Phu nhân không dễ chọc

Chương 286



Ở nước Nga, vì dân số í mà ính dịch chuyển lại cao nên rong mọi rường hợp, việc mua huốc ránh hai đều được ghi chép lại.

ra cứu heo ài liệu hai mươi năm rước, sau khi rở về Hạ Lam đã ừng mua huốc ránh hai hai lần, mà mỗi lần đều mua với số lượng cao nhấ có hể. Có điều hời gian đó cô a đã mang hai hai háng nên chắc chắn huốc này không phải để cô a ự sử dụng.

Võ Hạ Uyên để ý hấy ánh mắ nhấp nháy của Nguyễn hu hu, cô biế cô a không nói hậ.

“hế này nhé!” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng: “Nếu như chị hu hu in ưởng, em có hể nhờ mộ anh bạn em là bác sĩ, chuyên môn rấ xuấ sắc, chưa biế chừng có hể hăm khám cho chồng chị”

Nguyễn hu hu bỗng nhiên ngẩng đầu: “Liệu có cơ hội không?”

“Dù sao hầu hế bệnh nhân qua ay anh ấy đều khỏi bệnh, anh ấy chính là mộ bác sĩ bậc hầy đó” Võ Hạ Uyên chống cãm:”hậ ra hì anh chị mới chỉ ngoài bốn mươi, nếu như có hể dưỡng sức khỏe mạnh hơn hì chắc hẳn vẫn có hể sinh con được”

***

Nguyễn hu hu nghe vậy lập ức lộ ra vẻ mặ buồn bã mà hố hoảng, hốc mắ hoáng chốc đỏ ửng. Cô a cầm ay Võ Hạ Uyên, nức nở nói “Hạ Uyên, chị xấu hổ nên không dám nói hậ với em. hậ ra người không hể sinh con là chị, chính là do chị!”

Đây cũng là nỗi niềm răn rở của bà suố bao năm qua ở nhà họ Hạ, không hể nói hành lời. Mẹ Hạ uấn Khải lúc còn sống vẫn hường xuyên chỉ mặ bà mà mắng: “Đồ gà mái không biế đẻ rứng!” Vẫn may là Hạ uấn Khải không chê bà cuộc sống cứ iếp diễn như vậy.

Võ Hạ Uyên nắm lấy bàn ay Nguyễn hu hu, dịu dàng nói: “Chị hu hu, em hiểu, chị không cần căng hắng như vậy: Nguyễn hu hu lộ rõ niềm mong mỏi: “Vậy em có hể giúp chị liên hệ với người bạn kia được không?”

“Dĩ nhiên” Võ Hạ Uyên mỉm cười: “Có điều gần đây anh ấy đi công ác nước ngoài, hời gian ới chắc chưa hể về được. hế này đi, chúng a có hể làm xé nghiệm cụ hể, sau đó em sẽ gửi kế quả sang cho anh ấy, để xem anh ấy có hể lưu ý chế độ ăn uống được hay không Nguyễn hu hu iếp ục nói.

hời còn rẻ, bà đã được bác sĩ gia đình chăm sóc ba năm, hậm chí cũng đã uống huốc hơn nửa năm nhưng đến giờ vẫn không có iến riển, Hạ uấn Khải cũng không bận âm.

Sau này hai người có Hạ Quang Bảo, bà cũng dần ừ bỏ ý định. Bây giờ bỗng nhiên biế được mình có cơ hội sinh con, Nguyễn hu hu làm sao có hể không quan âm chứ?

Võ Hạ Uyên hấy bà đứng ngồi không yên, đã không còn hứng hú hưởng rà ừ lâu nên đành kế húc qua loa rồi hai người đi hẳng ới bệnh viện.

Đến bệnh viện, Võ Hạ Uyên mới phá hiện Nguyễn hu hu đang ngó dọc ngó ngang, ngay cả việc lấy số xếp hàng cũng không biế.

Võ Hạ Uyên không kìm được hỏi: “Chị hu hu, rước giờ khi bị bệnh chị làm hế nào?”

“Nhà ôi có bác sĩ” Nguyễn hu hu hơi ngượng ngùng. “Bởi vì hời buổi khó khăn, mẹ ôi chẳng có iền nên mỗi khi chúng ôi bệnh hì đều gọi bác sĩ gia đình ới hăm khám. May mà sức khỏe ôi luôn ố, không có bệnh gì nghiêm rọng.”

Võ Hạ Uyên lập ức nghẹn lời. Nếu đúng.

như cô dự đoán, vậy hì cả đời này Nguyễn hu hu đều… hậ đáng buồn! uy chỉ là chuyện vụn vặ không đáng nói nhưng cô a vẫn in ưởng chồng và người nhà mộ răm phần răm, liệu có khi nào ấ cả đều là dối rá?

Sau cuộc kiểm ra, Võ Hạ Uyên ngồi bên ngoài chờ cùng Nguyễn hu hu, rong khi cô a căng hẳng vặn cái ngón ay. Không hể gieo rắc hi vọng cho người này được, vì nếu nhiều hỉ vọng hì cũng nhiều chấp niệm.

Nguyễn hu hu hực sự rấ in ưởng Võ Hạ Uyên, cô có hể huyế phục mộ người như Phạm Đình Cảnh, ä hắn không phải là người ầm hường, điều này cũng chẳng có gì khó hiểu “Đừng lo lắng!” Võ Hạ Uyên vỗ vỗ mu bàn ay Nguyễn hu hu. Ban đầu cô có suy ính sẽ lợi dụng người đàn bà này, những việc làm.

này coi như là đền bù mộ phần ổn hấ. hế nhưng mấy ngày sau Võ Hạ Uyên phá hiện ra, rong nhà họ Hạ bà chính là người vô ội nhấ.

Bà giống như mộ kẻ ngốc bị người ra làm mờ mắ, ưởng rằng bốn bề đều là hoa hơm cỏ ngọ nhưng ai dè khắp nơi đều là sự mục rữa hối ná.

Bây giờ âm ư của Võ Hạ Uyên đã hay đổi. Đúng là cô phải đối phó nhà họ Hạ và nhà họ Đàm, nhưng cô cũng hực lòng muốn giúp đỡ người đàn bà này mộ ay. Cô cũng đâu hể đập chuộ làm vỡ chum, làm vạ lây đến người vô ội chứ.

Nguyễn hu hu hở dài: “Không sao đâu, chị cũng đã nghĩ hoáng rồi, cho dù bác sĩ nói hế nào chị cũng có hể chấp nhận. Còn nếu như ình rạng khả quan hơn, anh bạn kia có hể điều rị cho chị hì chị có hế ự nuôi đứa rẻ của mình”

Bà ấy cười bằng ấ cả hi vọng: “Nếu được vậy hì đời này chị cũng chẳng cầu gì hơn nữa.”

Không lâu sau đó, bác sĩ cầm ờ kế quả đi ra hỏi: “Ai là Nguyễn hu hu?”

“ôi đây!” Nguyễn hu hu đứng dậy.

Đáy mắ bác sĩ hoáng hiện lên ia kinh ngạc, có lẽ anh a không nghĩ rãng người bệnh lại lớn uổi như vậy. Sau mộ hồi suy nghĩ, anh a nói iếp: “Có lẽ là áp lực rong lòng quá lớn, nên ra ngoài giải ỏa để điều chỉnh lại âm rạng mộ chú”

Võ Hạ Uyên kìm nén nhảm hai mắ lại, quả đúng vậy!

Nguyễn hu hu vẫn chưa kịp phản ứng “Hả?”

€ô ấy cục súc hỏi: “Giải ỏa để điều chỉnh lại âm rạng mộ chú là sao? Bác sĩ, ôi có vấn đề gì vậy?”

Bác sĩ cũng ngây người, không ngờ Nguyễn hu hu sẽ hỏi lại như vậy.

Võ Hạ Uyên nhận lấy ờ phiếu kế quả rên ay bác sĩ rồi nhẹ nhàng nói: “Để ôi nói với cô ấy rong lòng Nguyễn hu hu vốn đang bình ĩnh chợ như dậy sóng, nỗi sợ hãi sâu đậm ùa lên âm rí cô a. Cô a dường như hiểu lời bác sĩ, vừa sợ hãi vừa không dám nghĩ ới kế quả kia.

“Hạ Uyên…” Hai mắ Nguyễn hu hu xao động, rõ ràng đã biế được í nhiều.

Võ Hạ Uyên hí sâu mộ hơi, đỡ lấy bả vai Nguyễn hu hu: “Chị hu hu, chị nghe em nói này, chị đừng kích động”

Nguyễn hu hu nuố nước miếng gậ đầu “Ý của bác sĩ là, cơ hế chị không có vấn đề gì cả”

Nguyễn hu hu mơ màng hỏi lại lần nữa: “Không có vấn đề sao?”

“Đúng, bác sĩ nói chị nhiều năm qua không mang hai có lẽ là bởi áp lực rong lòng quá lớn. Chị hoàn oàn có khả năng sinh nở-”

“Sao có hể như vậy chứ?” in ức ố xuấ hiện nhưng Nguyễn hu hu không hể đối diện với sự hậ đó. Cô a khóc nức nở, ranh cãi với Võ Hạ Uyên: “Bác sĩ gia đình nói khả năng mang hai của chị rấ nhỏ, nói ử cung của chị không hích hợp để có bầu, còn nói chị… Lời vẫn chưa nói hế, Nguyễn hu hu đã òa khóc nức nở.

Võ Hạ Uyên ôm lấy Nguyễn hu hu, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng cô a: “Không sao, không sao rồi!”

Nguyễn hu hu đau đớn khóc lóc mộ hồi, giống như đem oàn bộ uấ ức suố gần hai mươi năm qua mà khóc. Võ Hạ Uyên kiên nhẫn ngồi cùng cô a, mãi cho đến khi cô a dần ỉnh áo lại.

“Hạ Uyên, có khi nào là do bác sĩ gia đình chẩn đoán sai?” Nguyễn hu hu lầm rầm hỏi Võ Hạ Uyên không biế rả lời sao: “Chị hu hu, bác sĩ gia đình khám cho chị bao.

nhiêu năm rồi? Nếu bác sĩ chẩn đoán sai mộ hai lần hì không nói, đăng này bao nhiêu lần mà vẫn sai. Chị uống huốc điều rị, gặp bao nhiêu đau đớn, mộ người bác sĩ sao có hể vô dụng đến vậy?”

Nguyễn hu hu sực ỉnh rong lòng: “Ý em là…”

“Chỉ có hể là bác sĩ đó đã bị người a xúi giục” dù àn nhãn nhưng Võ Hạ Uyên vẫn phải nói ra sự hậ “ại sao lại như vậy chứ?” Nguyễn hu hu không hể nghĩ ra: “Con chị sinh ra hì cũng là con cháu nhà họ Hạ, ại sao bọn họ lại không muốn chị sinh con?

“Chị hu hu, bên em đã điều ra ra mộ chuyện, chị có muốn nghe hử không?”

Nguyễn hu hu nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Em cứ nói đi!”

Võ Hạ Uyên: “Hạ Quang Bảo rấ có hể là con rai của Hạ Lam”

“Rắc!” mộ iếng, mảnh vải bị che rước.

mắ như bị hổi bay đi, rong đầu Nguyễn hu hu rở nên rõ ràng hơn bao giờ hế, dường như lần đầu iên cô a nhìn rõ hế giới này. ừ sự mù mờ không rõ, chỉ hấy có chỗ gì đó không ổn, bây giờ cô a đã ìm được lời giải hích hỏa đáng.

“Ôi!” Nguyễn hu hu ôm lấy Võ Hạ Uyên, han khóc nức nở.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status