Phu nhân không dễ chọc

Chương 283



Chuyện đã rở nên như vậy, bấ kể rong hoàn cảnh nào, Võ Hạ Uyên đều không hể nói rằng mình có liên quan đến chuyện này, chú đạo lý này cô vẫn hiểu chứ.

“Alo? Bà Đàm phải không?” Võ Hạ Uyên vừa ngồi rên giường vừa cạy đố bá hương, mùi hương nhàn nhạ ban đầu dần rở nên đậm đà, khiến âm rạng bình ổn rở lại.

“Là cô làm đúng không?” Hạ Lam điên cuồng hé: “Là cô ính kế Quang Bảo, đúng không?”

“Ôi…” Võ Hạ Uyên âm rầm hở dài mộ hơi đầy bấ lực, nhưng rên mặ lại mang mộ nụ cười giễu cợ: “Bà Đàm, ôi nói rồi, ôi không có liên quan gì với anh Hạ cả, ôi đã kế hôn rồi, cũng có chồng rồi, bà không hể bởi vì ôi làm người đại diện hiên hần ký hợp đồng với anh Hạ hì nghĩ ôi muốn quyến rũ anh ấy, sau đó ức giận cái gì cũng hấ lên người ôi chứ?”

Hạ Lam nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô là kẻ lừa đảo! Cô nói dối!”

Võ Hạ Uyên âm hanh oan ức: “Bà Đàm, ôi hỏi bà, bà nghĩ xem lý do gì để ôi ính kế anh Hạ đây?”

***

Là bởi vì ôi đã hạ độc con rai của cô! Cô muốn báo hù ôi! Hạ Lam kìm lại những lời này, mặ đỏ bừng, những người rong giới ruyền hông ừ hứng hú rở hành chế giễu, Hạ Lam giống như là mộ bà già điên vô lý đang ồn ào.

“Bà Đàm” Giọng điệu của Võ Hạ Uyên rùng xuống: “Nếu bà lại vô cớ quấy rối ôi, có hể ôi sẽ báo cảnh sá”

Đoạn này bị đưa lên mạng, không ngoài dự liệu hu hú rấ nhiều người ham gia chế nhạo.

[ừng gặp ổng giám đốc rương chưa?

Lại còn vẽ ra bà Hoa quyến rũ Hạ Quang Bảo nữa chứ, đm ôi cười chế]

[rời ơi, đây có phải là bị hại ới mức mắc chứng hoang ưởng không vậy?]

Không những hế, người của gia đình họ Hạ mỗi ngày đều sẽ nhận được những loại cuộc gọi và bức hư chửi mắng họ. Nguyên nhân cũng vì chuyện của Hạ Lam với Hạ Quang Bảo. Hai năm này của nhà họ Hạ dần dần có chú khởi sắc. Dù không phải là gia đình nổi iếng gì, nhưng cũng không phải là gia đình mà ai cũng có hể ăn hiếp. Vậy mà, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, cổ phiếu nhà họ Hạ uộ dốc không phanh. Ba của Hạ Lam vì chuyện này mà bị nhập viện vì xuấ huyế não độ ngộ.

hế nhưng, Hạ Lam vẫn liên lạc với rịnh Hân, hi vọng cô a có hể viế mộ bức hư giảm án, í nhấ là hả Hạ Quang Bảo ra rước.

Hai ngày nay, đường sự nghiệp của rịnh Hân rộng mở, rên mạng những ấm hình đồng cảm với cô, ôm cô. Đương nhiên, cô cũng phớ lờ những cái đó, dù sao cũng sẽ không làm ngôi sao nữa, mộ ỷ bảy răm năm mươi riệu của Võ Hạ Uyên đã ính đến rồi, cô làm vô số chương rình, bây giờ đến rước của Hạ Lam, cô càng phải kiếm chác mộ chú.

“Mộ ỷ, ôi sẽ viế đơn giảm án” rịnh Hân đang sơn móng ay, nhàn nhạ nói.

“Mộ ỷ?!” Hạ Lam hé lên, nói: “Rố cuộc cô nhận của Võ Hạ Uyên bao nhiêu?”

“Liên quan gì đến Võ Hạ Uyên? Đây không phải là cháu rai của bà gặp sắc nảy lòng ham hay sao?” rịnh Hân cười nhạo nói. Chuyện đã đến mức này rồi, iền ài danh iếng cô đều nắm rong ay, Võ Hạ Uyên là bạn cùng hội cùng huyền với mình, mộ khi mấ ấ cả, rịnh Hân đương nhiên sẽ bảo vệ ố cho cô.

“Cô không in ôi đăng đoạn ghi âm này lên mạng sao?” Hạ Lam run ay mộ cách giận dữ.

rịnh Hân cười lớn: “ôi là người như hế nào, mọi người đều biế. Suý chú nữa ôi bị cháu rai của bà cưỡng bức, muốn mộ chú phí ổn hấ inh hần hì làm sao nào? Hơn nữa, bây giờ ôi chẳng cần quan âm đến cách nhìn của người khác, ùy ý bà hôi”

Hạ Lam bóp chặ điện hoại, chậm rãi ngồi xổm xuống đấ sau đó khóc lóc hảm hiế.

Mộ ỷ, cho dù Hạ Lam có bán hế ấ cả rang sức rên người, cũng g không được mộ phần nhỏ, huống hồ gần đây Đàm Nguyên không hài lòng với bà a.

hực sự đã bước đến đường cùng rồi, Hạ Lam ìm ới Đàm Nguyên chồng của bà a.

“Mộ ỷ? Cô điên rồi sao?” Đàm Nguyên ức giận ngược lại cười nói: “ôi biế cô cưng chiều đứa rẻ Quang Bảo này, nhưng như vậy cũng quá hoang đường rồi! Cho dù có bồi hường cho rịnh Hân mộ ỷ có hể Quang Bảo được hả ra rước hời hạn, cô cho rằng nó rở lại như lúc rước sao? Phiên cô đọc.

những lời bình luận rên mạng kìa, nó đã bị hủy hoại hoàn oà iế không? Í nhấ rong mười năm ới, nó đều phải bị như cái đỉnh đóng rên cái cộ của sự xấu hổ nhục nhã” Đàm Nguyên không hỏa hiệp chú nào: “Đợi đủ hời gian lại ra, iêu mấ mộ ỷ hì đóng góp lớn nhấ của nó làm vì hai gia ộc chúng a”

“Không được! ừ nhỏ ới lớn Quang Bảo chưa ừng chịu khổ, nó chịu không nổi đâu, hôi ôi xin ông mà Nguyên, Quang Bảo hực sự chịu không nổi mà!” Hạ Lam khóc hế nước mắ.

Đàm Nguyên số ruộ kéo cà vạ: “Cô như vậy là đủ rồi, cho dù ôi muốn giúp cô, nhưng ôi đi đâu để đào ra mộ ỷ? iền đều ở chỗ của ba, cô có chuyện hì ự đi mà lấy!” Nói xong đẩy Hạ Lam ra rồi sải bước rời đi.

Hạ Lam hồn bay phách lạc ngã rên mặ đấ, rong chốc lá già đi mười uổi. Không ai biế Hạ Quang Bảo đối với bà a có ý nghĩa gì, mấy năm nay cô như người có xác không hồn, ruồi nhặng bay quanh, chính vì khiến bước đi của Hạ Quang Bảo càng hêm huận lợi mộ chú, nhưng ừ đầu đến cuối ấ cả đã bị hủy hoại rồi!

Không ai giúp bà… Hạ Lam ngẩng đầu, đáy mắ ấ cả là sự điên cuồng, gia ộc danh giá cái gì chứ, bà a vốn đã không yêu hích gì!

“Cô chủ” Phùng Bảo Đạ đã đến phục vụ ở Nga, sau khi xem xong ấ cả các ư liệu, cười hỏi Võ Hạ Uyên: “Vẫn phải hêm dầu vào lửa nữa sao?”

Võ Hạ Uyên dẩu môi: “Đương nhiên”

Chưa qua mấy ngày, Hạ Quang Bảo phá sinh xung độ với các phạm nhân khác rong nhà ù, in bị đánh hừa sống hiếu chế ruyền đến ai của Hạ Lam, ngay lập ức người phụ nữ này rợn mắ bấ ỉnh.

Võ Hạ Uyên biế, Hạ Lam mộ khi phá điên, nhà họ Đàm sẽ loạn.

“ạm hời ôi rời khỏi đây mộ khoảng hời gian, các người phải biểu hiện hậ ố đó” Võ Hạ Uyên cười nói với đám người sz: “Phồn inh với Lâm Khố đã biế nấu ăn rồi. iền bán hương huân đủ cho các người duy rì cuộc sống, đồ ăn sáng có bán hay không đều được, mọi người có vấn đề gì hì cùng nhau giải quyế, đừng làm lục đục nội bộ”

Hoàng An bấ đắc dĩ nói: “Chị Uyên, chị phải về sớm đó”

“Chị Uyên cẩn hận rong mọi truyện nhé”

riệu Nhấ hân nghiêm úc nói.

“Ừ? Võ Hạ Uyên nhìn Đỗ Minh hông, gậ gậ đầu với hắn, rồi bắ đầu rời khỏi căn hộ.

Phùng Bảo Đạ sớm đã đặ mộ khách sạn cho Võ Hạ Uyên, khi quay về có hể ự mình iếp đón. ổng giám đốc rương căn dặn, ùy ý cô chủ giày vò.

“Phùng Bảo Đạ, anh giúp ôi điều ra Hạ Lam có quan hệ gì rước khi kế hôn với Đàm Nguyên không” Võ Hạ Uyên nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng phân phó.

“Dạ được, cô chủ”

rước khi Hạ Lam kế hôn với Đàm Nguyên, cũng là cô chủ cả của nhà họ Hạ, lớn lên vừa đẹp người đẹp nế. Mặc dù, sinh ra ở bang Canada, nhưng có mộ né ươi đẹp, dịu dàng, ấm áp của người con gái miền rung.

Lúc cô lên đại học đã có mộ người bạn rai, ên là Sơn Minh, nhưng rước hai háng Hạ Lam kế hôn, Sơn Minh bị bệnh chế.

Lại nói sau này, vốn dĩ Yên Nhĩ là cô dâu, nhưng quan hệ giữa Hạ Lam với Đàm Nguyên lại càng ệ, Hạ Lam đã chuyển đến nước Đức sống mộ năm. Mộ năm sau, hai người mới dần dần hóa giải những hiểu lầm rước kia.

Võ Hạ Uyên năm rên chiếc ghế hồng lớn, đắp chiếc chăn len rên người, lậ xem những ư liệu do Phùng Bảo Đạ đưa cho.

Sống ở nước Đức mộ năm… Võ Hạ Uyên suy nghĩ, rong khoảng hời gian đó có chú ế nhị, nếu như năm đó Hạ Lam mang hai, vậy hì rong vòng mộ năm cũng đủ cho bà a sinh ra đứa bé.

Đến bây giờ Võ Hạ Uyên vẫn còn nhớ rõ ràng Hạ Lam gọi Hạ Quang Bảo là con rai của mình. Nghĩ đến đây, Võ Hạ Uyên rú điện hoại ra, ìm được ngày háng năm sinh của Hạ Quang Bảo, vô cùng rùng khớp!

ừ năm đầu iên Hạ Lam rở về ừ nước.

Đức, anh cả Hạ Quang Khải của Hạ Lam có con rai rưởng là Hạ Quang Bảo.

Có hế giả huyế rằng, sau khi Hạ Lam sinh con ở nước Đức, giấu diếm nuôi dưỡng đứa bé dưới danh nghĩa của Hạ Quang Khải.

Người phụ nữ Hạ Lam, ngoài hoang ưởng hái quá với loạn hần kinh, vẫn vô cùng áo ợn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status