Phu nhân không dễ chọc

Chương 275



Sáng sớm ngày hôm sau, rương ấn Phong đi cùng với Võ Hạ Uyên đi bán đồ ăn sáng, còn Đỗ Minh hông và Hoàng An vẫn đang hoải mái nghỉ ngơi lấy lại sức.

‘Võ Hạ Uyên nghĩ, hai ngày nay Lê Đình Cảnh bận rộn, có lẽ sẽ không hể ự mình qua lấy đồ ăn sáng, nhưng làm sao mọi truyện lại có hể rùng hợp như vậy được.

Nhân viên quay phim đã đọc ấ cả những bình luận rên mạng, sau khi đọc xong, anh a kích động đến mức ay cầm máy ảnh cũng hơi run lên, ba người có sức bùng nổ lớn như hế này mà ở cùng mộ chỗ hì chắc chẳn sau khi phá sóng chương rình sẽ rấ nổi iếng, Nhưng ý nghĩ đó vừa mới nảy ra hì rương ấn Phong đã liếc nhìn về phía bên này.

Vài giây sau, hợ quay phim oàn hân cứng ngắc, ngượng ngùng mà buông chiếc máy ảnh rong ay xuống, Sau khi nhìn hấy rương ấn Phong cũng ở đây, Lê Đình Cảnh hơi kinh ngạc, sau đó anh ấy như nghĩ ới điều gì, rong mắ hiện lên mộ ia bấ đắc dĩ.

“Như cũ” Giọng Lê Đình Cảnh rong rẻo nhưng lạnh lùng: “Hôm nay sữa đậu nành cho.

hêm đường”

‘Võ Hạ Uyên vội vàng nói: “Được” Cô ừ khoé mắ nhìn về phía vị rí của rương ấn Phong, hấy anh đang cùng với Lê Đình Cảnh rừng mắ nhìn nhau.

Dù sao hì lúc rước rương ấn Phong cũng đã nuố của Phan Hựu Minh không í ài sản, mà Phan Hựu Minh lại có quan hệ hợp ác với Lê Đình Cảnh, uy rằng rọng âm của ập đoàn E không đặ ở nước Đức, nhưng lợi nhuận mộ háng bên đó cũng không phải số iền nhỏ.

***

Cho nên hai người vẫn cần phải cho nhau chú mặ mũi.

Lê Đình Cảnh: “Chào.”

rương ấn Phong: “Ừ”

Võ Hạ Uyên: ”..

Điều gì sẽ xảy ra khi hai người rấ í nói gặp nhau?

Lê Đình Cảnh cũng không ở lại lâu, ăn xong liền đi luôn, rước khi lên xe còn quay đầu hỏi Võ Hạ Uyên: “ôi còn có hể iếp ục đặ món không?” Có hể nhìn ra được, anh a chỉ đơn giản là vì muốn ăn ngon.

rương ấn Phong mộ bên ngồi mộ bên ra giá: “Hai riệu mộ phần ăn”

“không hành vấn đề” Đối với bọn họ mà nói ba cái hai riệu còn không ính là gãi ngứa chứ đừng nói là hai riệu, Lê Đình Cảnh hiểu rõ lòng dạ của rương ấn Phong hẹp hòi đến mức nào, cứ huận heo ý anh a là được rồi.

Lúc đồ ăn sáng được bán xong, Đàm hu Linh bỗng nhiên chạy lại, vừa hở gấp vừa nói: “ôi đến để giúp đỡ”

Cô a mặc bộ quần áo hể hao màu vàng nhạ, mái óc đãng sau được buộc kiểu đuổi ngựa, rên mặ rang điểm phong cách nhẹ nhàng, cả người ràn đầy sức sống.

Võ Hạ Uyên nói: “Không cần, chúng ôi cũng đã bán xong rồi”

Đàm hu Linh không nói lời nào, đứng nhìn Võ Hạ Uyên bán xong suấ ăn cuối cùng, chỉ hấy cô ấy quay đầu ươi cười khoe với rương ấn Phong: “Sáng nay bán được hơn ba riệu, lãi rấ nhiều”

rương ấn Phong đưa ay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Võ Hạ Uyên, hậ khó ưởng ượng được mộ người như anh cũng sẽ có lúc lộ ra vẻ mặ cưng chiều như hế này: “Ừ, bà chủ của chúng a hậ giỏi”

Mộ cảm xúc phức ạp lan ỏa rong rái im của Đàm hu Linh, cô a nhận ra rằng chính mình đang ghen ị với Võ Hạ Uyên. Cuối cùng cô a cũng đã có lời giải hích hợp lý cho hành động khác hường của mình ngày hôm qua, Đàm hu Linh vội vàng cúi đầu, dặn dò bản hân không được iếp ục như Cô a cảm hấy chính mình hậ đáng xấu hổ, cố dặn lòng rằng không được làm gì vượ quá giới hạn.

Nhưng mà..

Đàm hu Linh nảm chặ bàn ay, rên người của rương ấn Phong dường như có cỗ ma lực hần kì, làm cho cô a giống như mộ con hiêu hân lao đầu vào lửa, càng muốn đến gần anh hơn.

Đàm Linh sắp ranh cử cho ngôi ảnh hậu lần hứ ba, cô a là ảnh hậu có sức ảnh hưởng cực cao rong giới giải rí, đến ận bây giờ còn chưa rải qua mộ mối ình nào, càng không nói đến chuyện kế hôn.

Đàm hu Linh cũng ừng nghĩ ới, nếu như không gặp được người nào phù hợp hì cứ sống như hế này đến hế đời cũng không sao. Ai mà ngờ chỉ vì ranh hủ ài nguyên nên đến nước Nga, vậy mà lại có hể gặp được người làm cô a cảm hấy rung động.

Nhưng mặc kệ Đàm hu Linh có như hế nào đi chăng nữa hì rương ấn Phong cũng sẽ không phối hợp với cô a.

‘Võ Hạ Uyên đang đẩy xe, hấy lúc Đàm hu Linh vừa đi về phía rương ấn Phong hì anh lập ức nghiêng người né ránh, iếp lấy cái xe đẩy rong ay cô, hoán đổi vị rí của hai người: “Để anh”

Võ Hạ Uyên hiển nhiên bị kẹp ở giữa, nếu như Đàm hu Linh còn muốn vòng qua hì sẽ gây rấ nhiều sự chú ý.

Bước chân của Đàm hu Linh hơi khựng lại, cô a cảm hấy gương mặ mình nóng rá, í nhiều nhận ra được sự chán ghé của rương ấn Phong đối với mình.

Vậy còn Võ Hạ Uyên hì sao? Cô có cảm nhận được điều đó không?

Đàm hu Linh ỏ ra vô ý mà quay đầu nhìn về phía Võ Hạ Uyên, người phụ nữ ấy đã vấ vả cả buổi sáng nhưng gương mặ vẫn rấ xinh đẹp, hậm chí còn không hề rang điểm. Ông rời ưu ái Võ Hạ Uyên như vậy hậ khiến cho người khác cảm hấy ghen ị.

Nhiều năm qua, Đàm hu Linh luôn rấ kiêu ngạo, đây là lần đầu iên cô a cảm hấy hì ra bản hân mình chỉ có vậy mà hôi Mộ bên khác, rịnh Hân cảm hấy bản hân sắp điên rồi, cô a làm gì cũng không xong, cho dù có làm gì đi nữa hì cũng không ranh hủ được phần mình.

Nếu cứ iếp ục như vậy, kỳ sau cô a bị đá ra khỏi chương rình cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

rịnh Hân bực bội ngồi rên ghế sô pha, vừa nghe hấy iếng động liền ngẩng đầu lên.

Võ Hạ Uyên đi vào rước, rương ấn Phong chưa kịp đẩy xe vào hì cánh cửa đã dần dần khép lại, Đàm hu Linh hấy vậy liên hợp ình hợp lý mà đưa ay chặn cửa giúp, cười hỏi: “Anh không sao chứ?”

rong lòng rịnh Hân nhói lên, cảm giác hơi nhức nhối, sau đó lại đập liên hồi, đầu ngón ay của cô a hơi run lên. Mộ lá sau, rịnh Hân khoái rá để lộ ra nụ cười châm chọc, dường như cô a đã phá hiện ra cái gì đó?

Hiểu phụ nữ nhấ chính là phụ nữ, cô a cũng ừng bị sức hú của rương ấn Phong hấp dẫn, không nghĩ ới Đàm hu Linh ự cho mình là cao quý ưu nhã, kế quả lại đem lòng yêu chồng người khác.

Mộ khi cô a nắm được điểm yếu của Đàm hu Linh, vậy hì sẽ không hể hiếu chỗ để lợi dụng điểm yếu này đem ra uy hiếp.

rương ấn Phong mặ không đổi sắc mà liếc mắ nhìn về phía rịnh Hân, đáy mắ chợ lóe lên sự âm u.

Ngu dố chính là ngu dố, vừa ngu dố lại vừa độc ác là nguy hiểm nhấ.

Lúc rong nước đang là ám giờ ối hì ở Nga cũng đã mười giờ rưỡi, dựa heo những gì đã nói lúc rước, khách mời ở lại bao nhiêu ngày hì bọn họ sẽ rực iếp bấy nhiêu ngày.

Hôm nay Đàm hu Linh rấ có hứng hú rong việc nấu nướng, Võ Hạ Uyên vừa nhìn qua bóng dáng rong bếp, lập ức lựa chọn ránh xa.

Mộ lúc sau, Chu Nguyên cũng nổi hứng gia nhập với Đàm hu Linh, ránh cho bản hân xuấ hiện quá í.

Chuyến đi lần này của rương ấn Phong chủ yếu là lợi dụng hời cơ để chơi cùng với Võ.

Hạ Uyên, căn bản không hèm để ý đến những người này, vì vậy anh liền rở về phòng làm việc.

ổ đạo diễn đang xem bình luận rong lòng ràn đầy bấ đắc dĩ, rương ấn Phong không xuấ hiện rước ống kính, những người chờ đợi để ngắm nhan sắc của rương ấn Phong ruộ gan như đứ ra ừng khúc.

“Huhu, ổng giám đốc rương đâu, ôi muốn ngắm hần iên”

“không có ổng giám đốc rương, màn hình rong phú chốc chỉ còn lại hai màu rắng đen”

Đàm hu Linh làm xong năm món ăn hì không hấy làm hêm món nào nữa, Võ Hạ Uyên hấy vậy liền ra giúp đỡ, làm hêm bốn món rau hai món canh, rấ nhanh đã hoàn hành xong mộ bàn iệc hịnh soạn.

“Đói chế em rồi” Hoàng An không hể chờ đợi được nữa mà ngồi xuống bàn ăn.

Đàm hu Linh có chú ngượng ngùng: “hậ có lỗi với mọi ngư: nấu cơm quá chậm, không giống Hạ Uyên cái gì cũng biế làm”

Võ Hạ Uyên sắc mặ hơi rầm xuống, Hoàng An lập ức xua xua ay: “Không có không có, chỉ là em hơi hẳng ính, nhanh đói nữa. Nhưng những lời lúc nãy của chị cũng có chỗ đúng, chị Uyên quả hậ là cái gì cũng biế, giống như iên nữ vậy”

Lời khen ngợi ự hào vừa nói ra, đúng lúc bị rương ấn Phong nghe hấy.

hì ra là…rương ấn Phong liếc mắ nhìn về phía Hoàng An, bên rong âm hầm đánh giá nhưng ngay lập ức liền bác bỏ, đây không phải ình địch, đây chỉ đơn giản là người sùng bái Hạ Uyên mà hôi.

Nụ cười rên mặ Đàm hu Linh cứng đờ.

rương ấn Phong nhìn qua bàn ăn mộ vòng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hạ Uyên, dùng âm hanh chỉ hai người mới có hể nghe hấy: “Em làm những món nào?”

“Bốn món ăn rước mặ anh, còn có canh bí và canh hải sản, đều là do em nấu” Võ Hạ Uyên nhí nhảnh nháy mắ mấy cái.

Hai vợ chồng nhanh như chớp rao đổi ánh mắ, đồng hời vô cùng hoải mái.

rương ấn Phong không muốn chạm vào đồ mà người khác làm, Hạ Uyên cũng sẽ không bắ anh phải hế này hay hế kia, rương ấn Phong cảm hấy rấ vui vẻ bởi vì Hạ Uyên đối với anh cũng có cảm giác muốn chiếm hữu.

“Đây là bá canh xương sườn hầm huốc bắc em làm, mời ổng giám đốc rương nếm hử” Đàm hu Linh ự nhiên hào phóng lên iếng.

“rương ấn Phong läc đầu ừ chối: “Không muốn ăn hị, không có khẩu vị”

Đỗ Minh hông ngồi bên cạnh: “..” Vậy rong bá của anh là cái gì.

“Vậy còn ôm hùm hì sao?”

“Hai hôm nay bị dị ứng” rương ấn Phong nhàn nhạ nói: “Mọi người cứ ăn đi, không cần phải để ý đến ôi”

‘Võ Hạ Uyên cố nhịn cười, lại còn dị ứng?

Không phải bình hường ở nhà anh và Đức Minh hai người hường quấn lấy cô đòi làm ôm hùm rim hay sao.

Ăn xong bữa cơm, rương ấn Phong không hề động ới đồ ăn do Đàm hu Linh làm, vô cùng bình ĩnh ưu nhã, lý do để anh không ăn mấy món ăn đó lại cực kì huyế phục, rấ khó khiến cho người khác cảm hấy có gì đó không hích hợp.

Chỉ có Đàm hu Linh âm hâm hấy nhói rong lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status