm chặ ay rái, hai mắ đỏ hoe, nhìn hắn sắp khóc.

riệu Nhấ Long giải hích: “ay của Kiều Nhậ Linh bị cửa kẹp vào.”

“Hả?” Võ Hạ Uyên sửng số, bước nhanh ới chỗ Kiều Nhậ Linh, kéo ay phải của cậu ấy ra, cô nhìn hấy mu bàn ay rái của cậu ấy có mộ vế đỏ.

Sưng lên, đầu ngón ay đầy vế bầm ím, ‘Võ Hạ Uyên nhíu mày: “Sao không đi bệnh viện?!”

Không đợi câu rả lời của riệu Nhậ Long, Kiều Nhậ Linh lắc đầu ứa nước mắ: “Không đi bệnh viện, sẽ ốn rấ nhiều iền, bôi mộ chú huốc là được rồi. “

“Cẩu hả!” Võ Hạ Uyên lạnh lùng măng, “iền lúc nào mà không kiếm được? Em xem sưng lên như hế này rồi”

Nước mắ của Kiều Nhậ Linh độ nhiên không kìm được, ‘Chị Uyên…

Ngay khi cậu ấy vừa khóc, ình mẫu ử rong. Võ Hạ Uyên liền rào ra, “Được rồi, đừng khóc, chị Uyên sẽ xem cho em”

riệu Nhấ Long phụ hoạ: “Đúng hế, iêu hế iền rồi hì kiếm lại, hay là đi bệnh viện đi.”

“hôi bỏ đi, cũng đã về đây rồi” Võ Hạ Uyên chỉ huy: “Nhấ Long em đi đun nước sôi đi, để chị làm”

riệu Nhậ Long ưởng rằng là chườm nóng, quay đầu đi vào phòng bếp.

Võ Hạ Uyên rở về phòng, lúc đi ra cô căm rong ay mộ gói băng gạc và mộ hộp huốc nhỏ.

“Nào, đưa ay cho chị” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói.

Kiều Nhậ Linh rấ in ưởng vào Võ Hạ Uyên, nghe vậy liền đưa ay rái ra, nhưng khi nhìn hấy những cây kim nhỏ, cậu ấy đã bị sốc, “Chị Uyên.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status