Phu nhân không dễ chọc

Chương 284



Vợ của Hạ Quang Khải ên là Nguyễn hu hu, xuấ hân ừ chỉ hứ của nhà họ Nguyễn.

Là kiểu người không có cảm giác về sự ồn ại rong dòng họ, nhưng vì là họ Nguyễn nên khi gả ới nhà họ Hạ vẫn được coi là sống ố.

Điều đáng iếc nhấ là cô ấy không có con, đứa con rai Hạ Quang Bảo không có quan hệ máu mủ gì với cô, là do Hạ uấn Khải đem về ừ bên ngoài. Nhưng khi dung mạo của Hạ Quang Bảo dần nảy nở, Nguyễn hu hu nghỉ ngờ Hạ Quang Bảo chính là con riêng bên ngoài của Hạ uấn Khải!

Ngay cả khi chuyện đó là hậ, cô còn có hể làm gì đây? Bản hân Nguyễn hu hu được sinh ra là do ba cô ngoại ình với mẹ cô, xuấ hân vốn không sạch sẽ làm sao dám đòi quyền lợi, cô chỉ muốn sống ố hơn mộ chú, có lúc chỉ có hể mắ nhắm mắ mở cho qua.

Cũng may mắn sống qua ngần ấy năm rồi Nguyễn hu hu đứng cạnh quầy ngắm nhìn đồ rang sức, quần áo hôm nay mặc ra ngoài vô cùng giản dị cũng không rang điểm cầu kì, lúc hanh oán, cô nhân viên đang mỉm cười độ nhiên sắc mặ lạnh đi, ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn hu hu: “Số dư rong hẻ của quý khách không đủ”

“Hả?” Nguyễn hu hu nhanh chóng nhận lại hẻ, sau khi nhìn hấy số hẻ cô cười gượng gạo: “ôi lấy nhầm”

***

hái độ của cô nhân viên hay đổi ngay lập ức, bực bội lâm bầm: “Không có iền hì đừng đến”

Nguyễn hu hu nhíu mày: “Cô nói cái gì?!”

“Còn hiếu bao nhiêu? ôi sẽ rả” Nguyễn hu hu quay đầu về hướng giọng nói dịu dàng và lạnh lùng vừa phá ra, rong mắ bà là mộ cô gái vô cùng xinh đẹp.

“Người rong ngành dịch vụ bây giờ hậ sự rấ hiếu chuyên nghiệp” Võ Hạ Uyên ôn hòa nói nhưng cũng khiến cho cô nhân viên phải xấu hổ, cô rú hẻ đen ra, mỉm cười với Nguyễn hu hu.

Khi Nguyễn hu hu nhìn hấy ấm hẻ, rong mắ bà có chú dao động, đây không phải là hẻ mà người bình hường có hể nhận được, rong nước không vượ quá năm mươi người có hể sở hữu. Hơn nữa, cô ấy đã giúp bà giải vây mà ngoại hình của cô ấy hậ sự rấ xinh đẹp, ấn ượng ố càng hêm ăng vọ.

Bước ra ừ cửa hàng rang sức, Nguyễn hu hu rấ cảm kích nói với Võ Hạ Uyên: “Quý cô này, cô có hể để lại hông in liên lạc cho ôi không? ôi sẽ rả lại iền cho cô. Hôm nay hậ sự ôi rấ cảm ơn cô”

Võ Hạ Uyên rấ ự nhiên rao đổi hông in liên lạc với Nguyễn hu hu, hai người giới hiệu ngắn gọn, nói truyện cười đùa vui vẻ rong chốc lá. Võ Hạ Uyên cười nói: “Chị hu hu, em và chị vừa gặp đã hân hiế. Nếu chị không bận hì cùng em ngồi mộ lá nhé”

Nguyễn hu hu không có mấy người em gái hân hiế, đối với Võ Hạ Uyên cô có ấn ượng ố. Đối phương có hể là hân phận cao quý, cho nên không do dự nhiều: “Được.”

Sau khi ngồi xuống, Võ Hạ Uyên gọi hai cốc cà phê đắ nhấ, đưa menu cho người phục vụ rồi mới hỏi lại: “Xin lỗi chị hu hu, em quên không hỏi chị muốn uống gì? Em quen đi cùng với chồng…”

“Không sao” Nguyễn hu hu xua ay: “Cho hêm chú đường là giống nhau hôi”

Sự hân hiế và hào phóng của Võ Hạ Uyên không hề giả dối, chú cảnh giác cuối cùng rong lòng Nguyễn hu hu cũng biến mấ.

“Võ Hạ Uyên, rước đây em không phải ở nước Nga này sao?” Nguyễn hu hu hỏi: “Chị mới gặp em lần đầu iên”

“Vâng” Võ Hạ Uyên nhấp mộ ngụm cà phê gậ đầu: “rước đây em sống ở nước Đức, gần đây đến Nga nghỉ dưỡng”

“Căn hộ nhở rấ phổ biến ở Việ Nam nhưng ở nước Nga cũng chỉ bình hường, hêm vào đó in ức xấu của Hạ Quang Bảo gần đây đã gây ảnh hưởng không ố đến xã hội nên các đài ruyền hình lớn của bị Nga ạm hời cấm phá sóng.

Nguyễn hu hu rên danh nghĩa là mẹ của Hạ Quang Bảo, vì bà ấy, không nhận ra cô, có nghĩa là Nguyễn hu hu rước giờ không xem những chương rình giải rí kiểu này. Hạ Quang Bảo đã đi ới bước đường này, bản hân lại có âm rạng mua đồ rang sức rong mộ cửa hàng xa xỉ, giống như bà không có mộ chú ình cảm mẹ con nào cả.

Và ngay cả khi Nguyễn hu hu nhận ra cô, Võ Hạ Uyên cũng có lý do khác để hoái hác.

“Ồ, vậy gia cảnh của em hắn là rấ ố”

Nguyễn hu hu mỉm cười.

Võ Hạ Uyên khiêm ốn rả lời: “Cũng được ại Phụ nữ án gẫu với nhau, đề ài không là con cái hì cũng là chồng. Nguyễn hu hu không bao giờ nhắc đến Hạ Quang Bảo. Chỉ han hở rãng công việc kinh doanh của gia đình gần đây không ố, vì mộ số in ức iêu cực liên ục ập đến.

rong lòng Võ Hạ Uyên biế rõ rằng in ức iêu cực ở đây là ám chỉ đến vụ bê bối của Hạ Quang Bảo.

“Đúng rồi Võ Hạ Uyên, em sống ở nước Đức, vậy đã ừng nghe nói về gia đình Charles chưa?” Nguyễn hu hu hỏi.

Vẻ mặ của Võ Hạ Uyên ngay lập ức rở nên ngạc nhiên: “Chị có biế họ à, chị đang đàm phán công việc với nhà Charles sao?”

Lê Đình Cảnh hiện là người đứng đầu nhà họ Charles.

“Là nhà chồng chị có chuyện!” Nguyễn hu hu hạ giọng; “Nhà mẹ ruộ chị đang hợp ác làm ăn với nhà Charles, bên chồng chị muốn huận nước đẩy huyền. Không biế là nhà họ có kẽ hở nào không?”

Võ Hạ Uyên gậ đầu: “Hóa ra là hế, vậy nhà chồng chị nảy sinh vấn đề gì sao?”

“Đừng nhắc nữa” Nguyễn hu hu hở dài, lông mày nhuốm lên vẻ cáu kỉnh, im lặng vài giây rồi xua ay: “Quên đi, nói cho em biế vậy là được rồi, đứa con nuôi không có chí cầu iền không ngờ lại gây ra cả đống chuyện phiền phức. Bởi vì giá cổ phiếu của gia đình chồng chị uộ dốc, biến hành hứ không có giá rị ồi, chúng ôi có hể lấy đâu ra miếng bánh ngon đây?”

“Mạo muội dám hỏi gia đình chị hu hu kinh doanh lĩnh vực nào?” Võ Hạ Uyên giả vờ hỏi, hậ ra cô đã điều ra rõ ràng ừ cử: “rang hiế bị rên àu hủy”

Nguyễn hu hu hở dài, “Đấ nước Nga iếp giáp rấ nhiều biển. hực ế hì làm ăn cũng khấm khá”

Võ Hạ Uyên suy nghĩ mộ chú: “Chị à, chuyện này em có hể giúp chị hỏi hử, ranh hủ năm bắ”

“Em?“ Nguyễn hu hu có chú kinh ngạc.

“Vâng” Võ Hạ Uyên cười: “Chồng em chắc có hể nói chuyện”

Nguyễn hu hu không biế nên phản ứng hế nào, đây là chuyện làm ăn của nhà họ.

Charles! Sau khi ạm biệ Võ Hạ Uyên và rở về nhà, Nguyễn hu hu. suy nghĩ mộ lúc, cô muốn nói với Hạ Quang Khải về chuyện này, nhưng khi vừa bước vào, cô đã hấy Hạ Lam hai mắ sưng đỏ vì khóc, sắc mặ cô chợ rầm xuống.

“Gô đứng yên đó!” Nhìn hấy Nguyễn hu hu chuẩn bị rở về phòng, Hạ uấn Khải lập ức măng người: “Quang Bảo gặp chuyện cô lại còn có âm rí ra ngoài dạo chơi? Cô không phải là mẹ nó hay sao?”

Nguyễn hu hu chế nhạo: “ôi hì sao?”

Cô nhìn Hạ Lam, sự chua xó rong mắ không che giấu được.

hực ra lúc đầu Nguyễn hu hu đối xử với Hạ Quang Bảo cũng khá ố, dù sao hì cũng nuôi nấng bên mình. Cô gần như đã coi nó như con rai ruộ, nhưng ai ngờ được rằng.

Hạ Lam lại náo loạn ỏ hái độ, cô a có vẻ đặc biệ bấ bình với mối quan hệ giữa Nguyễn hu hu và Hạ Quang Bảo. Hế lần này đến lần khác đòi phải đón Hạ Quang Bảo đi, khiến Nguyễn hu hu hế sức buồn phiền. Nhưng hái độ của Hạ uấn Khải lại ỏ ra vô vùng dung úng, hậm chí còn đổ lỗi cho Nguyễn hu hu vô cớ gây rắc rối. Cái gì mà nếu có hêm mộ người nữa yêu hương Quang Bảo hì ố chứ sao. Nhưng đó có phải là yêu hương không? Hạ Lam cư xử như hể cô đã cướp con rai của cô a!

Nhớ lại, rái ìm của Nguyễn hu hu độ nhiên nhảy dựng, rong đầu lóe lên mộ ý nghĩ, cô cảm giác như mình đã bắ được hứ gì đó, lại vụ qua rong chốc lá.

Sau đó, Nguyễn hu hu không phản đối nữa mà ùy heo bọn họ, dù sao cũng không phải là con ruộ của cô, muốn đón đi hì cứ đón Hạ Lam chú ý ới úi rang sức rong ay Nguyễn hu hu, chua chá hé lên: “Chúng ôi cố hế sức g iền, cô còn có âm rạng đi mua rang sức?!”

“ại sao không được mua?” Nguyễn hu hu cảm hấy hả hê khi hấy Hạ Lam lo lắng nhảy dựng lên: “Đây là iền của riêng ôi. ôi muốn chỉ hì chi. Khi ôi muốn nuôi dưỡng Quang Bảo, hai người nhìn như là ôi sắp giế nó ới nơi, hiện ại ôi với nó không có mộ chú quan hệ mẹ con, các người lại muốn ôi phải bày ra dáng vẻ mà mộ người mẹ nên có”

Nguyễn hu hu chế nhạo: “ố xấu hế nào các người cũng chiếm hế, hế giới làm gì có đạo lý này?”

Hạ Lam bị chặn họng, không nói nên lời Hạ Quang Khải gắ gỏng: “Lên lầu đi!”

Nguyễn hu hu đảo mắ, quay người bước đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status