Phu nhân không dễ chọc

Chương 293



Người của Giang hị ìm kiếm ài liệu về người điều chế hương liệu, cuối cùng phá hiện lại chính là người nhà họ Nguyễn, chính là mộ người con gái rong dòng họ đã đi lấy chồng, vì là con vợ lẽ nên không ai hay biế đến.

“hậ ra hì ôi cũng mới iếp xúc không lâu” Nguyễn hu hu với vẻ mặ xấu hổ, quần áo chỉn chu đáp: “Chỉ là ở nhà rảnh rỗi không biế làm gì nên nghịch hử hôi”

Mấy vị điều chế hương nổi iếng ở Giang hị đầu mộ cái, đúng là mộ loại năng khiếu rời sinh, ở giới điều chế hương liệu cũng là mộ hiện ượng dễ hấy.

“Cô hu hu, xin hỏi cô có nguyện vọng đến làm việc ại Giang hị hay không?” Mộ người rong số đó hỏi.

Nguyễn hu hu đè nén niềm vui sướng rong lòng xuống rồi gậ đầu: “Đương nhiên rồi”

“Loại nước hoa “Đường ới hiên đường” này vô cùng hích hợp với chủ đề về mùa xuân của chúng ôi, chúng ôi muốn đề xuấ với cô.

***

được nhượng quyền iêu hụ sản phẩm này, cô hấy có được không?” Vị Phó ổng giám đốc mở miệng.

Nguyễn hu hu nhớ kỹ lời dặn dò của Võ Hạ Uyên, biểu hiện vô cùng lạnh lùng. Cô ấy hơi cau mày suy nghĩ mộ hồi rồi nhẹ giọng đáp: “Dù sao ôi cũng là người nhà họ Nguyễn, ượng quyền iêu hụ cho công y cũng là điều nên làm”

Lời cô ấy vừa nói ra, những vị lãnh đạo công y vốn cho rằng cô ấy sẽ đòi hỏi nhiều điều lúc này mới hở hào nhẹ nhõm, hơn nữa còn nhìn người phụ nữ không màng hiệ hơn này bằng mộ con mắ khác.

“Cô hu hu yên âm, chúng ôi nhấ định sẽ cho cô chế độ đãi ngộ khiến cô hài lòng nhấ”

in ức này vừa ruyền ới nhà họ Nguyễn, đám người vốn đã sớm quên Nguyễn hu hu bỗng chốc đã lục lọi lại rớ nhớ về hình ảnh của cô ấy. Hơn mười năm qua, Nguyễn hu hu lần đầu iên nhận được điện hoại của cha mình, bảo cô hãy về hăm nhà. Sau khi cúp điện hoại, Nguyễn hu hu ngồi mộ mình cách biệ rong nhà vệ sinh, ự cắn cổ ay để ngăn không khóc hành iếng.

Đúng dịp hai ngày nữa là đại iệc của nhà họ Nguyễn, mỗi năm ổ chức mộ lân. Những năm rước Nguyễn hu hu vốn không có ư cách ham gia nhưng năm nay hì khác. Cuối cùng bọn họ cũng có hể giúp cô đứng hẳng lưng ở nhà họ Hạ.

Võ Hạ Uyên đi nhờ xe Phạm Đình Cảnh ới nhà họ Nguyễn.

rên xe, Võ Hạ Uyên nhìn về phía gương sửa soạn lại óc ai. Cô đi ra ngoài vội nên cũng chỉ rang điểm qua loa, chỉ kịp hay bộ đầm màu vàng nhạ. Dù vậy, đối với mộ người không có chú hứng hú nào với người đẹp như Phạm Đình Cảnh, cô vẫn có vẻ đẹp khiến người khác kinh ngạc.

Phạm Đình Cảnh hừ lạnh mộ iếng: “ôi đã nhắc cô rước cả iếng đồng hồ, cô làm cái gì vậy?”

Võ Hạ Uyên cười sảng khoái: “ôi có chú chuyện nên quên mấ” hậ ra hì cô đang nghiên cứu mộ loại hương, sự ập rung khiến cô quên sạch mọi hứ xung quanh, không còn để ý đến giờ giấc.

Phạm Đình Cảnh đã có bạn gái, Võ Hạ Uyên lấy hân phận là hư ký của cô a để ham dự.

Bạn gái Phạm Đình Cảnh nhìn Võ Hạ Uyên mộ lượ ừ rên xuống dưới, ánh mắ hiếu hiện cảm.

Phạm Đình Cảnh để ý hấy, anh a cảnh cáo người phụ nữ của mình: “Em chỉ là bạn gái của anh, em nên biế điều mộ chú đi”

Người đàn bà ngại ngùng cúi đầu xuống, nhưng rong lòng vẫn hấy không phục.

Coi như cộng ấ cả sự nghiệp của nhà họ.

Nguyễn lại cũng chỉ có hấ hành của E, chưa kể đến vì người đông nên quyên lợi bị phân án rấ nhiều. Cái này không giống với rương ấn Phong, hứ gì là của anh hì chính là của anh. uy vậy nhưng khi vừa vào đến nhà họ Nguyễn, Võ Hạ Uyên vẫn lập ức nghĩ đến bốn chữ: cuộc sống xa hoa.

uy không phải là phô rương lãng phí quá nhiều iền của nhưng vẫn hể hiện đầy đủ rong phòng khách ánh đèn sáng chói, khách khứa đông đúc, iệc ùng linh đình. Võ Hạ Uyên qué mắ nhìn bốn phía mộ lượ.

rước đây cô vẫn cảm hấy người đàn ông nhà mình quá xa xỉ nhưng lúc này lại cảm hấy anh cực kỳ cực kỳ giản dị.

“Cô còn đứng đó làm gì?” Phạm Đình Cảnh rầm mặ h‹ Võ Hạ Uyên lập ức iến lên, diễn ròn vai hư ký của mình. hậ ra hì Phạm Đình Cảnh dẫn cô ấy đi gặp mộ số người, ránh rường hợp không cẩn hận lại gây ra phiền oái.

Phạm Đình Cảnh cũng coi như người hân cận với ra Nhĩ chủ bữa iệc, hơn nữa lại có giao dịch lớn với nhà họ Nguyễn nên đương nhiên ngồi ở bàn chủ nhà. Võ Hạ Uyên với hân phận hư ký ngồi cách bàn chủ nhà ba bàn, chỉ cần nghiêng đầu là có hể nhìn hấy Phạm Đình Cảnh.

Hiện ại người đứng đầu nhà họ Nguyễn là Nguyễn hành Bân, khoảng chừng hơn năm mươi uổi. Mặc dù ông a khá mập nhưng vẫn giữ được dáng vẻ khôi ngô như rước, nói chuyện điềm đạm, mặ mày uy dũng, có hể hấy là người có địa vị cực kỳ cao ở nhà họ.

Nguyễn. rước iên ông a khai iệc, nói bằng ấ cả cảm xúc dâng rào, khen ngợi hành quả huy hoàng của nhà họ Nguyễn mấy năm qua.

‘Võ Hạ Uyên nghe cảm hấy vô cùng nhạ nhẽo. rưa cô không ăn gì nên giờ cái bụng đói đang sôi ùng ục, cô nén lấy mộ chiếc kẹo rên bàn đưa lên miệng, khiến mộ người phụ nữ rung niên ngồi đối diện lộ rõ vẻ mặ khinh hường.

Mọi người hế lượ nịnh nọ, Nguyễn hành Bân vui vẻ hớn hở ngồi xuống. Đúng là mộ màn khai iệc vấ vả, Võ Hạ Uyên lập ức cầm đũa lên.

“Người này ở đâu ra đây?” Người phụ nữ vừa mới khinh bỉ Võ Hạ Uyên mở miệng hỏi Võ Hạ Uyên cố nuố mộ miếng hức ăn lớn, cảm hấy mùi vị không ệ, cô huận miệng rả lời: “hư ký của ngài ra Nhĩ”

Người phụ nữ kia lập ức cảm hấy như nuố phải mộ con ruồi, đành cúi đầu không dám nói nữa.

Võ Hạ Uyên ăn uống no nê, hản nhiên đi ìm kiếm mộ vòng, đang đến gần cửa hì phá hiện ra Nguyễn hu hu, xem ra chỉ họ này của bọn họ ở nhà họ Nguyễn rấ không được coi rọng.

Cũng không lâu sau, heo iếng hố lên kinh ngạc ừ bên rong, mộ người con gái ừ rên lầu bước xuống. Da dẻ cô a rắng nõn nà, gương mặ xinh đẹp, hàng lông mày hanh ú lộ rõ vẻ kiêu ngạo. Cô a mặc mộ chiếc đầm màu rắng bạc được rạm khắc kim cương cầu kỳ, rong nhá mắ đã rở hành rung âm sự’ chú ý của mọi người. Nghe hấy những iếng hán phục của mọi người, cô a hơi nâng cằm và cong miệng.

Nguyễn hành Bân đứng dậy, dắ ay người con gái và giới hiệu với mọi người: “Đây là con gái ôi – Châu Ninh Yến.”

“Cô Ninh Yến hậ là xinh đẹp!”

“Không hổ là con gái ông Bân, quả hậ là xinh đẹp uyệ rần: Nghe mộ đám người âng bốc, Nguyễn hành Bân mộ lần nữa lại cười lớn ưng bừng.

Châu Ninh Yến đang định ngồi xuống hì độ nhiên lại lên iếng hỏi: “ôi nhớ người điều chế ra nước hoa “Đường ới hiên đường” cũng là người nhà họ Nguyễn chúng a phải không?”

Giọng điệu cô a rong rẻo lạnh lùng mà man mác, lập ức khiến hần kinh Nguyễn hu hu chùng xuống.

Cha của Nguyễn hu hu đứng dậy, cười đáp: “Đúng là con gái ôi.”

Dường như mấy người không phải dòng của bà cả không có ư cách đứng cùng chỗ, nói cùng câu chuyện với người khác. Nguyễn hu hu đứng dậy heo, cười gậ đầu: “Chào cô Ninh Yến”

“Ừ” Vẻ mặ Châu Ninh Yến hiền dịu đi í nhiều: “ôi rấ hích nước hoa “Đường ới hiên đường” của cô, nhưng vẫn luôn cảm hấy có khuyế điểm gì đó. Gần đây cô có điều chế được loại nước hoa nào mới không?”

Mọi người đều biế Châu Ninh Yến vốn là người đam mê nước hoa nên rong bữa iệc gia đình, cô a nói ra những lời này cũng là hợp ình hợp lý.

Nói cho cùng, rong nhà họ Nguyễn cô a rấ được cưng chiều, vừa là con gái duy nhấ của Nguyễn hành Bân, lại sắp kế hôn cùng người nhà họ Kỷ, sinh con ôn quý Nguyễn hu hu heo bản năng liếc nhìn ‘Võ Hạ Uyên, phá hiện Võ Hạ Uyên đang lấy ay, khoa ay múa chân heo hình số ba.

Ý cô là dùng loại hương hứ ba rong ba loại hương kia.

Nguyễn hu hu hí sâu mộ hơi: “ối hôm qua ôi mới điều chế ra mộ loại, ôi cảm hấy rấ hợp với cô Ninh Yến đây”

“hậ không?” Hai mắ Châu Ninh Yến sáng lên, cô a kéo cánh ay Nguyễn hành Bân nhõng nhẽo: “Ba!”

Nguyễn hành Bân cười gậ đầu: “Được được được, ăn cơm rước đi đã, ăn uống xong xuôi ba bảo cô ấy làm cho con được không?”

Đây cũng là phần giải rí, mọi người ăn uống xong xuôi hì rảnh rỗi ra ngoài sân rung âm. Nhà họ Nguyễn có sẵn dụng cụ pha chế, lập ức sai người mang ra ngoài.

Nguyễn hu hu hí sâu mộ hơi, hấy Võ Hạ Uyên khẽ gậ đầu. Cô a biế việc mình có hể phấ lên như diều gặp gió không đều phụ huộc vào lần này.

Đời này Nguyễn hu hu chưa bao giờ nghiêm úc như vậy. Mỗi mộ giọ inh chấ hương hay inh dã lêu cân đong hế sức chính xác. Lúc đầu cô ấy còn hơi hồi hộp nhưng dần dần, cô ấy càng lúc càng say mê.

Cuối cùng, mộ giọ inh màu xanh da rời rơi xuống, mùi hơm ràn ngập khắp nơi. Võ Hạ Uyên hí mộ hơi, cảm hấy hế sức hài lòng.

Châu Ninh Yến bước nhanh về phía rước, rong mắ lộ rõ niềm vui sướng: “Đúng là mộ mùi hương xuấ sắc, hoáng mộ chú lạnh lùng, mang hơi hở của núi uyế, ôi rấ hích.

Mùi hương này ên là gì?”

Lần này không cần Võ Hạ Uyên chỉ dẫn, Nguyễn hu hu mạnh dạn đáp: “Nếu đã đặc biệ dành cho cô Ninh Yến hì cứ gọi là “Ninh Yến” đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status