Phu nhân không dễ chọc

Chương 292



Đàm Nguyên lấy dao rọc giấy rạch mộ đường nhỏ rồi lấy ài liệu bên rong ra.

Hình ảnh đầu iên đập vào mắ Đàm Nguyên là bức ảnh của mộ người phụ nữ già nua. Anh a cảm hấy khá quen mắ, sau mộ hồi suy nghĩ mới nhận ra đây chính là bà giúp việc mười lắm năm rước đã ừng ở nhà mình – hím Cam.

iếp sau đó là mấy bản ài liệu mô ả, Đàm Nguyên cau mày nhìn. Sau đó, ánh mắ anh a dần rở nên sâu xa hơn, anh a nhiều lần cần chặ môi, hỉnh hoảng lại xen kẽ iếng hở gấp gáp. Hơi hở của anh a càng lúc càng nặng nề hơn, đúng lúc rợ lý đẩy cửa bước vào, anh a gào lên: “Cú ra ngoài!”

Lúc này đáy mắ Đàm Nguyên hiện lên đầy ia máu, anh a vội vàng lậ ới mộ rang cuối cùng hì hấy địa chỉ hím Cam đang ở hiện ại Không nói hai lời, Đàm Nguyên cầm áo khoác lên rồi lập ức lao ra khỏi phòng làm việc.

Đúng như lời Võ Hạ Uyên đã ừng nói, sau khi ự ay giế chế đứa con của chính mình, Hạ Lam cũng phải chịu không í áp lực rong lòng. Chuyện năm đó chỉ đủ để cô a che dấu để người khác khỏi hoài nghi, nhưng cũng không phải là kế sách hoàn hảo, ngược lại còn có hể dễ dàng ìm kiếm nhiều điểm sơ hở.

Hiệu suấ làm việc của Phùng Bảo Đạ rấ cao, vừa nghe qua phỏng đoán của Võ Hạ Uyên hì lập ức điều ra những người làm rong nhà họ Đàm năm đó, quả hậ phá hiện rấ nhiều điểm bấ ổn.

***

Mộ người ên hường gọi là hím Cam sau khi con rai của Hạ Lam chế đi, vì rông n không ố nên bị sa hải, Phùng Bảo Đạ đã cố ý đến hỏi hăm.

Cách đây mười lăm năm, khi đó hím Cam đã hơn bảy mươi uổi, rấ nhiều chuyện hím không còn nhớ rõ nữa, cũng cơ bản mấ khả năng nhận xé đánh giá.

hế nhưng khi vừa nhắc đến đứa rẻ nhà họ Hạ chế yểu năm đó, ánh mắ đục ngầu của bà cụ lập ức rở nên inh nhanh hoạ bá, bà cụ cứ hế hao hao bấ uyệ.

“Đứa rẻ đáng hương ấy à, ôi vẫn nhớ có mộ ngày bà chủ đi ra ngoài về, vẻ mặ vô cùng đau khổ hương âm, còn chạy về phòng ngủ khóc lóc mộ rận, chính ai ôi nghe được mà” hím Cam ngồi ở rên chiếc ghế băng hấp rước cửa, cơ hể không còn vững nữa.

Bà cụ không nhận ra Đàm Nguyên đang ngồi rước mặ, chẳng qua chuyện này như hể vĩnh viễn khắc sâu rong âm rí của bà.

“Mấy ngày sau đó, bà chủ mỗi ngày đều khóc. hời gian đó có nhiều người giúp việc đều xin nghỉ về nhà, cho nên chính ôi là người chăm sóc bà chủ. ôi hấy ánh mắ của bà chủ càng ngày càng khủng khiếp, có hể dọa người.”

Đúng vậy, đến hổ dữ còn không ăn hị con kia mà.

Đàm Nguyên ngồi cùng hím Cam suố mộ buổi chiều, sau đó để lại mộ khoản iền rồi mới đứng dậy rời đi.

Đêm hôm đó, Hạ Quang Bảo lại bắ đầu lên cơn số. Ban ngày cậu a dày vò cả ngày, hổi phồng rấ nhiều chuyện nên buổi ối đã gặp báo ứng. Hạ Lam chăm sóc cậu a, nửa bước không rời. Đúng lúc này, Đàm Nguyên gọi điện hoại ới, bảo cô a mau chóng về nhà. Ban đầu Hạ Lam không đồng ý nhưng có vẻ như Đàm Nguyên ở đầu dây bên kia đang gào hé, khiến cô a cảm hấy bấ an, dặn dò người giúp việc đâu ra đấy rồi vội vã quay về.

Cô a vừa mới đi khỏi, Nguyễn hu hu đã lập ức bước vào phòng Hạ Quang Bảo.

Nguyễn hu hu mang vẻ mặ không hay đổi ới đố mộ cây xông hương hì bỗng nhiên nghe hấy Hạ Quang Bảo hấp giọng hỏi: “Mẹ đang làm gì vậy?”

Nguyễn hu hu đối diện với ánh mắ quỷ quái mang phần hung ác của Hạ Quang Bảo nhưng cô a không hề sợ hãi dù là mộ chú, hậm chí, cô a còn mang heo mấy phần sung sướng.

Người đàn ông này đã đi được mộ nửa đường ới địa ngục rồi, nếu Hạ Lam đã hi sinh nhiều người như vậy hì phải phá hủy người mà ả đàn bà này yêu hương nhấ.

“Hương giúp ĩnh âm và ập rung suy nghĩ” Nguyễn hu hu vấy ay nhẹ, mùi hơm bay ới mũi Hạ Quang Bảo.

Cậu a chợ hấy ngạc nhiên, cảm hấy ừng dòng nham hạch nóng chảy đang sôi rào rong lòng đúng là đã lắng xuống không í. Cậu a nằm hẳng ở rên giường, ngước mắ nhìn rần nhà, ánh mắ đã rở nên bình ĩnh hơn.

“Bà hận Hạ Lam đúng không?” Hạ Quang Bảo độ nhiên hỏi Ngón ay Nguyễn hu hu ngừng mộ lá, cô a không đáp lại.

“Chắc là bà cũng biế hế mọi truyện rồi”

Hạ Quang Bảo giễu cợ, khiến rong lòng Nguyễn hu hu dâng lên cơn hịnh nộ. Đúng lúc Nguyễn hu hu đang cho rằng cậu a muốn mỉa mai chế giêu mình hì lại nghe hấy mộ câu han hở vô cùng hê lương: “Cũng giống như ôi hôi, như mộ câu chuyện hài hước”

Nguyễn hu hu vô cùng ngạc nhiên: “Cậu?”

“Bà đi ra ngoài đi” Hạ Quang Bảo dần dần khôi phục vẻ hung ác hường có: “Cú ra ngoài!”

Nguyễn hu hu đương nhiên sẽ không làm liều mà ở lại. Có điều cô a cảm hấy, có vẻ Hạ Quang Bảo cũng biế điều gì đó…

Hương xông rong phòng Hạ Quang Bảo là do Võ Hạ Uyên cho, chính ay Võ Hạ Uyên đã điều chế nó. Ban đầu nó sẽ khiến lòng người ĩnh âm lại nhưng với lượng hương lớn, nó sẽ làm bộ phá nỗi buồn hương lớn nhấ của con người, nói heo kiểu gặm nhấm cái chế mộ cách ừ ừ cũng không ngoa. Nguyễn hu hu, Hạ Lam đúng là ăn no rửng mỡ, nếu không sao lại dám đắc ội với Võ Hạ Uyên chứ.

Mà sau nửa háng huấn luyện, Nguyễn hu hu cũng có hể ự điều chế mấy loại hương, ví dụ mộ loại hương làm hủ công có.

hể cứu người mộ cách ừ ừ hoặc cũng có hể giế người mộ cách vô hình. Võ Hạ Uyên suy luận, đem dùng để điều chế nước hoa hì bấ ngờ phá hiện có hể dung hòa được.

Mấy ngày nay heo lời của Võ Hạ Uyên, Nguyễn hu hu đi heo công y hử hương.

nước hoa dưới rướng nhà họ Nguyễn.

rước đó Võ Hạ Uyên đã cẩn hận dặn dò đường đi nước bước. Cô cảm hấy với khả năng rước mắ của Nguyễn hu hu, việc được đứng đầu chỉ là chuyện nhỏ.

Quả hậ, ba ngày sau, Nguyễn hu hu nhận được bản hông báo kế quả kiểm ra.

Đối với mộ người đã rấ lâu không đi làm như cô a hì đây quả hực là mộ in ức ố đến kinh ngạc.

“Hạ Uyên, iếp heo chị có nên ừng bước ừng bước ìm mộ chỗ đứng vững chắc không, chị…’ “Không kịp đâu.”

Võ Hạ Uyên nhẹ giọng: “Chị mới học điều chế hương được í lâu, muốn rong hời gian ngắn mà điều chế được hương khiến cho người ra có hể quên là chuyện rấ khó. Có điều cũng may nên ảng của chị rấ huần hục”

Võ Hạ Uyên cười nhẹ: “Chỗ em có ba loại hương mà khắp hành phố uyệ đối không hề có, cảm giác của em là mùi vị cũng không ệ lắm. Em bày cho chị cách điều chế, chị phải dùng mộ cách hậ hận rọng. Nếu như chị có hể làm ố, chỗ hương này có hể giúp chị ăn cả đời”

Nguyễn hu hu nhìn Võ Hạ Uyên, khẽ gậ đầu.

Sau khi iên Nguyễn hu hu, Phùng Bảo Đạ ừ phòng bên cạnh bước ra. Cậu a nhìn về phía cửa rồi hạ giọng hỏi: “Bà chủ, đây là hành quả nghiên cứu cách điều chế suố mấy ngày qua của bà, bà cứ như vậy mà nhường cho người khác sao?”

“Không sao, hế rồi hì lại có hể iếp ục điều chế” Võ Hạ Uyên không bận âm. Cô day day rán, rấ khó để nói rõ với Phùng Bảo Đạ.

Đây đúng là hức cảm giác vô cùng kỳ lạ, giống như cái đêm đả hông hai mạch chính.

Bây giờ Võ Hạ Uyên vừa ngửi hấy mùi hơm lạ nào đó là rong đầu lập ức có hể nghĩ ra mấy cách điều chế hương.

Chuyện này cũng giống như mộ bộ phim rước đây cô ừng xem qua có ên là “Nước Hoa”. Nam chính bộ phim đó rời sinh có năm giác quan hơn người, anh a không có hầy dạy chuyên nghiệp, cũng chưa ừng được đào ạo bài bản nhưng lại có hể điều chế ra những mùi hương mà bậc hầy rong nghề điều chế nước hoa cũng không hể ạo ra.

Cuối cùng anh a hành người vô địch không sánh băng như lại cô đơn, sau đó đã dùng mộ chai nước hoa để kế húc cuộc sống rước mắ ấ cả mọi người Đúng là mộ chuyện rấ khó hiểu, Võ Hạ Uyên cũng đang ừ ừ lĩnh hội.

“Bà chủ, ôi cảm hấy E rở về cũng có hể khai phá ra mộ loại nước hoa. Phùng Bảo.

Đạ nói mộ cách chân hành Võ Hạ Uyên mở mắ ra, cười nói: “Đúng là không hổ là rợ lý riêng của ấn Phong, rấ có đầu óc buôn bán”“

Nửa háng sau, mộ loại nước hoa được đặ ên là “Đường ới hiên đường” đã gây kinh sợ bốn phương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status