Phu nhân không dễ chọc

Chương 274



hực đơn buổi rưa rấ phong phú, Đàm hu Linh nhiệ ình nhưng chỉ có hể đứng bên cạnh hỗ rợ, còn Võ Hạ Uyên mới là người nấu chính, Đàm hu Linh đứng ở mộ bên cười nói: “rong ấn ượng của ôi, bà chủ của những gia đình giàu có giống như cô sẽ rấ nhàn hạ, nhưng cô với bọn họ lại không giống nhau”

“Gọi ên ôi là được rồi, không cần xa lạ như vậy” Võ Hạ Uyên nói iếp: “hậ ra ôi quen biế rấ nhiều người phụ nữ có ính cách độc lập, bao gồm cả chị dâu của ôi, bọn họ vô cùng giỏi giang, uyệ đối sẽ không sống phụ huộc vào bấ kì người nào. Nói mộ cách đơn giản là, cho dù có phải rời khỏi cuộc sống xa hoa của gia đình giàu có hì họ cũng vẫn có hể sống ố”

Lời nói rên lập ức khiến người nghe có suy nghĩ sâu xa.

Võ Hạ Uyên lại nói iếp: “Ai cũng biế ình yêu giữa hoàng ử và Lọ Lem rấ đẹp, nhưng mọi người đều quên rằng bản hân cô bé Lọ Lem cũng rấ xuấ sắc. Chồng ôi là mộ người vô cùng giỏi, nếu như mỗi ngày ôi chỉ ở nhà mà không làm gì, sao có hể xứng với anh ấy”

‘Võ Hạ Uyên nửa hậ nửa đùa, nhưng mọi người đều biế lời cô nói ra là hực sự nghiêm úc.

“Người giỏi hơn ôi đều đang cố gắng nỗ lực, còn ôi mỗi ngày chỉ biế ăn xong chờ chế”

“Đợi ôi ăn gói khoai chiên rồi xem iế mục này xong, ôi sẽ đi học ừ mới ngay!”

***

‘Võ Hạ Uyên không muốn nói những lời sáo rỗng hoa mỹ với người khác, nhưng sự hậ nó là như vậy.

rước giờ cơm rưa, rương ấn Phong ừ phòng ngủ bước ra, anh vừa ỉnh ngủ, mái óc hơi rối rông có chú lười biếng, cổ áo hé mở làm lộ xương quai xanh inh xảo, đôi mắ liếc nhìn về phía Võ Hạ Uyên khiến cho mộ đám con gái gào hé rong lòng.

Đàm hu Linh có hể đứng vững ở vị rí bây giờ ả cũng phải gặp qua vô số người, ở rong giới giải rí có loại đàn ông nào mà cô a chưa ừng iếp xúc, nhưng giờ phú này cô a không hể không hừa nhận, người đàn ông rước mặ có sức hấp dẫn rí mạng, rên người anh a ỏa ra sự cao quý và ưu nhã bẩm sinh, không cần ỏ vẻ cũng không hể bắ chước.

“ổng giám đốc rương, óc của anh…”

Hoàng An ra hiệu.

“Ừ?” rương ấn Phong hơi nhướng lông mày, quay đầu nhìn Hạ Uyên, giọng nói giống như đây là chuyện đương nhiên: “óc làm sao vậy?”

Võ Hạ Uyên lau ay, kiếng chân lên giúp anh chỉnh lại mái óc rối bời: “Có phải lúc anh ngủ dậy lại cọ đầu vào gối không?

“Hình như là vậy” rương ấn Phong suy nghĩ mộ lúc rồi nói.

hậ sự quá hân mậ, khi Võ Hạ Uyên và rương ấn Phong ở chung mộ chỗ, không ai có hể nghỉ ngờ ình cảm của họ. ấ cả mọi người đều nghĩ đây là đôi vợ chồng lâu năm mới có hể ăn ý với nhau ới mức này, cái loại ấm áp ự nhiên như hế không hể nào giả vờ được.

“Còn có cua Hoàng đế” rương ấn Phong nhìn hấy những con cua còn đang ngọ nguậy ở rong bể, khoé miệng anh khẽ cong: “Xem ra mọi người cũng không đến nỗi quá khó khăn úng quãn như những gì ôi hấy rên ỉ vi”

“Nghèo, chúng ôi hậ sự rấ nghèo” ính cách của Hoàng An có chú ngây hơ, uy rằng cậu nhóc hơi sợ rương ấn Phong nhưng nỗi sợ ấy cũng không quá nhiều, lại nghĩ ới anh ấy là chồng của chị Hạ Uyên, cậu nhóc liền hả lỏng hơn đôi chú: “Nếu như không có chị Hạ Uyên, chúng a đã không có đồ ngon để ăn.”

rương ấn Phong gậ đầu đồng ý: “Chỉ có cô ấy mới có hể làm mấy hứ này”

Mọi người lại bị nhé đầy mộ họng cơm chó.

“Cua này là ối hôm qua chị Uyên đích hân ới siêu hị mua đó, chị ấy cố ình chờ đến lúc siêu hị chuẩn bị đóng cửa để có hể được giảm giá” Xung quanh chợ yên ĩnh lạ hường.

rương ấn Phong ngồi xuống ghế, ự hào mà nói: “Mọi người đều bước ra ừ cuộc sống nhung lụa giàu sang, có hể rải nghiệm mộ chú cũng ố”

Đàm hu Linh hỏi: “ổng giám đốc rương cũng ừng rải nghiệm qua rồi sao?”

rương ấn Phong dùng mộ ay chống căm, cười nói: “Không có, Hạ Uyên có hể chăm sóc ố cho ấ cả mọi người, còn lo không chăm sóc được cho mộ mình ôi sao”

Năm phú sau, “ổng giám đốc rương, anh đừng show ân ái nữa” lên ho search, khán giả vừa khóc vừa yêu cầu cho hêm mộ bá cơm chó lớn hơn.

Sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người ụ họp mộ chỗ, ốp ba ốp năm ngồi nói chuyện phiếm. Nghĩ ới hôm nay là ngày đầu iên rương ấn Phong ới đây, ngồi máy bay mấy iếng đồng hồ chắc hẳn đã rấ mệ mỏi, mọi người liền hủy bỏ ấ cả hoạ động ngoài rời, quyế định ngồi rong phòng khách xem ỉ vi, mệ mỏi hì có hể đi ngủ.

ổ đạo diễn rấ âm huyế, bộ phim đang chiếu là ác phẩm nổi iếng của Đàm hu Linh năm xưa, ên là “rên đỉnh Cao Lương”, nội dung nói về đề ài nông hôn, xuyên suố bộ phim đề cập ới những điều hần kì bí ẩn, uy dài lê hê nhưng nội dung cố ruyện lại vô cùng hấp dẫn, kỹ năng diễn xuấ của Đàm hu Linh lại càng làm cho người khác nể phục.

Đàm hu Linh mặ mày hớn hở: “hì ra là bộ phim này, cũng rấ được, nhưng ạo hình của ôi rong bộ phim này rấ xấu, mọi người đừng để ý”

Lâm Ngạo cười nói : “Làm sao có hể chứ”

rịnh Hân bĩu môi hầm nghĩ, vui sướng hì cứ nói là vui sướng, giả vờ cái gì rương ấn Phong yên ĩnh ngồi bên cạnh ‘Võ Hạ Uyên, mắ nhìn chằm chảm vào màn hình.

Đàm hu Linh hấy hế không nhịn được mà lên iếng hỏi: “ổng giám đốc rương lúc rước ừng xem qua bộ phim này chưa?”

rong lòng Võ Hạ Uyên có chú không vui.

Vẻ mặ của rương ấn Phong cũng không hay đổi, lắc đầu nói: “Không có hời gian, có hể có ba ngày nghỉ để ới đây đã phải bắ không í người ăng ca”

Đàm hu Linh: “Hóa ra là như vậy”

Cô a nói xong lông mày có chú nhăn lại, nhưng vẫn mỉm cười ôn hoà hỏi: “ôi có hể hỏi ổng giám đốc rương mộ chú vấn đề về việc kinh doanh không?”

rương ấn Phong gậ đầu: “Có hể: “hiên hần mới hành lập chủ yếu đều dựa vào người mới, mấy háng gần đây cũng phá riển không í, không biế có chấp nhận người cũ có kinh nghiệm hay không”

Đỗ Minh hông khẽ nhấc đôi mắ sắc bén nhìn qua, hảo luận vấn đề này có vẻ không ố lắm, Đàm hu Linh có ý định nhảy sang hiên hần kiếm cơm hay sao.

rương ấn Phong nhìn về phía Đàm hu Linh: “Cô hỏi vấn đề này ôi cũng không rõ lắm, hiên hần cũng chỉ là công y con của ập đoàn E, ôi không quá để ý, nếu như cô có hứng hú hì ôi hỏi Phạm Minh rạch giúp cho”

Đàm hu Linh đáp: “Làm phiền ổng giám đốc rương rề Bên dưới khu bình luận cũng có người đang hảo luận về vấn đề này.

“Đã sớm nghe nói cô a định kiếm chỗ làm khác, bộ dạng này là đang có ý định đâu quân cho hiên hần à”

“Không phải chứ, dù sao hì cô a vẫn chưa hủy bỏ hợp đồng với ông chủ, lại công khai ngỏ ý muốn nhảy công y, hậ là không biế xấu hổ”

“ôi cảm hấy ổng đốc rương đang khó xử, không muốn nói iếp”

Đàm hu Linh biế mình không nên có suy nghĩ này dù chỉ mảy may, không phải cô a không hiểu, nhưng những suy nghĩ ấy cứ quanh quẩn rong đầu.

Gần đây Đàm hu Linh và ông chủ xuấ hiện mộ vài vấn đề, khiến cô †a cảm hấy không hoải mái.

Nhưng dù nói hế nào đi chăng nữa hì Đàm hu Linh cũng là Ảnh Hậu, hơn nữa khi chương rình lên sóng, độ nổi iếng của cô a chắc chắn sẽ cao hơn lúc rước.

Lần này cô a ự mình hỏi hăm ổng giám đốc rương ình hình bên hiên hần, hậ ra chính là đang gửi cho ông chủ mộ lời cảnh báo.

Không có công y này cô a cũng có hể xin sang công y khác. Nhưng Đàm hu Linh không ngờ ổng giám đốc rương lại bình hản như vậy, cho dù cô a có là ảnh hậu đi nữa hì người đàn ông này cũng không quan âm.

rong lòng Đàm hu Linh cảm hấy hơi khó chịu chú nhưng không biểu hiện ra ngoài, rên mặ vẫn là biểu cảm bình ĩnh không chú lay động.

hậ đáng iếc, đẳng cấp của cô a so với rương ấn Phong mà nói cũng không ính là gì.

Chứng kiến được mộ nửa câu chuyện, Chu Nguyện hậ sự không chịu nổi nữa, lập ức đứng dậy đi về phòng nghỉ ngơi, sau đó mọi người lần lượ kéo nhau về phòng.

rong nước phá rực iếp ới mười mộ giờ, hiện ại cũng nên để cho khán giả nghỉ ngơi Về ới phòng, rương ấn Phong bèn khóa cửa lại, làm mộ loạ động ác, lộ sạch sẽ quần áo của Võ Hạ Uyên.

rên giường lớn mềm mại, mộ lớn mộ nhỏ đem mười ngón ay đan vào nhau, vô cùng có quy luậ nằm chặ rồi buông ra. Mộ háng ương ư giờ biến hành ý nghĩ mạnh mẽ hăng hoa, yêu hương, nóng bỏng.

Sau khi kế húc, rương ấn Phong ôm lấy. Võ Hạ Uyên, rầm giọng hỏi: “Buổi rưa hôm nay vội vàng chiêu đãi mọi người, em đã đưa cơm rưa cho Lê Đình Cảnh chưa”

“Đưa Hạ Uyên không chắc lắm: “Em có làm nhiều mộ chú, cấ vào rong hộp giữ nhiệ, rợ lý của anh ấy đến giờ sẽ ới lấy”

“Anh a hế mà hậ biế hưởng hụ”

rương ấn Phong hừ lạnh, nếu không phải bởi vì đây là nguồn hu nhập ngoài của cô khi ham gia chương rình hì anh sẽ không bao giờ đồng ý.

Võ Hạ Uyên im lặng vài giây, sau đó bông nhiên ngồi hẳng dậy, dở khóc dở cười nhìn anh: “Anh đến đây để làm khách mời là bởi vì anh hấy em và Lê Đình Cảnh gặp nhau rên i vi, anh ghen đúng không?”

rương ấn Phong ránh nặng ìm nhẹ: “Rấ nhiều người nói em với anh a nhìn qua rấ xứng đôi”

Võ Hạ Uyên: rương ấn Phong: “Cho nên anh mới đến đây để cho đám người đó nhìn xem hế nào mới được gọi là xứng”

Võ Hạ Uyên: “..”

Người này hậ là ấu rĩ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status