Phu nhân không dễ chọc

Chương 290



Hạ Lam nhìn hấy Nguyễn hu hu hì giậ nảy mình, không hể ưởng ượng nổi người đứng rước mặ mình là ả đàn bà quê mùa lúc rước.

“Em chồng ới rồi đấy à?”

Hôm nay Nguyễn hu hu mặc quần ống loe đen phối với sơ-mi rắng, rông rấ giống nữ doanh nhân, cả người dào dạ inh hần, đuôi óc búi gọn gàng, mấy sợi óc mái xoãấ xuống gương mặ được rang điểm nhẹ nhàng, phong hái muốn ngăn cũng ngăn không nổi.

“Cô ngồi đi, ôi đi châm rà”

Ánh mắ Hạ Lam giống như vừa gặp quỷ, lúc rước ả đến Hạ gia, hai người nếu như: không lời qua iếng lại hì Nguyễn hu hu cũng sẽ ránh mặ ở rên lầu, hôm nay bị c; vậy Còn nữa, Nguyễn hu hu ại sao lại bị hành hế này?

“Anh, Nguyễn hu hu..”

***

“Gọi chị dâu” Hạ uấn Khải đáp, giọng điệu không mặn không nhạ.

rong lòng Hạ Lam hãng mộ chú, chuyện ả lo lăng nhấ cuối cùng cũng xảy ra.

Lúc mới gả vào nhà họ Hạ, Nguyễn hu hu vừa an ĩnh ngoan ngoãn vừa mang heo mộ chú u buồn, mặc dù quan hệ của bọn họ không ố nhưng Hạ Lam hế sức yên âm, bởi vì đối phương nghĩ gì đều viế hế rên mặ, nói khích vài câu sẽ bắ đầu rối lên. hế nhưng Nguyễn hu hu của ngày hôm nay, Hạ Lam đã không còn nhìn hấu.

“Ở nhà mà chị ăn mặc như hế này?” Hạ Lam nhíu mày hỏi, ngữ khí không mấy ố đẹp.

Nguyễn hu hu nghe vậy cũng không giận, ỏ ra ngây hơ mà hỏi ngược lại: “Không đẹp sao?”

Hạ uấn Khải cướp lời, đáp: “Đẹp mà! Mặc vậy là bình hường, có sao đâu!”

Hạ Lam nhấ hời nói chẳng ra lời, Nguyên hu hu hấy hế lại càng cười hầm rong bụng. Bình hường ả a nói mộ là mộ, hai là hai, Hạ uấn Khải hương em gái nên cũng đón gió nói hùa. Nhưng suy cho cùng hì Hạ Lam vẫn là gái đã gả chồng, vẫn còn nhúng ay vào việc của nhà mẹ đẻ quả hậ không ra hể hống gì. Chỉ iếc, đạo lý này có mỗi mình Nguyễn hu hu hiểu rõ.

Mà lần này Hạ Lam đến đây, quả nhiên là vì Hạ Quang Bảo.

“Anh, lần này Quang Bảo bị hương không nhẹ, hôm qua em đến bệnh viện hăm, cảm hấy âm rạng nó không ố lắm, chờ sau khi đón về nhà, mọi người nhớ để mắ nó nhiều hơn mộ chú”

Vừa nhắc ới Hạ Quang Bảo, hai mắ Hạ Lam liền đỏ hoe, lúc rước Nguyễn hu hu cũng không cảm hấy có gì khác lạ, hiện ại chỉ muốn cho bản hân mộ bạ ai. Đây còn không phải là cảm giác của người làm mẹ hay sao?

“Em yên âm, Quang Bảo là con anh, chắc chắn sẽ không bạc đãi nó” Hạ uấn Khải gậ đầu.

Hạ Lam nghe vậy cũng yên âm đôi chú, ả quay đầu nhìn về phía Nguyễn hu hu, đáy mắ ràn ngập nghỉ ngờ.

Nguyễn hu hu nhàn nhạ cười mộ iếng, sau khi ngồi xuống lập ức dán sá vào người Hạ uấn Khải. Hạ uấn Khải lại rấ ự nhiên đưa ay kéo vợ sang, rên mặ ánh lên vẻ hạnh phúc. Nguyễn hu hu rấ hài lòng với bộ dáng rợn mắ há mồm này của Hạ Lam.

Cô a nhướng mày, hần sắc mang heo khiêu khích “Chị” Hạ Lam bỗng dưng vỗ bàn mộ cái, đứng phắ dậy.

Nguyễn hu hu rở mặ ức hì, khôi phục giọng điệu vô ội: “Sao vậy em chồng?”

Hạ Lam hí sâu mộ hơi, ả không biế Nguyễn hu hu đang giở rò gì, cho nên biện pháp ố nhấ chính là án binh bấ động.

“Không có gì, anh, em đi rước”

Nguyễn hu hu đẩy Hạ uấn Khải ra, đi lên lầu: “Nếu Quang Bảo sắp rở về hì em lên qué dọn phòng cho sạch sẽ, dù sao con nó cũng đang bị hương, chỗ ở phải hoải mái chú”

Hạ uấn Khải ngửi ngửi mùi hơm còn vương rên chóp mũi, như sỉ như say, cảm hấy Nguyễn hu hu quả hực là vợ đảm mẹ hiền. Nghĩ như vậy, gã giống như người mộng răm năm bỗng dưng hức ỉnh, kỳ hậ quan hệ giữa hu hu và Quang Bảo không ố phần lớn rách nhiệm cũng là do gã.

Mặc dù hai người không có huyế hống, nhưng rố cục hu hu vẫn là mẹ rên danh nghĩa của Quang Bảo, hế mà ừ bé đã xa cách, lớn lên đương nhiên cũng không hân hiế được đến đâu.

Hạ uấn Khải chợ hối hận, biế hế ừ đầu không nên quá dung úng Hạ Lam, báo hại bây giờ gia đạo không yên.

Có điều hế hảy mọi việc đang phá riển heo hướng ố, Hạ uấn Khải nhìn heo bóng lưng hướ ha của Nguyễn hu hu, chợ cảm hấy âm rạng khoan khoái hậ sự hì, Nguyễn hu hu chỉ hận không hể găm kim dưới đệm giường của Hạ Quang Bảo.

Ngắn ngủi rong vòng có nửa háng, Hạ Quang Bảo gầy đi rấ nhiều, còn bị người a khiêng đi vào, Hạ Lam hoảng loạn háp ùng ngay bên cạnh.

So với hình ượng uấn ú phong độ rên ruyền hông lúc rước, Hạ Quang Bảo quả hậ đã biến hành người khác, rên mặ âm u chướng khí, miệng mồm hung hăng, ông Hà nhìn cháu rai mình như vậy liền lộ vẻ sầu não không hôi Nguyễn hu hu hấy cảnh này, quyế âm sinh con lại càng mãnh liệ.

“Mấy người nhẹ ay hôi! Nhẹ mộ chú!”

Hạ Quang Bảo la ó như lợn bị cắ iế, nửa hân dưới không nhúc nhích được, mỗi phú mỗi giây đều đau đến hấu xương.

Đến ận bây giờ Hạ Quang Bảo vẫn không iếp nhận được sự hậ là mình đã mấ đi khả năng làm chuyện vợ chồng! hân là đàn ông, sự nghiệp cũng an heo mây khói, Hạ Quang Bảo nghe xong chỉ hận không hể lập ức chế đi!

hế nhưng rong lòng ngộ ngạ chồng chấ, có chế cũng chế không hoải mái. Mặc dù không có chứng cứ nhưng Hạ Quang Bảo biế, hế hảy những chuyện này là do có người âm hầm bày mưu.

Hạ Lam nói đó là Võ Hạ Uyên, Hạ Uyên, Hạ Uyên…Hạ Quang Bảo hậ sự khó mà in được.

“Quang Bảo, đi cả đoạn đường xa như vậy, có đói không con?” Nguyễn hu hu bưng mộ bá canh gà đi ới: “Mẹ vừa hầm xong, nếm hử xem”

Võ Hạ Uyên dạy, nhấ định phải đem hù hận và chán ghé chôn sâu xuống đáy lòng, như vậy mới có hể ối ưu hoá lợi ích, mới có hể làm cho bản hân đứng ở hế bấ bại.

Hạ Quang Bảo hận ấ cả mọi người, cậu 1a vung ay hấ đổ bá canh gà, nước canh giội đầy mu bàn ay Nguyễn hu hu. Bà đau đớn kêu lên mộ iếng, hốc mắ lập ức đỏ bừng, Hạ uấn Khải lập ức xông lên, xó xa cầm lấy ay Nguyễn hu hu.

Gã a giận dữ xoay sang mắng Hạ Quang Bảo: “Mày điên à?!”

Hạ Lam không hể in được anh rai mình lại lớn iếng như hế, vội vàng giải vây: “âm rạng Quang Bảo không ố anh cũng biế mà, đừng nóng, đừng nóng!”

Hạ Lam muốn bình yên vô sự, nhưng Hạ Quang Bảo nào có để yên, cậu a như quả b chờ nổ, hận không hể kéo ấ cả mọi người cùng chế chung với mình.

Nhìn hấy cảnh này, Hạ Quang Bảo điên cuồng cười o: “Không lẽ ôi hoa mắ rồi? Cha à, không phải cha luôn không vừa mắ người phụ nữ này sao? Cho nên mới ở bên ngoài…”

“Mày câm miệng!” Hạ uấn Khải nghiêm nghị cắ lời Cơ mặ Nguyễn hu hu run lên, bà biế Hạ Quang Bảo muốn nói đến chuyện Hạ uấn Khải nuôi ình nhân ở bên ngoài.

Hạ Quang Bảo hừ mộ iếng: “Dối rá”

rong lòng Hạ Lam rối như ơ vò, ả dĩ nhiên cũng biế chuyện, nhưng hái độ của Hạ uấn Khải sao lại hế này? Không phải đã sớm hẳng hần nói hế mọi truyện với Nguyễn hu hu rồi hay sao?

Chính xác hì, Hạ uấn Khải hoàn oàn không muốn nói, mộ khi nói ra Nguyễn hu hu chắc chắn sẽ rở mặ. Bây giờ gã a đã dần dần lún sâu, chỉ cảm hấy mọi hứ giữ nguyên hiện rạng là ố nhấ.

“hôi” ông Hà lạnh lùng đứng ở cửa nhìn bọn họ: “Quang Bảo lo mà dưỡng bệnh cho ố đi”

Nói đoạn, ông Hà xoay người rở về phòng sách.

Hạ Lam hoảng loạn cực độ, lúc rước Hạ Quang Bảo không khác gì ông rời con, danh lợi có đủ, bây giờ hành ra hế này, lại bị ông Hạ coi như đứa con rơi, Hạ Lam làm sao có hể nhịn?

Cái nhà này, dựa heo kế hoạch của ả, ấ cả hẳn phải huộc về Hạ Quang Bảo! Nhưng hiện ại mọi hứ đều rối ung, giống như có người đứng sau giở rò rù ính để lậ đổ ả, muốn đẩy nhà họ Hạ vào vực sâu, vạn kiếp không hể ngoi lên!

Cuối cùng Nguyễn hu hu cũng hiểu rõ, vì lý do gì Hạ Lam lại muốn Hạ uấn Khải rước người ình bên ngoài về nhà, bởi vì đối phương dễ khống chế, có hể rở hành con rối cho ả a.

Chờ hời cơ đến, hai mẹ con nhà đó sẽ lập ức rở hành bãi đá ló đường cho Hạ Quang Bảo, mập mờ đánh độn con đen, quả nhiên là kế hay!

Nguyễn hu hu chỉ có hể hầm cảm hán rằng mình ỉnh ngộ cũng chưa quá muộn, bằng không có ngày chế mà không hay.

Nguyễn hu hu ừ nhà vệ sinh đi ra liền bị Hạ Lam chẩn đường, cô a nhếch môi cười mộ iếng, hỏi: “Có chuyện gì?”

Hạ Lam hí sâu mộ hơi, Nguyễn hu hu quả nhiên đã hay đổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status