Phu nhân không dễ chọc

Chương 262



“Đừng sợ” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng vỗ về mu bàn ay của Kiều Nhậ Linh, sau đó ừ rong hộp huốc lấy ra mộ cái lọ màu rắng, ừ bên rong lấy ra mộ lớp cao động vậ bôi lên, má lạnh, cảm giác nóng và đau cũng huyên giảm rấ nhiều.

‘Võ Hạ Uyên liếc nhìn Kiều Nhậ Linh, sau đó quay lại, bảo ê-kíp chương rình lấy mộ ấm vải đen rộng bằng ba ngón ay, che mắ cho Kiều Nhậ Linh.

“Đừng nhìn, càng nhìn càng sợ’Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói.

Kiều Nhậ Linh giọng nghẹn ngào: “Chị Uyên, chị muốn dùng kim châm cho em sao?”

“Không châm, chị đã nghĩ ra cách ố hơn”

Võ Hạ Uyên miệng hì nói không châm, nhưng ngay lập ức ừ rong bọc lấy ra mộ cây châm, dùng cồn để khử rùng qua mộ lượ.

Đạo diễn sợ ới mức im đập hình hịch, chỉ là anh a chưa kịp ngăn cản Võ Hạ Uyên đã nhanh chóng đưa châm xuống rồi, xong rồi, đạo diễn hầm nghĩ, bây giờ fan của Kiều Nhấ Long rấ đông, fan ruộ cũng rấ rộng, nếu mà bọn họ nhìn hấy cảnh này….. đạo diễn ấn vào ngực, không được đoạn này phải cắ, không được phá.

***

Đạo diễn chờ Kiều Nhậ Linh kêu lên hảm hiế, nhưng lại không có chuyện gì xảy ra.

‘Võ Hạ Uyên vừa nói chuyện với Kiều Nhậ Linh vừa lấy kim ra, “Chị nhớ em xuấ hân là mộ ngôi sao nhỏ uổi nhỉ? Mấy năm nay cũng không quan âm, nhưng mà phim của ba em, chị rấ hích. “

“Ba em là hần ượng của em!” Kiều Nhậ Linh không cảm nhận được mấy cây châm đó, chỉ cảm hấy cơn đau giảm đi mộ chú, “ Em chính là muốn rở hành người lão hành như: ba em, nói ra cũng rấ có iếng ăm.”

“Vậy hì phải cố gắng lên” Võ Hạ Uyên cười nói: “Còn mộ chặng đường dài”

Đám người Đỗ Minh hông quay về, kinh ngạc nhìn cảnh này, “Chị Uyên, cái này…

Võ Hạ Uyên không nói lời nào, mà chăm chú chọc nhẹ vào đầu ngón ay của Kiều Nhậ Linh, Kiều Nhậ Linh hí mộ hơi, ôm lấy Chung Sở Kiều, nhìn rấ đau!

Máu ụ điên cuồng chảy ra, đen hẫm, sau khi máu ươi chảy ra hế, Võ Hạ Uyên lập ức rắc bộ cầm máu và quấn băng bó lại đầu ngón ay cho Kiều Nhậ Linh “Hả? Chị Uyên, không đau lắm” Kiều Nhậ Linh cười gắn, “Bây giờ em có hể xem được không?”

‘Võ Hạ Uyên rấ hích hú: “Có chắc muốn xem không?”

“Vâng”

Miếng vải đen bị lấy ám cây kim rên ay, nữa đã rú nó qua “Chị Uyên!” Kiều Nhậ Linh ức giận, “Không phải nói không châm kim sao?

“Chị mà nói hế em sẽ cho chị châm sao?”

Võ Hạ Uyên cười: “Chị hỏi em, có đau không?

Kiều Nhậ Linh đầu ngón ay khẽ nhúc nhích, “Không đau.”

“Vậy không phải được rồi sao?”

“Nhưng em cảm hấy chóng mặ”

“Vậy nhân iện giúp em chữa khỏi chứng bệnh này” Võ Hạ Uyên lấy kim iêm ra ngay ngắn, không cho Kiều Nhậ Linh có cơ hội phản ứng “Rú hế máu ụ rồi, chị châm vào huyệ vị để làm dịu cơn đau giúp ỉnh hần hoải mái hơn, ối nay ngón ay này của em đừng chạm vào nước, ố nhấ là đeo găng ay vào, ối ngủ ngăn ngắn mộ chú, không được đè lên biế chưa? Đến sáng mai chắc là không vấn đề gì rồi, khi nhìn hấy bảy u Nhậ Linh suý chú Võ Hạ Uyên hu dọn đồ đạc, rong đại sảnh yên lặng, ai cũng biế Võ Hạ Uyên oàn năng, nhưng không ngờ lại có cả kỹ năng này?

‘ “Chị Uyên” riệu Nhấ Long cảm hấy mộ đại hiếu gia như mình, so với chị Uyên giống như phế vậ, “Chị còn biế làm gì? Mộ lần kể hế ra đi, để cho chúng em được chuẩn bị âm lý”

‘Võ Hạ Uyên cười cảm động: “Haha, mấy hứ này hôi, hế rồi”

Mọi người: “…” Không hể nào mà in được.

hực ra châm cứu vào huyệ đạo đối với Võ Hạ Uyên mà nói đã luyện rấ hành hục rồi, hơn nữa hứ mà cô cảm hấy hứng hú nhấ không phải những hứ này, mà là điều chế độc, Bùi ố năm đó đối phó với đám người rịnh Hoài Nam, đích hân điều chế ra độc có.

độc ính mạnh và độc ính chậm đều không phải là chuyện đùa, ở đằng sau cuốn sổ có viế, chính là quá rình vô cùng phức ạp, không được phép xảy ra mộ chú sai só nào.

Đạo diễn đơ người xong, vội vàng đập đập vào người quay phim; Đoạn này quay rồi chứ?”

“Quay rồi!

“ố!’Hai mắ của đạo diễn loé sáng, để giai đoạn sau cắ ghép cho ố, phá đoạn này, bùng nổ Buổi ối làm mì hị bằm, hai món rau rộn, mộ con gà, mọi người ăn vô cùng ngong miệng, gồm cả nhóm nhóm đạo diễn, suý chú nữa hì xúc động khóc hành iếng.

Để ránh cho khách mời không vừa lòng, mấy bữa vừa rồi bọn họ cũng không ăn được gì ngon, chỉ có cố gắng ăn mì gói.

“rịnh Hoài Lan đâu rồi?’Lâm Hàm Khúc nói.

“Bảo cô a đưa chú iền ăn hì không vừa lòng, liền đi ra ngoài ăn rồi” Đạo diễn buộ miệng nói Mọi người vừa nghe câu này đều nhao nhao đưa iền, đều cảm hấy số iền này là nên rả, vả lại rấ xứng đáng, nếu mà kông có Võ Hạ Uyên bọn đã sớm sụp đổ rồi, làm gì mà có những bữa cơm ngon như vậy mà ăn.

“100 nghìn hôi” Võ Hạ Uyên cũng không iện ừ chối, nếu không rõ ràng là cô đang cố ý nhảm vào rịnh Hoài Lan/Đưa nhiều hơn sau này đừng hy vọng được ăn đồ chị làm nữa.

Cái đó Kiều Nhậ Linh không phải đưa nữa, lúc rưa lén lú nhé iền chị còn chưa ính số với em đâu đấy”

Kiều Nhậ Linh ăn mì, phì cười, riệu Nhấ Long xoa xoa óc của cậu ấy, ‘Được đấy nhóc.

con”

Sau khi ăn xong, Đỗ Minh hông chủ động đi rửa bá, anh a mặc ạp đề màu hồng rấ hợp với khuôn mặ uấn ú đó, khi phá sóng nhấ định sẽ khiế người hâm mộ hò hé mộ phen.

“Không có gì lạ khi mọi người nói rằng khi đàn ông vào rong bếp là hấp dẫn nhấ” Lâm.

Hàm Khúc chống cằm, đơn huần hưởng hức, còn xin hêm sự đồng ình của Chung Sở Kiều?Đúng không?”

Chung Sở Kiều đỏ mặ: “Ừm…

‘Võ Hạ Uyên ở mộ bên cười hầm.

Ngay khi nghe in Võ Hạ Uyên còn muốn ra ngoài, Kiều Nhậ Linh là người đầu iên đăng ký đi heo, nói cái gì mà phải đi heo, riệu Nhấ Long có mộ hợp đồng mới phải ký, nên về phòng cùng bàn bạc với công y, cho nên không đi được.

Vì vậy Võ Hạ Uyên ở bên rái là Lâm Hàm Khúc, bên phải là Kiều Nhậ Linh, không biế vô ình hay cố ý mà để Đỗ Minh hông và Chung Sở Kiều rớ lại đẳng sau, biế bọn họ hai ngày nay rấ khó khăn, xung quanh nhà rọ đều là hợ quay phim, bên ngoài còn có hợ chụp hình, có hể có cơ hội đi mộ mình cơ bản là không hề có, bây giờ uy rằng nói là không được riêng ư, nhưng dù sao cũng dễ chịu hơn mộ chú.

rên đường có đi qua mộ quán hị nướng, hương hơm của hị nướng ừ bên rong bay ra, quả hực là hấp dẫn con người!

Kiều Nhậ Linh ngay lập ức dừng lại, Võ Hạ Uyên quay đầu nhìn cậu ấy’Muốn ăn sao?”

Kiều Nhậ Linh biế hời điểm này đưa ra yêu cầu là không được, ấ cả đều do Võ Hạ Uyên sắp xếp, nhưng Võ Hạ Uyên hỏi câu này cậu lại gậ đầu’Ừm”.

‘Võ Hạ Uyên sờ sờ ví iền ở rong úi, bỏ đi, có khổ cũng không hể để cậu nhóc khổ được!

Mộ xiên hị nướng 15k, năm người là 78k, cũng không rẻ, nhưng Võ Hạ Uyên vẫn quyế định mua.

Đỗ Minh hông nhìn Kiều Nhậ Linh, cầm xiên hị nướng đưa đến/Mộ xiên không đủ đúng không? Ăn hêm mộ xiên đi”

Kiều Nhậ Linh rên miệng còn dính dầu, sửng số:”Anh hông anh không ăn sao?”

“Anh không hích ăn”Đỗ Minh hông nhé xiên hị vào ay Kiều Nhậ Linh/Em ăn nhiều.

mộ chú’“

Kiều Nhậ Linh mím môi, nhỏ iếng hỏi:”hậ sao?”

Đỗ Minh hông:”hậ” Nhóc con, uy rắng vào giới giải rí ừ sớm nhưng rấ được bảo vệ, Đỗ Minh hông nhìn hấy sự đơn huần của cậu ấy cũng muốn bảo vệ.

Mọi người đi bộ đến mộ khu chợ, mua hai úi khoai ây, mấy củ cà rố, còn có mộ bao ớ xanh, Võ Hạ Uyên quay đầu lại hỏi:’Mọi người cảm hấy uống gì ngon?”

“A, em nhớ ở rong phòng bếp của chúng †a có máy làm sữa đậu nành đúng chứ?’Lâm Hàm Khúc lên iếng.

“Được, mua chú đậu nành, làm sữa đậu nành nóng!” Võ Hạ Uyên đập bàn.

Khi mộ nhóm người rở lại nhà rọ hì rời đã ối, rịnh Hoài Lan khoanh ay ngồi rên sô pha, rên mặ hiện rõ chữ “không vui”.

Mọi người cũng lười để ý ới cô a, bắ đầu giúp Võ Hạ Uyên mộ ay gọ khoai rửa rau, rấ bận bịu, riệu Nhấ Long làm xong hợp đồng liền đi ra, ngay lập ức ham gia cùng mọi người.

Mộ khung cảnh vui ươi đầy iếng cười.

“Các người ồn ào cái gì chứ?” rịnh Hoài Lan độ nhiên quá lớn:”Phiền chế m: Bầu không khí vui vẻ ấm áp ban đầu bỗng chốc bị đóng băng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status