Phu nhân không dễ chọc

Chương 278



rương ấn Phong vẫn bình ĩnh như rước, cầm nước của Võ Hạ Uyên uống mộ ngụm, rầm giọng nói: “Mọi người ăn đi”

rong lòng Đỗ Minh hông “lộp bộp” mộ chú, không khỏi cảm hấy phỏng đoán của mình khá chính xác.

Võ Hạ Uyên bưng canh rứng ra, mùi hơm khiến Hoàng An hèm đến nỗi hí mộ hơi: “Chị Uyên, hơm quá đi”

Khắp khuôn mặ đều viế chữ em cũng muốn ăn.

rương ấn Phong lạnh nhạ liếc nhẹ mộ cái: “Cậu xem cậu đi, gây như vậy, ăn canh rứng có hể cao lên được không?”

Hoàng An sửng số mộ chú, lập ức lộ vẻ ức giận, cậu nhóc không phải kẻ ngốc, ính chiếm hữu của ổng giám đốc rương quá mạnh, muốn nuố canh rứng mộ mình! Điều này cũng được đi, ại sao lại muốn chọc vào chỗ đau của mình chứ?

“Em còn có hể cao hêm nữa!” Hoàng An hé.

***

rương ấn Phong bị chọc phá cười: “Vậy hì ăn rau nhiều vào.”

Hoàng An hấy rương ấn Phong cười mộ iếng, lá gan càng lớn: “ổng giám đốc rương, anh cao như vậy là nhờ ăn rau hay sao?”

rương ấn Phong có chú bấ đắc dĩ, đứa nhỏ này ngây hơ quá mức: “Có hể ôi là do di ruyền của dòng họ”

“Ö” Hoàng An mấ hứng Võ Hạ Uyên vội khen Hoàng An: “Lớn lên muốn làm cán bộ cao cấp sao? Muốn chọc rời à? Em xem em đi, cũng mộ mé bảy mươi ám, đủ r Hoàng An được dỗ dành, vui vẻ rở lại ối đa đến ba giờ chiều sẽ phá sóng rực iếp, Đàm hu Linh và Chu Nguyên dự định sáng mai sẽ đi, nhưng chuyến bay của rương.

ấn Phong lúc sáu giờ chiều nay đã dời lại, bốn giờ sẽ đi.

“Anh đang muốn ránh Đàm hu Linh à?”

Võ Hạ Uyên bí mậ hỏi.

rương ấn Phong liếc nhìn cô vợ xinh đẹp mộ chú, cười nhạo: “Xưa nay oàn là người khác ránh anh, đâu có lý do nào để anh ránh người khác, gần đây công y đang lúc bận rộn, anh rở về sớm mộ iếng cũng có ích, em không nghe vừa rồi Phùng Bảo Đạ gọi điện hoại cho anh, sắp khóc đến nơi à?”

Võ Hạ Uyên cười nói: “Là em đa nghỉ rồi”

“Cũng không quá đa nghi” rương ấn Phong xoa mặ cô: “Anh đặc biệ hích dáng vẻ của em lúc muốn mộ mình độc chiếm anh”

Võ Hạ Uyên hì hầm: “rước giờ cũng chỉ có mộ mình em”

Kế húc buổi phá sóng rực iếp, Võ Hạ Uyên đi hu dọn hành lý cho rương ấn Phong. Anh đi ới ổ đạo diễn, không biế nói cái gì, vừa đi ra đã đụng phải Đàm hu Linh rương ấn Phong khẽ vuố cảm, lùi lại muốn rời khỏi.

Sự không cam chịu rong lòng giống như nọc độc, Đàm hu Linh hô: “ổng giám đốc rương!”

rương ấn Phong dừng chân, nghiêng đầu hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Không có gì, xem ra dường như anh không muốn gặp ôi” Đàm hu Linh nói hẳng, cô a muốn nghe mộ câu rả lời hỏa đáng, cho dù rương ấn Phong không hích, nhưng chỉ cần không ghé, cô cũng có hể.

“ôi nghĩ mãi mà không hiểu” rương ấn Phong rầm giọng.

“Vâng?”

“ại sao các người lại hích nghĩ đến đồ của người khác?” Ánh mắ của người đàn ông đầy vẻ châm chọc: “ôi không phải người rong giới, chỉ cần các cô vẫy ay là có hể iếp cận, ránh xa ôi mộ chú, hiên hần cũng sẽ không chấp nhận cô.”

Sắc mặ Đàm hu Linh lập ức ái nhợ, hực sự cô a dự định sau khi rở về sẽ đối nơi công ác, như vậy sẽ có hể gần người này hêm mộ chú, Đàm hu Linh cảm hấy mình chắc là điên rồi, nếu không hì ại sao sau khi đối phương lần lượ lạnh lùng như vậy còn không nỡ buông ha.

“ổng giám đốc rương” Đàm hu Linh hí sâu mộ hơi, kìm lại làn sóng nóng rực rong mắ: “ôi nghĩ anh có hể không hiểu giá rị của ôi.”

“Giá rị ư?” Giọng điệu rương ấn Phong có vẻ nghiền ngẫm: “Cho dù cô có lấy rạng hái đỉnh cao của giá rị được ạo hành rong mười năm, với ôi mà nói, nó cũng chẳng là gì.

Chẳng qua ôi chỉ là phối hợp với sở hích ạm hời của Hạ Uyên hôi, nếu cô ấy không hích, ôi bỏ cũng chẳng sao cả”

Đàm hu Linh không nói được lời nào, rương ấn Phong luôn bảo vệ Võ Hạ Uyên, là uyệ đối, không có mộ chú dao động.

rương ấn Phong không nói nữa, Đàm hu Linh sải bước rời khỏi rịnh Hân quay lại nơi góc ường, mím môi cười hầm, vừa rồi ình cảnh này cô a đều quay lại được, hoàn oàn có hể dùng cái này…

rên đỉnh đầu độ nhiên có mộ bóng người, hơi hở sợ hãi độ nhiên ập ới, rịnh Hân chợ ngẩng đầu, sợ đến mức gần như hé lên.

“rương, ổng giám đốc rương..” Hàm răng rịnh Hân run lên.

“Nếu sự việc vừa rồi lan ruyền ra mộ giây” Đôi mắ đen của rương ấn Phong u ám, nổi lên mộ cơn lốc: “oàn bộ minh inh khách mời sẽ vì hành động của cô mà rả giá đắ, cô hiểu ý ôi chứ?

rịnh Hân không dám nhìn rương ấn Phong, cả người run rẩy dựa chặ vào vách ường, bối rối gậ đầu.

“Còn nữa” rương ấn Phong nghiêm nghị: “Đừng iếp ục làm phiền vợ ôi”

“Được, được, ổng giám đốc rương!”

rịnh Hân vội vàng nói.

rở lại phòng, Võ Hạ Uyên đang ngồi rên giường, vỗ vỗ vào rương hành lý bên chân: “Mọi hứ đã chuẩn bị xong cho anh rồi, em có bỏ hêm mộ í ỉnh dầu an hần vào, nếu anh không ngủ được hì dùng”

rương ấn Phong đáp mộ iếng, đi lên phía rước nhìn xuống Võ Hạ Uyên mộ hồi, sau đó ừ ừ cúi người, mộ rên mộ dưới nằm xuống giường với Võ Hạ Uyên, ánh mắ chăm chú: “Hai ngày nữa, anh sẽ sắp xếp đưa Phùng Bảo Đạ đến, chờ bên đây xong xuôi, anh sẽ lập ức về nhà ngay”

Khóe mắ Võ Hạ Uyên cong lên: “Đều nghe heo anh”

Bốn giờ chiều, rương ấn Phong chào mọi người rồi rời khỏi căn hộ.

rông Đàm hu Linh có chú hấ hần, Đỗ Minh hông không khỏi nhắc nhở Võ Hạ Uyên “Chị Uyên, Đàm hu Linh cô ấy..”

“Không cần lo” Võ Hạ Uyên nhàn nhạ: “Có giày vò cũng không ra rò mèo gì được”

Đỗ Minh hông hơi rợn mắ: “Chị biế sao?”

“Biế, nhưng ôi còn phải ghi hình chương rình, ôi không muốn so đo” Võ Hạ Uyên nói hậ, nếu là hai ba năm rước, có hế Đàm Linh sẽ khiến cô sinh lòng ghen, nhưng hiện ại cô và rương ấn Phong đã hiểu rõ lòng nhau. Cô lại ừng rải nhiều như vậy, âm ư không còn như rước. Mặc dù Võ Hạ Uyên không nói rõ, cô có vẻ dịu dàng, nhưng hực ra nội âm đã bị rương ấn Phong đồng hóa, vô cùng ự đắc.

Bây giờ, phụ nữ có hể khơi dậy sự cảnh giác ở cô, không đáng bao nhiêu người.

Bên kia chung cư, mọi người đều có hể ự nuôi mình, hôm qua iền hưởng hơn mười bảy riệu iền quảng cáo cộng hêm bảy riệu đồng iền chiêu đãi khách quý, iền huê nhà háng hứ hai cơ bản không hành vấn đề.

Buổi chiều, Võ Hạ Uyên nhận được mộ cuộc điện hoại, đối phương nói là người đại diện của sao nam đang nổi iếng Hạ Quang Bảo ở nước Nga, hỏi cô có hời gian không Khóe miệng Võ Hạ Uyên khẽ nhếch, cản câu rồi.

Đây là lần đầu iên có chuyện khách quý đặc biệ được rao cho ngôi sao rong nước, lân hứ hai hì để Phạm Minh rạch hông báo in ức ở nước Pháp, những ngôi sao khác đều do Phạm Minh rạch lựa chọn, chính Hạ Quang Bảo đã nghe như vậy.

Đúng là, Hạ Quang Bảo không muốn bỏ qua cơ hội này.

Sau khi hẹn xong, Võ Hạ Uyên hay quần áo chỉnh †ê hơn rồi rời khỏi căn hộ.

Đối phương đến sớm hơn Võ Hạ Uyên, mộ người đàn ông rung niên có vẻ hơi sắc sảo, ngồi bên cạnh là Hạ Quang Bảo.

Người đại diện và cậu a ngồi hẳng người lên khi nhìn hấy Võ Hạ Uyên, ừ góc độ của Hạ Quang Bảo, người phụ nữ này quả hực đẹp không chê vào đâu được.

“Xin chào cô Võ, ôi họ rịnh, ên chỉ có mộ chữ Minh, minh rong quang minh”

Võ Hạ Uyên mỉm cười và lần lượ bắ ay với rịnh Minh và Hạ Quang Bảo: “Xin chào”

Hạ Quang Bảo hơi nâng cẵm lên, có chú hích hú, cậu a vô hức xoa xoa đầu ngón ay, cảm hấy cảm xúc vừa rồi quá kỳ diệu, cái gọi là mềm mại không xương có lẽ chính là ý ứ này.

Võ Hạ Uyên giả vờ không để ý đến suy nghĩ của Hạ Quang Bảo, rực iếp hỏi rịnh Minh: “Các anh cũng muốn gia nhập vào ‘Căn hộ nhở phải không?”

“Đúng vậy” rịnh Minh đưa mộ phần hợp đồng cho Võ Hạ Uyên: “Chúng ôi nghĩ đây là cơ hội ố để phá riển ở rung Quốc, để ỏ hành ý, chúng ôi ự hạ hấp hù lao, cô hấy hế nào?”

Vẻ mặ Võ Hạ Uyên rấ mừng rỡ, nhưng rong lòng vô cùng bình ĩnh, đối với chú iền này, hiên hần vẫn có hể chỉ được.

rịnh Minh hì hầm cười khi nhìn hấy vẻ mặ Võ Hạ Uyên, nghĩ rằng cô ấy vẫn còn quá rẻ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status