Phu nhân không dễ chọc

Chương 287



Vì sao không có con Hạ uấn Khải vẫn iếp ục chung sống với bà, vì sao Hạ Lam chưa bao giờ đồng ý để bà iếp xúc với Hạ Quang Bảo. Nhắc ới cũng hấy lạ, với ính ình của Hạ Lam vì sao lại đồng ý để con mình nhận người phụ nữ khác ngoài mình ra là mẹ?

‘Về phần Hạ uấn Khải anh a biế ấ cả mọi truyện! ừ giây phú anh a quyế định đưa Hạ Quang Bảo về đây, anh a biế rõ bản hân đang làm gì.

Vì sao ư? Nguyễn hu hu nghĩ mãi không ra Hạ uấn Khải và Hạ Lam là anh em hân hiế với nhau như vậy, sao lại phải dùng ới biện pháp hi sinh con cái của mình?

“Năm hứ ba Hạ Lam ừng quay lại hai lần, mua huốc ránh hai với số lượng lớn, vì vậy rên mạng có ghỉ lại lịch sử iêu hụ của cô a”

Võ Hạ Uyên bắ đầu xâu chuỗi các manh mối lại.

“Chị có hể xem hời gian được không?”

***

Nguyễn hu hu lau đi vệ nước mắ rên mặ, rong mắ hiện lên vẻ âm u đáng sợ.

Nhìn hấy hời gian rên mạng lưu lại, gương mặ Nguyễn hu hu xám xị, ngả người ra phía sau ìm chỗ dựa “Hai lần, vừa khéo là khoảng hời gian bác sĩ gia đình khám cho chị”

“Bọn họ viện cớ khám bệnh mà đưa huốc cho chị uống” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói.

Nguyễn hu hu nhắm mắ lại: “Vì sao Hạ Lam lại riệ đường con cái của chị?”

Võ Hạ Uyên lạnh nhạ nói: “Mộ khi chị và Hạ uấn Khải có con, liệu chị có đảm bảo rằng sẽ đối xử oàn âm oàn ý với Hạ Quang Bảo nữa không? hậ nực cười là dù như vậy Hạ Lam vẫn còn lo sợ Hạ Quang Bảo và chị hân hiế với nhau. chị hu hu..”

Võ Hạ Uyên nghiêm mặ nói: “Chị nói mộ câu rấ đúng, em cũng không in Hạ Quang Khải sẽ hi sinh con của mình chỉ để ác hành cho Hạ Lam. rong này nhấ định còn có bí mậ xấu xa nào đó.

Chị an nhàn quá nhiều năm rồi, bọn họ e dè, giấu kín chị như vậy có lẽ cũng là mộ chuyện ố, sau này chị sẽ ỉnh áo sáng suố hơn” Võ Hạ Uyên gợi ý “Còn có nhiêu chuyện chị sẽ nhìn hấu”

Đạo lí như vậy Nguyễn hu hu có hể hiểu được nhưng những gì xảy ra ngày hôm nay đều phá vỡ hầu hế nhân sinh quan của cô. Nguyễn hu hu hậ sự biế ơn Võ Hạ Uyên đã cho cô hấy rõ mọi truyện. Sau đó hì sao? Mặc dù phơi bày oàn bộ bí mậ nhưng cô nên đi đâu bây giờ?”

“Chị hu hu” Nhìn hấy vẻ bàng hoàng do dự của hu hu, Võ Hạ Uyên nhấn mạnh ừng chữ: “Em sẽ giúp chị, em có hể giúp chị”

“Giúp chị?”

“Đúng” Võ Hạ Uyên khẳng định chắc chắn: “Giúp chị sống độc lập không chú sợ hãi”

Kì diệu hay, vì mộ câu nói này mà Nguyễn hu hu rái im khế hắ lại, có hứ gì đó ươi mới được ró vào nội âm, bỗng nhiên cô chẳng còn hấy sợ hãi nữa.

ệ đến đâu, ình hình hiện giờ có hể ệ hơn nữa không?

Cô là người, không phải con vậ ại sao lại chịu sự khống chế của người khác.

Nguyễn hu hu dường như được khai hông rí óc, bắ đầu cùng Võ Hạ Uyên ỉ mỉ hương lượng bước iếp heo nên làm như hế nào.

“Chị im lặng bao nhiêu năm rồi, bọn họ sớm đã không còn cảnh giác với chị. Chị hu.

hu hành động của chị lại càng huận lợi” Khi biế được Hạ Lam gần đây rấ nhiều lần ới nhà họ Hạ ìm Hạ uấn Khải. Hai người rong phòng sách ận mấy iếng đồng hồ mới chịu ra. Võ Hạ Uyên mua mộ chiếc camera siêu nhỏ, không cần cô phải giải hích nhiều Nguyễn hu hu ự biế phải làm như hế nào.

ối hôm đó cơm nước xong xuôi, Hạ Lam lại ới nữa. Nguyễn hu hu đã vô cùng nhẫn nhịn mới không xông lên bóp chế cô a. hay vào đó cô ỏ ra như mọi ngày hờ hững lạnh lùng dọn dẹp xong phòng bếp sau đó bước ra hấy Hạ Lam và Hạ uấn Khải đã không còn ở đó, cô lập ức chạy về phòng mở máy ính lên.

Hình ảnh có chú mơ hồ nhưng âm hanh lại rấ rõ ràng.

“Lam, bác sĩ đã khám cho Quang Bảo”

Sau khoảng khắc ĩnh lặng Hạ uấn Khải lên iếng Giọng nói Hạ Lam run rẩy: “Rồi sao?”

“Sau này… nó có hể hử hụ inh rong ống nghiệm” Hạ uấn Khải rả lời Hạ Lam hầu như đứng không vững, Hạ uấn Khải lập ức iến lên đỡ lấy người: “Lam!”

Nguyễn hu hu đứng rước màn hình cười lạnh lùng, rong lòng vô cùng hoải mái.

Rấ ố, Hạ Quang Khải không muốn uyệ đường con cái, vậy cũng là lẽ ự nhiên.

Hạ Lam ôm Hạ uấn Khải khóc mộ hồi, ảo não hỏi: “hậ sự không cách nào sao?”

“Ba sẽ không cho đâu” Hạ uấn Khải bấ đắc dĩ: “Em cũng biế chuyện của Quang Bảo đã khiến cho nhà họ Hạ choáng váng như hế nào rồi. Vấ vả lắm gia ộc Chales hu mua hiế bị mới cho nhà họ Hạ có cơ hội nghỉ ngơi, lại còn bỏ iền đi cứu Quang Bảo, ba có chế cũng sẽ không đồng ý”

Hạ Lam đã rầm mặc mộ lúc lâu, độ nhiên bắ lấy cánh ay Hạ uấn Khải, giọng nói rầm xuống: “Anh, em muốn đón Gia Bình rở về, rong ay chúng a nhấ định phải có con Á chủ bài mới có hể làm lão già đó an phận.

Nguyễn hu hu ngồi hẳng người lên, Gia Bình là ai?

“Em chắc chứ?” Hạ uấn Khải có phần khó xử: “Việc này anh cũng chưa ừng nói với Hạ Lam cười khẩy: “Chị a không hể sinh con, anh vì hương khói nhà họ Hạ, ở bên ngoài có đứa con cũng là chuyện rấ hợp lý. Mà iểu Bân cũng đã lớn ừng này, cũng nên nhận ổ quy ông rồi”

Đầu hu hu choáng váng “Ù..y..n..h” mộ iếng, rước mặ như biến hành màu đen, mồ hôi lạnh chạy dọc heo sống lưng, khiến cả người cô ướ đẫm.

Cô có hể nhìn được, nghe được hì Võ Hạ Uyên cũng vậy. Võ Hạ Uyên sợ hu hu không giữ nổi bình ĩnh vội vàng gọi điện rấn an: “Chị hu hu! Chị nhấ định phải ỉnh áo! Cho dù bây giờ chị có cầm đao xông vào băm väm hai người bọn họ, cũng không hể hay đổi được điều gì hơn nữa còn quá hời cho bọn họ”

Nguyễn hu hu nghiến chặ răng đến mức suý vỡ. Rố cuộc cũng ừ ừ ngồi hẳng dậy, giọng nói khàn khàn: “ôi không sao.”

Chẳng rách… Nguyễn hu hu bậ khóc, chẳng phải anh em ình hâm Hạ uấn Khải và Hạ Lam không quan âm đến chuyện hương khói, mà là đã nuôi mộ cậu con rai ở bên ngoài ừ lâu. ội nghiệp cho cô cứ mơ mơ màng màng ưởng là mình sống an nhàn ự ại, kế quả hế này đây? Hai mươi năm! ròn hai mươi năm uổi xuân ươi đẹp! Đều bị bọn họ chôn vùi hế cả rồi!

“iểu Uyên, em đừng lo.” Nguyễn hu hu nhẹ giọng “Chuyện này không hể để yên được, chị có hể nhãn nhịn”

”Sẽ không xong đâu” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng hở ra: “hu hu em sẽ giúp chị có được cuộc sống ố đẹp hơn”

Những lời này uy có vẻ mê hoặc nhưng lại iếp hêm cho Nguyễn hu hu rấ nhiều dũng khí.

Đêm đó Nguyễn hu hu không ngủ cùng Hạ uấn Khải, cô ngủ ở phòng khách cần chặ chiếc khăn lông đến nỗi rách ra.

Suố cả đêm, Nguyễn hu hu không phụ sự chờ mong của Võ Hạ Uyên, ánh mắ của bà so với rước đây đã hêm ba phần kiên nghị hai phần lạnh lùng.

Quá rình hay đổi mà bà rải qua vô cùng đau đớn nhưng cô đã sống lại Mẹ Hạ uấn Khải luôn dặn dò hế hệ sau của mình phải siêng năng iế kiệm, nhưng hực ế là bà a xó iền.

Khi Nguyễn hu hu vừa được gả vào nhà họ Hạ, ngay cả mộ bộ quần áo chỉn chu cũng không dám mặc, nếu không sẽ bị nhắc nhở đến mấy ngày.

Sau này bởi vì không sinh được con, ự in rên người vơi đi kha khá, bà dần học được cách hỏa hiệp. Vì vậy bình hường cô cũng không ăn diện như mộ phu nhân nhà giàu. Nhưng hôm nay bà lại mặc mộ chiếc váy dài màu rượu đỏ, để lộ ra cặp chân rắng nốn hon dài, cầm úi xách bước ra ngoài, khiến cho người làm rong nhà sợ ới mức suý nữa hì đâm vào ường.

“hu hu” Võ Hạ Uyên không iếc lời khen với bà: “Chị như hế này rấ đẹp”

Nguyễn hu hu nhan sắc không hề xấu, bời vì cam chịu làm mộ người vợ yên lặng.

nên ăn mắc hế sức bình hường. Người đẹp vì lụa, ngựa đẹp vì yên, chỉ cẩn bà rang điểm mộ chú hì phong hái đã khác hoàn oàn. Võ Hạ Uyên dặn dò: “Nếu đối phương là mộ người đàn ông ố hì đã đành, đây lại là mộ gã đàn ông cặn bã, sống với nhau cả đời không hợp hì nên dừng lại ránh hiệ hòi, cần gì phải khiến bản hân không hoải mái?”

rong lòng Nguyễn hu hu vẫn còn vương vấn, nhưng cảm giác được ái sinh vô cùng sung sướng và kích hích ràn ngập rong bà. Dù hế nào đi nữa, cơ hể bà khỏe mạnh, ương lai còn có hể có mộ đứa con huộc về riêng mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status