Phu nhân không dễ chọc

Chương 289



Hạ uấn Khải năm nay ba mươi chín uổi, còn Nguyễn hu hu hì ba mươi lắm. Cơ hể của người nắm rong lòng rõ ràng không hề ỉnh ế, nhưng lại mềm mại lạ kỳ, Hạ uấn Khải cảm hấy có chú đê mê.

Mặc dù gã nuôi ình nhân ở bên ngoài, nhưng cảm giác kích hích ban đầu đã sớm phai nhạ, bởi vì rên vai còn đè nặng quá nhiều rách nhiệm. hế nhưng giờ phú này vòng ay ôm lấy Nguyễn hu hu, cơ hể gã a vậy mà lại chậm rãi có phản ứng…

Nguyễn hu hu cũng cảm hấy điều đó, ban đầu cô a có hơi sửng số, sau đó dạ dày bắ đầu cuộn lên ừng rận. Kể ừ khi nghe bác sĩ gia đình hông báo rãng cô không hể sinh con, Nguyễn hu hu và Hạ uấn Khải không còn cùng chung chăn gối. ình cảnh hiện ại khiến cho cô a cảm hấy mỉa mai vô cùng.

“Khụ khụ!” Ông Hà ừ rên lầu đi xuống, hấy hế bèn lớn iếng ho khan hai iếng.

Nguyễn hu hu ranh hủ đẩy chồng ra, cúi đầu đi vào phòng bếp.

Hạ uấn Khải lập ức cảm hấy hụ hãng, ngay cả chuyện của Gia Bình cũng quên béng đi.

Ông Hà iến lên vỗ vai con rai, nhỏ giọng nói: “Vợ con vẫn còn được quá ấy chứ”

***

Bị nói như vậy, Hạ uấn Khải càng hêm vò đầu bứ óc.

Đồ ăn dọn lên bàn, miệng gã lại hấy nhạ như nước ốc, chán chẳng buồn ăn, hầu như mỗi lần gắp mộ đũa đều liếc nhìn vợ mình mộ cái. Nhưng Nguyễn hu hu lại khiến cho Hạ uấn Khải ngộ ngạ đến phá rồ, hậm chí còn âm hầm giơ chân cọ xá vào đùi gã ở dưới gầm bàn. Lúc đó Hạ uấn Khải đang ăn, ức hì phụ cơm ra khỏi miệng Ông Hà bấ mãn hỏi: “Làm gì đấy?”

Hạ uấn Khải khoá khoá ay: “Bị sặc hôi ấy mà, xin lỗi cha”

Nói xong, gã đứng dậy, dùng khăn ăn rên bàn che đi nơi đáng xấu hổ nào đó, lại xoay sang dắ ay Nguyễn hu hu: “Anh vừa nhớ ra chuyện này rấ quan rọng, muốn bàn với em mộ chú”

Mới đầu Nguyễn hu hu hoáng giậ mình, nhưng ngay sau đó cô a lại ự làm công ác ư ưởng. Sớm muộn gì cũng cần phải có mộ đứa con, mà nghiêm úc cân nhắc hì, người khác dĩ nhiên không chấp nhận được, nhìn ới ngó lui cũng chỉ có Hạ uấn Khải là phù hợp nhấ.

Mặc dù Nguyễn hu hu không yêu người đàn ông này, nhưng hận đang còn đấy, Hạ uấn Khải không muốn cô a mang hai, cô a càng muốn mang hai

. Đợi sau khi sinh đứa rẻ ra rồi, Nguyễn hu hu sẽ không cho nó nhận gã đàn ông này làm cha, cô a hậ sự rấ muốn nhìn hử, Hạ uấn Khải khóc lóc quy luy cầu xinh ha hứ là cảnh ượng như hế nào.

Về phần ả đàn bà phong rần với đứa con hoang kia, chờ sau khi cục ức rong ngực rôi đi rồi, danh phận này cô a cứ đem bố hí cho bọn họ là được. Dù sao hì nhà họ Hạ cũng chỉ còn cái xác rỗng, cô a đày đoạ hân mình ở nơi này đã đủ lâu rồi!

Sau mộ rận ân ái mặn nồng, Hạ uấn Khải nếm qua ngon ngọ, cộng hêm đao cũ chưa mòn, lại hèm hưồng lôi kéo Nguyễn hu hu dây dưa hêm lần nữa.

Đêm khuya hanh vắng, Nguyễn hu hu ngơ ngác nhìn lên rần nhà, nghĩ lại kiếp này rôi qua quá vội vàng hèn mọn, hệ như mộ rò cười, chỉ mấy hôm gần đây cô a mới coi như là được sống.

Nguyễn hu hu nhẹ nhàng xoa xoa bụng dưới, nghiêng đầu nhìn sang Hạ uấn Khải đang ngủ say, đáy mắ lên vô vàn chán ghé, sau đó cuốn lấy chăn mền xoay người ngủ mấ.

Mấy ngày kế iếp, lần đầu iên Hạ uấn Khải ở lì rong nhà, hỉnh hoảng lại quấn lấy Giang Nguyệ đòi làm mộ lần. Loại cảm giác này đối với đàn ông rung niên như Hạ uấn Khải mà nói hậ sự là quá uyệ diệu!

Chỉ khổ cho Nguyễn hu hu, nếu không phải vì đứa bé, không biế cô a đã giơ chân đạp gã đàn ông này xuống giường bao nhiêu lần. Hơn nữa bị Hạ uấn Khải dây dưa giày vò mãi như vậy, cô a có muốn đi gặp Võ Hạ Uyên cũng rấ khó.

“Được rồi, đã đến lúc anh nên đến công y”

Nguyễn hu hu dịu dàng nói: “Đừng cho rằng những món hàng kia được gia ộc Charles hu mua là mọi truyện sẽ yên ổn, đàn ông vẫn nên ưu iên cho sự nghiệp hì hơn”

Lời này vô cùng chí lý, biế nặng biế nhẹ, nhưng Hạ uấn Khải lại không muốn rời đi. Có điều hắn cũng hiểu rõ vợ mình đã nói đúng, rợ lý cứ liên ục gọi điện húc giục mấy lần.

Hạ uấn Khải mặc quần áo lại cho ử ế, đưa ay vỗ nhẹ gương mặ Nguyễn hu hu, cưng chiều dặn dò: “Chờ anh về”

Nguyễn hu hu cười nhẹ mộ iếng, chờ sau khi Hạ uấn Khải rời đi hì lập ức rở mặ, nổi giận đùng đùng quay về phòng ngủ.

“Hạ Uyên, em có ưởng ượng ra cảnh gã †a dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với chị không? Oẹ!” Nguyễn hu hu giả bộ nôn khan, “ối đêm qua ăn vào bao nhiêu suý chú ói ra bấy nhiêu”

Võ Hạ Uyên cười ra iếng: “Chuyện này cho hấy sức quyến rũ của chị hu rấ lớn”

“Cũng coi như an ủi” Nguyễn hu hu hoải mái phần nào, lại nhỏ giọng nói với Võ Hạ Uyên: “Chiều nay hẹn ở chỗ cũ”

Võ Hạ Uyên đáp: “Được.”

Đi đến điểm hẹn, Võ Hạ Uyên và Nguyễn hu hu bắ đầu vạch ra kế hoạch cho bước iếp heo.

“Ưu hế của ả đàn bà kia năm ở đứa bé, nó là máu mủ nhà họ Hạ, chắc chẳn ấm bùa hộ mệnh cũng dày hơn chị mộ chú”

Võ Hạ Uyên ngồi đối diện Nguyễn hu hu, nói khẽ: “Ngoài việc nhanh chóng mang hai, chị còn phải nắm được quyền hành rong nhà. Dù sao đi nữa chị cũng là con dâu cả, nếu như công việc rên dưới rong nhà được hu xếp hoả đáng, chắc chắn Hạ Lam sẽ không còn chỗ để nhúng ay vào. Ngày nào chị cũng iếp xúc với ông Hạ, hẳn là có rấ nhiều cách”

Nguyễn hu hu gậ đầu: “Chuyện này chị biế, gần đây ông a đối xử với chị cũng rấ ố”

“ố hôi hì có ích gì” Võ Hạ Uyên nói iếp: “Bấ động sản, cổ phiếu, sổ sách, bấ cứ cái gì chị cũng phải nằm rong ay. Coi như không vì chính mình, nhỡ đâu…”

Võ Hạ Uyên đưa mắ nhìn xuống bụng Nguyễn hu hu.

“Còn nữa, mười ngày sau bên phía họ Nguyễn sẽ ổ chức sự kiện hử nghiệm nước hoa” Võ Hạ Uyên iếp ục nói: “Chị có hể hử sức mộ chú, nếu không được hì chúng a làm lại, đừng đặ nặng quá”

Nguyễn hu hu siế chặ ngón ay: “m”

Hai người đang rò chuyện hì có người gọi video ới, Võ Hạ Uyên ra hiệu cho Nguyễn hu hu giữ im lặng, sau đó ấn nghe.

“Đang làm gì vậy?”

Khuôn mặ anh uấn của rương ấn Phong xuấ hiện rên màn hình, góc độ vừa khéo lọ vào ầm mắ Nguyễn hu hu. Cô a kinh ngạc đưa ay che miệng, vốn dĩ cho rằng chồng của Võ Hạ Uyên phải ầm rung niên, hậm chí là già khọm, nào ngờ đối phương lại anh uấn đến như hế.

Cũng không rách được Nguyễn hu hu, rước đây hế giới của cô a quá nhỏ.

“Em đi uống rà chiều với mộ người chị”

Võ Hạ Uyên nháy mắ mấy cái.

rương ấn Phong hấy hế liền biế vợ mình chắc chắn lại đang ủ mưu gì, cũng ko hỏi hêm, chỉ bế Đức Minh lên rồi cầm cái ay nhỏ của nhóc lắc lắc.

“Nhìn xem là ai kìa?”

Đức Minh vừa nhìn hấy Võ Hạ Uyên liền bậ cười khanh khách, gọi mẹ liên hanh.

“Mẹ, mẹ, bế!”

Đứa rẻ này đáng yêu quá đổi, Nguyễn hu hu quả hậ ghen ị vô cùng.

Giờ này bên kia đang là ban đêm, rương ấn Phong chỉ nói với Võ Hạ Uyên hêm vài câu rồi dẫn con đi ngủ.

Võ Hạ Uyên ngẩng đầu, vừa hay rông hấy biểu cảm rên mặ Nguyễn hu hu, bèn cười nói: “Có rấ nhiều người cảm hấy gia đình em cực kỳ hạnh phúc.”

Nguyễn hu hu dùng sức gậ đầu: “Là đặc biệ hạnh phúc mới đúng!”

“Nhưng không ai biế, niềm hạnh phúc này suý chú nữa đã đứ gánh giữa đường”

Võ Hạ Uyên huận iện nói rõ nguồn cơn cho Nguyễn hu hu nghe: “Hạ Lam ừng đi heo ông Đàm đến nhà bọn em, còn bị người †a sai khiến ra ay hạ độc con rai em”

Nguyễn hu hu rừng o mắ.

“Cho nên, chị cũng hiểu rồi đấy” Võ Hạ Uyên nhàn nhạ nói iếp: “hu hu, hai a có cùng chung mục đích, làm gì đi nữa em cũng không bỏ qua cho Hạ Lam đâu”

Lời này nói ra nghĩa là Võ Hạ Uyên đã gián iếp hừa nhận việc Hạ Quang Bảo bị lậ đổ có lên quan ới cô, nhưng Nguyễn hu hu lại cảm hấy như vậy âu cũng là lẽ phải. Mộ đứa rẻ đáng yêu như vậy, làm sao Hạ Lam có hể àn nhãn ra ay?

Quả nhiên, ả đàn bà ỉ iện đó là kẻ không có rái im!

hời gian gần đây Hạ uấn Khải nhiệ ình hái quá, nhiệ ình đến mức Nguyễn hu hu có hơi chống đỡ không kham. Mà gã a dường như cũng quên mấ sự hậ rằng vợ mình có hể sinh nở, mỗi lân đều không dùng biện pháp ránh hai.

Nguyễn hu hu nghĩ hầm, như hế cũng ố, đỡ nhọc công vắ óc nghĩ kế.

Hôm nay Hạ Lam lại đến nhà lần nữa, ánh mắ Nguyễn hu hu bỗng chốc loé lên. Võ Hạ Uyên ừng nói, hời hạn ạm giam đã hế, Hạ Lam cũng nộp đủ iền bảo lãnh, cho nên mấy hôm nữa Hạ Quang Bảo sẽ được hả ra.

Lại muốn đến để ló đường sẵn cho Hạ Quang Bảo ư? Nguyễn hu hu cười lạnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status