Phu nhân không dễ chọc

Chương 279



Sau khi hai bên bàn bạc về những vấn đề liên quan xong xuôi ố đẹp, Võ Hạ Uyên và rịnh Minh đã ký hợp đồng ngay ại chỗ.

Hạ Quang Bảo nghe xong hì đánh giá Võ Hạ Uyên ừ rên xuống dưới, rong mắ cậu a mang ý cười. Cậu a có mộ đôi mắ hoa đào dài có hể câu hồn đoạ phách người khác, nhưng đối với Võ Hạ Uyên mà nói hì không có hề có lực hấp dẫn nào.

“Cô Võ có muốn ăn mộ bữa cơm với ôi không? Hạ Quang Bảo đang cố ý đè hấp giọng nói của cậu a, ạo ra mộ loại chấ giọng rầm hấp quyến rũ hiếu chú nữa là Võ Hạ Uyên đã cười ra iếng, kỹ huậ án gái của người đàn ông này hậ quá vụng về.

“Không được rồi, ôi còn có việc khác ở đoàn làm phim bên kia” Cô đứng dậy cười cười rồi nói với Hạ Quang Bảo: “Như vậy hì đến lúc đó chúng a gặp lại sau”

Hạ Quang Bảo nghe vậy hì rong đáy mắ lóe ra sự hưng phấn: “Được, đến lúc đó chúng †a gặp lại”

Chờ đến sau khi bóng dáng Võ Hạ Uyên biến mấ ở cửa nhà hàng nhưng Hạ Quang Bảo nghe xong vẫn còn ngơ ngác nhìn heo.

rịnh Minh dùng ay mình búng mộ cái ở rước mặ cậu a rồi nghiêm úc nhắc nhở: “Cậu đừng có bấ kì suy nghĩ nào với người phụ nữ này, chắc hẳn cậu biế cô a là ai”

***

Hạ Quang Bảo không có kiên nhẫn nghe nhưng vẫn đáp lại: “Khỏi nhắc, rong lòng ôi ự biế làm gì”

Buổi ối khi về đến nhà, Hạ Quang Bảo đã uống đến say khướ rồi, cậu a vừa bậ đèn lên hì hấy ngay Hạ Lam đang ngồi ở rên ghế sô pha với ánh mắ đang nhìn cậu chăm chằm.

Hạ Quang Bảo nhìn hấy hì sửng số nên độ nhiên hé lên mộ câu hô bạo: “Sao buổi ối bà không mở đèn mà lại còn ra đây ngồi làm gì hả?”

Vẻ mặ của Hạ Lam bỗng dưng rở nên vô cùng dịu dàng: “Cô đến hăm con”

“hăm im gì hả?” Hạ Quang Bảo vừa nghe vừa ùy ý cởi quần áo nhưng khuôn mặ hì ối lại: “Sao hả? Mấy người già kia sắp chế rồi à?”

“Không phải vậy đâu Bảo..” Hạ Lam dùng giọng điệu hương lượng để nói chuyện: “Hay là con nghe lời cô đi, đừng ở giới giải rí nữa, con “Cô?” Hạ Quang Bảo lấy mộ chai nước khoảng ừ rong ủ lạnh ra. Cậu a cười lạnh cắ ngang câu nói rồi mở nắp chai uống mộ ngụm: “Bà là cô của ôi sao?”

Hạ Lam hố hoảng cúi đầu.

“Lúc rước bà đã làm như hế nào hì bây giờ cũng đừng hối hận” Hạ Quang Bảo nhìn Hạ Lam ở phía đối diện, cậu a nóng giận quá lên: “Con đường của ôi phải đi như hế hì cũng không có liên quan gì ới bà hế”

Hạ Lam không dám ngẩng đầu: “Cô xin lỗi nhưng cô cũng đang rấ sợ hãi, bây giờ hế lực của nước Nga đang lọc lại lần nữa rồi. Nhà họ.

Kỷ bên kia nói hế nào cũng không chịu làm đám hỏi với Ninh Yên nên chúng a cũng bị ảnh hưởng, mẹ lo lắng bọn họ sẽ âm hầm đối phó với con…”

“Đối phó ôi?” Hạ Quang Bảo nghe hấy hế hì cười nhạo: “Ai có hể đối phó ôi được? Với lại cũng không ai biế ôi với bà có quan hệ gì đúng không?” rong mắ cậu a hiện lên mộ ia ác độc, “Mẹ”

rong nháy mắ mặ Hạ Lam rở nên rắng bệch, bàn ay phía rên đầu gối bà a bắ đầu run nhẹ.

Hạ Quang Bảo hấy hế hì vẻ mặ râm xuống: “Sau này đừng đến chỗ ở của ôi nữa, để người khác nhìn hấy hì sẽ bị nói không hay đâu. Lão già họ Đàm kia chắc là đang bắ đầu nghỉ ngờ bà rồi đấy”

“Không sao cả” Hạ Lam chắc chắn: “Dù có chuyện gì hì mẹ cũng sẽ không làm liên lụy đến con đâu”

Sau khi uống hế chai nước, Hạ Quang Bảo nghe xong hì cũng không nói gì hêm.

Hạ Lam cẩn hận hỏi: “Gần đây công việc của con như hế nào?

“Rấ ố” Nhắc đến công việc của mình làm sắc mặ Hạ Quang Bảo dịu đi mộ chú: “Hôm nay vừa mới ký được hợp đồng với mộ chương rình rấ hay”

Cậu a vừa dừng lại mộ chú hì rong đầu đã hiện lên khuôn mặ của Võ Hạ Uyêi “Người đại diện của bên kia rấ ố và rấ hợp với sở hích của ôi”

Hạ Lam nghe hấy vậy hì khẩn rương đứng lên: “Là mộ người phụ nữ ư? Con có hích không? Cô ấy là người như hế nào?”

“Mọi mặ đều rấ ố” Hạ Quang Bảo hở dài: “Đáng iếc là cô a đã kế hôn rồi”

Nhưng nhìn bộ dạng cậu a có vẻ không ngại chuyện kế hôn. Xem ra đối với quan điểm của Hạ Quang Bảo hì ận hưởng hú vui rước mắ mới là quan rọng. Còn với những người phụ nữ đã kế hôn rồi, cậu a chơi đùa cũng không í.

“Là như vậy à?” rong lòng Hạ Lam rấ không vừa ý, huận miệng hỏi: “Cô a ên gì?”

“Võ Hạ Uyên”

Hạ Lam bỗng nhiên đứng dậy, rong mắ hiện lên sự kinh hãi: “Con nói ên cô a là gì?”

“Võ Hạ Uyên” Vẻ mặ Hạ Quang Bảo đầy hắc mắc: “Bà biế cô ấy à?”

Hạ Lam không dám nói hậ với Hạ Quang Bảo, chỉ bấ đắc dĩ lắc lắc đầu: “Mẹ không biế, là mẹ nhớ lầm hôi”

“Không có gì mới mẻ” Hạ Quang Bảo nghe xong hì đi lên lầu.

hì ra là cô a?! Hai ay Hạ Lam run rẩy không ngưng được, lúc rước ả đã đầu độc.

rương Đức Minh, sau đó không dám chậm rễ nhanh chóng rở về nước Nga. Bây giờ đứa rẻ kia như hế rồi? Võ Hạ Uyên xuấ hiện ở đây là mộ sự rùng hợp sao? Sao cô lại có hể gặp mặ Quang Bảo rực iếp được?

Đáy lòng Hạ Lam rở nên lạnh lẽo. Ả biế rõ Võ Hạ Uyên. có chuẩn bị mà đến đây.

hế lực của Nga hậ sự rấ phức ạp. Nhà họ Đàm giống như mộ cây đại hụ o đến che cả rời, ầng ầng cành lá sum suê hỗn độn bao rùm.

Ngay cả rương ấn Phong với mánh khóe cao siêu hì ở nơi này cũng không làm ra được rò rống gì. Đúng là vì Hạ Lam hiểu được điều đó nên ả mới dám làm như vậy.

Mộ khi rương ấn Phong có hành động gì hì nhà họ Đàm sẽ nhận được in ức báo.

đến đầu iên. Nhưng răm riệu lần Hạ Lam không nghĩ ới người hành động rước lại Hạ Uyên. Cô hế nhưng lại chọn giới giải rí làm con đường xâm nhập vào nước Nga. Nhà họ Đàm cũng chưa phá hiện ra chú gì cả.

Bây giờ cô đang để mắ ới Hạ Quang Bảo, cô muốn rả hù! Chỉ ưởng ượng đến như vậy mà Hạ Lam đã hoảng hố không ngừng. Ả không chào hỏi gì với Hạ Quang Bảo đã chạy hẳng đến nhà họ Đàm.

rong phòng, Võ Hạ Uyên đang đọc bản hảo được chép ay. Những nội dung này cô đã đọc đến mức quen huộc luôn rồi, nhưng vẫn còn có mộ số hứ vừa khó hiểu lại còn sâu xa.

Bởi vì điều kiện hạn chế nên cô vẫn chưa hực hành hí nghiệm được cho nên Võ Võ Hạ Uyên cũng không biế nó có bộ dạng cụ hể là gì.

Ở rên màn hình điện hoại di động bên cạnh đang phá ập hứ ba của Căn hộ nhỏ.

Phá sóng được năm phú đồng hồ, ở đoạn phim ngắn Hoàng An bị kẹp ay, ốc độ viên đạn bản ra ăng lên có hể nhìn hấy bằng mắ hường. Hoàng An vốn đã rấ nổi iếng, nhìn hấy mu bàn ay sưng đỏ và đầu ngón ay bị bầm của cậu a, mộ số người không nhịn được chửi ầm lên.

“Cái iế mục rác rưởi gì hế này? Bị hương nghiêm rọng như vậy sao không đưa đi bệnh viện vậy hả? *** ** có phải là do hiếu iền huốc men không? ôi có hể ự đưa đi được không?”

“Hãm hại khách mời không phải là điểm.

mấu chố! Mấy người có biế Hoàng An đang làm gì không? Mấy người có bồi hường được không hả?”

“Ui, con rai của ôi, chắc là nó đang rấ đau đớn”

Nhưng ngay sau đó, ấ cả mọi người nghẹn họng nhìn mộ cảnh ượng xảy ra. Võ Hạ Uyên răn dạy Hoàng An xong rồi cầm mộ bộ châm cứu ừ rong phòng đi ra.

“ôi bị mù à? Bà Hoa đang muốn làm gì vậy?”

“hứ đồ đó sắp đâm vào ay con rai ôi đúng không? Không được!”

“iế mục rác rưởi này càng lúc càng loạn hành cái gì rồi?”

uy nhiên khi châm dài được đâm vào da hị hì Hoàng An lại không có mộ chú phản ứng nào. Nhấ là khi lấy máu ở đầu ngón ay, ấ cả bình luận rong khu vực đều là: “Nhìn mà hấy ngón ay ôi đau quá” Nhưng điều kỳ diệu chính là máu bầm đang dần dần chảy ra, những vế bầm ím rên mu bàn ay Hoàng An bắ đầu dịu đi rấ nhiều. Hiệu quả hậ khiến người khác phải kinh ngạc.

“Xác định lại lần nữa, ôi mới là đồ ăn hại, cô ấy biế ấ cả mọi hứ nha”

“Có bấ kỳ ác dụng phụ nào không vậy?

Nhìn như vậy hấy sợ quá”

Dần dần khu bình luận bắ đầu rở nên ồn ào náo loạn. ấ cả đều nói Võ Hạ Uyên cố ình bức bách làm bậy rong khi không có lời khuyên của bác sĩ.

Không đợi đến lúc ình hình rở nên nghiêm rọng, Hoàng An đăng mộ ấm ảnh lên Facebook, đó là bàn ay rắng nõn như ngọc nhìn không ra mộ chú dấu vế hương ích nào của cậu a: Yên âm đi, ôi ổn mà. ôi đi bệnh viện khám rồi, bác sĩ nói không có vấn đề gì cả!

Sau đó “ôi là đồ ăn hại” rở hành ừ khóa được ìm kiếm nhiều nhấ.

Mọi người giậ mình, giám đốc rương si mê bà chủ rương không phải là không có lí do. Cô có vẻ ngoài đẹp như iên, ính cách hiền lành lại hiểu ý người khác, hông hạo.

nhiều hứ và còn có hể bức bách người khác nữa.

Võ Hạ Uyên kiên định như núi hái Sơn liếc nhìn qua. Cô không quan âm đến những nhận xé này, bây giờ cô chỉ muốn nhìn hấy kế quả ỉ suấ người xem của mình. Dù sao cô cũng đã ở đây hơn mộ háng rồi, không hể lãng phí hời gian hơn nữa.

Cô đang nghĩ như vậy hì độ nhiên có mộ cuộc điện hoại xa lạ gọi đến rong lòng Võ Hạ Uyên xoay chuyển, cô nhấc máy: “Xin chào”

Đầu bên kia im lặng vài giây hì có mộ giọng nữ vang lên: “Cô đừng đánh chủ ý lên người Hạ Quang Bảo, nếu không ôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu”

Võ Hạ Uyên nở mộ nụ cười lạnh như băng và đầy xấu xa: “Ồ? Vậy hì ôi đang rấ ò mò, không biế bà Đàm đây định không buông ha ôi như hế nào vậy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status