Phu nhân không dễ chọc

Chương 266



Người đàn ông đang hu dọn lại hiế bị rong nhà kho, cửa phòng độ nhiên mở mạnh ra, rong lòng đang giả bộ như có chuyện gì đó, nhấ hời bị doạ sửng số.

Sau khi nhìn hấy vẻ mặ ảm đạm Đỗ Minh hông cùng sắc mặ không ố của Võ Hạ Uyên, rong lòng hắn không khỏi cười hầm mộ iếng, không được! Đừng hoảng sợ! Nhỡ là đến đây ìm đồ hì sao?

“ôi nghe mọi người đều gọi anh là iểu ứ” Võ Hạ Uyên ìm mộ nơi sạch sẽ ngồi xuống, “Đúng vậy không?

iểu ứ vô cùng hận rọng rả lời: “Đúng vậy, xin hỏi anh Đỗ và cô Uyên có chuyện gì vậy?”

“hiên hần rả lương cho anh í quá hay sao?” Võ Hạ Uyên cười như không cười, ý định để ên iểu ứ này rở ay không kịp, “Anh còn cần phải dùng cách như hế để làm hại những nghệ sĩ khác như hế à? “

Đồng ử của iểu ứ độ nhiên co rú lại.

Không hể ngờ đến bọn họ sẽ phá hiện ra, nhưng rong lòng vẫn ôm mộ ia hy vọng, hắn †a quyế định đến chế cũng không hừa nhận điều đó: “ôi không hiểu cô Uyên đây đang nói cái gì? “

***

‘Anh không hiểu vậy rịnh Hoài Lan có hiểu không? Ngay sau khi vừa xem camera giám sá, anh cùng người đại diện của cô a đã ở bồn hoa cổng phía đông hực hiện cuộc giao dịch, có cần ôi phải nói rõ nữa không?”

‘Võ Hạ Uyên vốn chỉ dựa rên đoạn phim được hệ hống giám sá quay lại rong vài giây đã có hể ạo ra được mộ hình dung chính xác về câu chuyện, hậ ra chính cô cũng đang đánh lừa iểu ứ: “Bây giờ mọi truyện bại lộ, rịnh Hoài Lan nói anh với cô a không có bấ cứ liên quan gì, nói rằng anh mới chính là gi: điệp của công y sreamer đối hủ, uy hiếp cô a.

“Chế iệ! Làm sao mộ người làm huê như ôi lại có hể đe dọa được cô a được?!”

iểu ứ cắ ngang mộ cách gay gắ.

Khóe mắ Võ Hạ Uyên hơi nheo lại, ngăn cản ý cười của mình, cản câu rồi.

“Sau đó hì cô a đưa iền cho anh à? Mộ rong hai người có mô người nói dối” Đỗ Minh hông lạnh lùng nói, “Đi ra ngoài đi, rịnh Hoài Lan đang chờ để đối chấ lại với anh đấy. “

iểu ứ do dự, rong đầu chỉ có mộ ý nghĩ: Không hể ra ngoài! rịnh Hoài Lan là mộ ngôi sao, còn anh a chỉ là mộ người nhỏ bé, nếu mộ ngày chân ướng được iế lộ ra bên ngoài, với hủ đoạn của rịnh Hoài Lan, đến lúc đó liệu có ai in vào bản hân anh a hay không?

Nhìn hấy dáng vẻ này, Võ Hạ Uyên cố ý lộ ra vẻ nghỉ hoặc: “Anh hậ sự là gián điệp sao?”

Sự do dự của cô lại dường như là mộ cọng rơm cứu mạng cho iểu ứ, và né mặ sững sờ của iểu ứ cũng dần rở nên hung dữ.

Anh a nghĩ đến rịnh Hoài Lan đã bấ chấp ình cảm và hể diện như vậy, cũng không có ý định giấu giếm chuyện ấy với người khác nữa. Dù gì nếu bây giờ anh a bị hiên hần đuổi việc đi nữa, hì sau đó anh a vẫn có hể đi đến những địa phương khác để làm việc, nhưng rịnh Hoài Lan hì khác, nếu danh iếng của cô a mấ đi rồi, hì quá khó để khôi phục lại.

“Cô Uyên, đây là in nhắn mà người đại diện của rịnh Hoài Lan đã gửi cho ôi. Nếu ai còn muốn bới móc chuyện này, mộ lời nói cho rõ ràng” iểu ứ dang ay đưa máy cho Võ Hạ Uyên .

Võ Hạ Uyên mộ bên hờ ơ không để ý mà đọc, mộ bên chụp màn hình rồi gửi lại vào hòm hư mình, rong lúc đó hỏi lại: “Bọn họ đưa cho anh bao nhiêu iền?”

“Mộ răm lẻ hai riệu” iểu ứ iếp ục, “Mộ răm lẻ hai riệu để mua đoạn video đó”

“ên ngốc” Võ Hạ Uyên chế nhạo: “Cái là lừa anh rồi vì anh không hiểu hị rường, Chung Sở Kiều có vị rí như hế nào? Ngay cả bản video gốc rõ né nhấ, cũng í nhấ mộ răm bảy mươi riệu rở lên. “

iểu ứ càng khó chịu hơn khi nghe những lời đó, “Cô Uyên, ôi đúng là kiểu người hấy lợi rước mắ hậ, nhưng bọn chúng cũng không phải là hứ ố lành gì! rịnh Hoài Lan chính là muốn gây iếng xấu cho Chung Sở Kiều”

“Đúng là không sai, nhưng bây giờ chương rình không muốn mời rịnh Hoài Lan ham gia nữa rồi” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng nói.

Vẻ hấ vọng hiện lên rong mắ iểu ứ, sau đó nở mộ nụ cười chế nhạo, “Vì vậy nên muốn nhằm vào ôi?”

“Anh là nhân viên của hiên hần” Võ Hạ Uyên bấ lực hở dài: “Cầm chứng minh hư và hộ chiếu của anh rồi rở về rung Quốc đi”

iểu ứ hai mắ sáng ngời: “‘Ý của cô là..”

“Hiện ại đúng là không hể xoay chuyển được gì nữa rồi, nhưng cũng không muốn để cho anh phải chịu oan uổng” Võ Hạ Uyên lộ ra vẻ mệ mỏi, “Anh đi đi, những người còn lại để ôi giải quyế. “

ừ rong nhà kho đi ra, vẻ mặ của Võ Hạ Uyên lập ức rở lại bình hường, cô quay đầu nhìn Đỗ Minh hông, “ấ cả đều đã được ghi lại hế rồi chứ?”

“Ghi lại hế rồi” Đỗ Minh hông đáy mắ mang heo ý cười, “Chị Uyên, chị chắc chắn rằng iểu ứ sẽ quá kích động nói ra sự hậ đúng không?

“Giao dịch hương lượng chỉ rong chốc lá như vậy đã hành công rồi, lại là đối mặ với Chung Sở Kiều như hế, gánh nặng âm lý đối với hai bên uyệ nhiên cũng không hề nhỏ”

Võ Hạ Uyên nhàn nhạ nói: “Hơn nữa rái im của con người, là hứ không hể in ưởng nhấ. “

Đỗ Minh hông rầm ngâm.

Bởi vì ổ chương rình vẫn chưa chính hức bác bỏ in đồn, bài viế về iêu đề hời bị ngừng lại, nhưng những câu chuyện đẳng sau đó đã bắ đầu xuấ hiện không ngừng.

Mộ số người nói rằng Chung Sở Kiều đã bị hai người đàn ông lôi kéo ở đó rồi cùng họ lên giường rồi, còn có cả những người hậm chí còn nói rằng Chung Sở Kiều lòng ham muốn đàn ông mới càng lợi hại hơn, nếu không phải là ự mình làm ra chuyện này, nếu không hì ại sao ổ chương rình không ngăn lại?

Đạo diễn đã suý đập vỡ điện hoại khi nhìn hấy điều này.

Võ Hạ Uyên lợi dụng lúc đạo diễn đang ức giận để nói về chuyện của iểu ứ, đạo diễn vẻ mặ kinh ngạc, “Có chứng cứ sao?”

Võ Hạ Uyên đã đưa cho đạo diễn xem ảnh chụp màn hình cùng đoạn ghi âm.

“Đồ bấ ài này!” Đạo diễn cho dù ính ình ố nhưng cũng không hể nhịn được nữa.

“Nếu iếp ục như vậy, danh iếng của chương rình sẽ bị đập an ná mấ”

“Không hể đập an được” Võ Hạ Uyên cười nói, “Chúng a không biên ập lại hay sao? Để sau này rồi phá ra ngoài”

Đạo diễn mắ sáng lên, đúng a!

“Vậy ôi sẽ đi biên ập lại nó ngay lập ức!”

“Chờ đã” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng nói, “Đợi khi những lời đồn hổi đó rở nên nghiêm rọng hơn, ác động càng mạnh, hì phản ứng sẽ càng ố”

Đạo diễn lại mộ lần nữa nhìn Võ Hạ Uyên với vẻ ngưỡng mộ, khả năng chơi đùa với người khác như hế này, hậ không hổ là vợ của người đàn ông đó.

Quả nhiên là, vẫn chưa đợi được đến khi phía đối phương có hông báo chính hức nào, ani đã hận không hể nhảy lên chín ầng mây, vô số những lời lẽ dơ bẩn hấ lên người Chung ‘Sở Kiều,đến những chuyện xấu rước đây cũng bị moi ra mà rà đạp.

Võ Hạ Uyên và những người khác đang ngồi rên ghế sô pha rong phòng khách, bình ĩnh nhìn điện hoại, rong khi rịnh Hoài Lan rốn rên lầu cả ngày.

Đỗ Minh hông không nhịn được ôm Chung Sở Kiều vào lòng, rấn an âm lí: “Đừng sợ”

Chung Sở Kiều cười lắc đầu: “Không sợ”

Cô ấy không sợ vì có nhiều người như vậy ở bên mình, cô không sợ.

Ba bài báo liên iếp bôi nhọ Chung Sở Kiều đã rở hành in nóng được ìm kiếm nhiều nhấ.Vệ đen ấy đã đạ đến đỉnh điểm của sự bàn án, Võ Hạ Uyên cảm hấy hời cơ đến rồi, gửi in nhần cho đạo diễn Sau đó là video đính chính được đăng lên.

rong video, Chung Sở Kiều đang ngồi xổm dưới đấ bán đồ, và hai người đàn ông rõ ràng là say rượu bước ới, không nói hai lời mà kéo lấy cánh ay cô, Chung Sở Kiều vùng vẫy dữ dội, Lâm Hàm Khúc iến lên để giúp đỡ và có hể nghe hấy iếng hé.

Khó có hể đoán được người quay phim cũng đang hế sức khuyên can nhưng hai người đó chính là lợn chế cũng không sợ nước sôi Khi người hâm mộ đang lo lắng, mộ nhân vậ duyên dáng xuấ hiện rong máy ảnh, dễ dàng đẩy người đã bä Chung Sở Kiều ra.

Người đó hì giao iếp hành hạo bäng iếng Anh và iếng địa phương, bên kia giả vờ không hiểu, và rồi…. mộ cảnh ượng kinh hoàng xuấ hiện rồi!

Người phụ nữ bấ ngờ ra ay, quậ ngã hai người đàn ông kia mộ cách hoàn hảo, nhấ là khi Chung Sở Kiều như con chim nhỏ nép vào giữ lấy áo của người con gái kia, người phụ nữ lạnh lùng nói mộ câu “Cú!”

Quả hực là cảnh ượng vô cùng đẹp mắ!

Mọi người đang sôi rào rồi!

[Đây là sức mạnh của đàn ông của vị iên nữ nào vậy? ]

[rong mộ phú, ôi muốn biế ấ cả hông in về người phụ nữ này. ]

[Không phải khách, là nhân viên sao? ]

ÍCm rên ỉnh lại đi, đó là phu nhân của ổng giám đốc rương, người đã đưa Đỗ Minh hông lên vị rí ảnh đế ]

Chỉ rong vòng 5 phú ngắn ngủi “Bà chủ rương bùng nổ sức mạnh” đã đứng đầu rên ho search.

Phùng Bảo Đạ nhìn ổng giám đốc rương đang lặng lẽ lướ điện hoại, hận rọng nói: “Có cần gọi điện hoại cho bà chủ không?”

“Không” Giọng điệu của rương ấn Phong không nghe ra được sự ức giận. “Để ôi chiêm ngưỡng ư hế mạnh mẽ của vợ mình mộ lúc.”

Phùng Bảo Đạ: “…” Xong đời rồi, hấy ình hế này là ức giận rồi sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status