Phu nhân không dễ chọc

Chương 297



Ông Hạ không biế Hạ uấn Khải có con riêng bên ngoài, vừa nghe in liền vui đến mức cả người đều rẻ lại.

“Mau mau, bảo phòng bếp ranh hủ điều chỉnh hực đơn hàng ngày cho phù hợp với khẩu vị của hai phụ, hu hu à, ừ nay rở đi đừng vào bếp nữa nghe con, cứ ở rong phòng ĩnh dưỡng cho ố”

Ông Chúc vui ươi hớn hở: “Phải giữ gìn cháu rai cưng của chaI”

Giờ phú này Nguyễn hu hu cảm hấy có chú lâng lâng, nỗi lòng rối loạn, bèn bậ hố lên hỏi: “Cha, nhỡ đâu sinh con gái hì sao?”

“Con gái hì con gái, có làm sao!” Ông Hạ khoá ay: “hời buổi nào cháu nhà họ Hạ, cha hích hế!”

Nói xong, ông Hạ kích động đi ra ngoài, định đem chuyện này khoe với đám bạn già mộ chú.

Lần này Nguyễn hu hu riệ để an âm “hu hu, sao vậy em?” Hạ uấn Khải cúi đầu, hân mậ cọ lên gương mặ Nguyễn hu hu.

***

Nguyễn hu hu giống như bị điện giậ, nhẹ nhàng run lên mộ hồi, sau đó nhỏ giọng nói: “uấn Khải, em hơi mệ, còn muốn ngủ hêm mộ lá”

Hạ uấn Khải vội vàng đỡ vợ nằm xuống: “Em ngủ đi, để anh bảo người đến canh ngoài cửa, cần gì cứ hô mộ iếng là được”

Căn phòng nhanh chóng quay về rạng hái yên ĩnh, Nguyễn hu hu võ nhẹ lên bụng mình, mộ ay khác bấ giác ôm ngực.

Sau khi biế được chân ướng, Nguyễn hu hu vẫn luôn cảm hấy nhà họ Hạ có lỗi với mình, đày đoạ mình, chờ đến ngày cô a hảng hế, nhấ định phải khiến cho bọn họ rả giá đắ!

hế nhưng hái độ của ông Hạ hôm nay khiến cho Nguyễn hu hu có hơi dao động, cũng đúng, lúc bà Hạ còn sống uy rằng hay rách móc bắ bẻ, nhưng đó là do bản ính bà a cay nghiệ dễ nổi đoá hôi, chứ ông Chúc bình hường mặc dù không hay nói chuyện nhưng chưa bao giờ khắ khe với con dâu. Gần đây Nguyễn hu hu hay làm đồ ngon, mua í quà vặ cho ông, hế là ông Hạ liền vui như ế.

rước giờ Nguyễn hu hu chưa ừng cân nhắc đến chuyện này, nhà họ Hạ dĩ nhiên mắc sai lầm, nhưng bản hân cô a đã ố chưa?

Vừa gả vào cửa đã khúm núm lo sợ, không có inh hần chú nào, sau đó ngồi lên vị rí mợ cả nhà họ Hạ cũng oàn để cho người làm hầu hạ, chưa hề chủ động giúp đỡ việc gì rong nhà, chỉ muốn cuộc sống rôi qua êm đềm bình ổn là ố nhấ.

Nguyễn hu hu cũng ính là cô chiêu rong nhánh nhỏ của dòng ộc, chưa ừng nếm rải sự đời, nhưng bởi vì hân mang họ Giang nên ự nhiên cảm hấy bản hân ưu việ hơn người mộ cách khó hiểu.

Cũng nhờ iếp xúc với Võ Hạ Uyên mộ khoảng hời gian, Nguyễn hu hu mới hiểu ra sức hấp dẫn của phụ nữ nằm ở chỗ nào, bên cạnh đó còn có cách ứng xử đối với hôn nhân gia đình, xuấ hân hay dòng dõi chỉ chiếm mộ phần nhỏ mà hôi, mấu chố vẫn là do mình.

Làm người phải độc lập, ự chủ, khiến cho bản hân rở nên ưu ú, như vậy mới được người khác xem rọng.

ỷ như hái độ gần đây của Hạ uấn Khải, hoặc là dáng vẻ mừng rỡ của ông Hạ sau khi biế cô a mang hai.

Sương mù hổi an, Nguyễn hu hu độ nhiên phá hiện mọi truyện không ệ hại như mình nghĩ.

Giống như mười mấy năm qua, Nguyễn hu hu cứ sống mộ cách bị động để rồi sau lại hối hận. Nỗi bấ hạnh của cô a cũng không hoàn oàn là do sai lầm ừ người khác gây nên.

Nguyễn hu hu vội nhắm mắ, cố ngăn bản hân iếp ục nghĩ ngợi.

Đến đêm, Võ Hạ Uyên nhận được cuộc gọi của Nguyễn hu hu, cô a báo in mình đã mang hai, còn nói âm rạng hiện giờ rấ rối loạn.

Võ Hạ Uyên rước iên là nói chúc mừng, sau mới hỏ hẻ: “Chị Nguyệ, chị nghỉ ngờ cái gì hì cứ đi xác nhận cái đó, kế đến cứ nghe heo con im, chuyện đã muốn kiên rì hì uyệ đối đừng buông ay, muốn phản kháng hì đừng mềm lòng”

Nguyễn hu hu giống như được khai sáng.

Ban đêm, Hạ uấn Khải bưng chậu nước rửa chân đi vào, né mặ hồng hào phấn khởi: “rong này có cho hêm mấy vị huốc, bác sĩ nói dùng để ngâm chân rấ ố, em hử xem”

Không đợi Nguyễn hu hu kịp phản ứng, Hạ uấn Khải đã nắm lấy cổ chân vợ mình ngâm vào chậu nước ấm. ừ góc độ này nhìn xuống, né vui mừng và sự dịu dàng rên mặ Hạ uấn Khải không hề giả Nguyễn hu hu độ nhiên cay cay sống mũi, hỏi: “uấn Khải, em vẫn luôn hắc mắc, ại sao anh lại bao dung nhường nhịn Hạ Lam nhiều như hế?”

Hạ uấn Khải chấn động inh hần, gã biế quan hệ chị dâu em chồng giữa hai người ố, Nguyễn hu hu không biế, nhưng bản hân gã rong lòng lại ỏ như gương. Khi xưa bắ ay em gái làm chuyện có lỗi với vợ, hiện giờ Hạ uấn Khải bỗng nhiên cảm hấy cực kỳ sợ hãi, sợ Nguyễn hu hu biế được chân ướng.

hế là, lần đầu iên rong đời, Hạ uấn Khải mở miệng giải hích: “hu hu, Hạ Lam nhà mình bị suyễn nhẹ, em biế mà đúng không?”

Nguyễn hu hu đáp: “Em biế”

“hậ ra lúc còn bé Hạ Lam rấ khoẻ mạnh, là do năm anh ám uổi ham chơi, không cẩn hận ngã vào rong ao, mùa đông rấ lạnh, anh cứ nghĩ mình chế chắc rồi, là nhờ Hạ Lam liều mạng cứu anh”

Hạ uấn Khải hấp giọng: “Bệnh suyễn của nó cũng vì ngâm rong nước lạnh mới bị kích phá, là anh nợ nó mộ mạng”

Anh hiếu ả mộ cái mạng nên dùng hạnh phúc của ôi đem rả sao?! hiếu chú nữa Nguyễn hu hu đã buộ miệng hỏi, nhưng cô a nhanh chóng nghĩ đến mộ việc, hai người bọn họ cưới nhau là để hông gia chứ không phải vì ình cảm. Dưới ình huống như vậy, Hạ uấn Khải lựa chọn giúp đỡ em gái không phải là lẽ đương nhiên sao?

Cùng lắm hì ìm người phụ nữ khác sinh con cho hôi, gã hoàn oàn coi chuyện này như mộ cuộc giao dịch, có qua có lại. Bởi vì suy cho cùng, vợ chồng bọn họ không hề có ình cảm với nhau.

Nguyễn hu hu nghĩ, nếu như lúc ấy mình ỉnh ngộ sớm mộ chú, phải chăng là sẽ có hể.

Nguyễn hu hu nhắm chặ hai mấ, cảm hấy bản hân rấ vô vọng, lồng ngực cũng ngộ ngạ vô cùng. Sau đó, cô a bỗng dưng rú chân về, xoay người năm ở rên giường.

“Em không muốn ngâm chân”

Hạ uấn Khải sửng số mộ chú, lại lập ức nhớ ới lời bác sĩ dặn: rong giai đoạn mang hai, ính ình của hai phụ sẽ ương đối khó hiểu.

Nguyễn hu hu chờ nghe đối phương quá mắng, ai ngờ Hạ uấn Khải ngược lại còn bậ cười: “Anh biế em mang hai vấ vả, bao giờ muốn ngâm hì nói với anh”

Nguyễn hu hu lấy gối bị kín hai ai, Hạ uấn Khải lại cảm hấy hành động rẻ con này vô cùng đáng yêu.

Bên này, Võ Hạ Uyên và Phùng Bảo Đạ ngồi song song rên ghế sa-lon, ánh mắ ập rung nhìn vào hứ rong màn hình máy ính, sắc mặ ảm đạm nhìn không ra cảm xúc.

Đó là mộ đoạn video, Hạ Lam đang đi rên đường, uỳ đã dùng khăn quàng cổ rùm kín mặ nhưng hỉnh hoảng vẫn để lộ ra mấy vế bầm, chắc chắn đã bị Đàm Nguyên dạy dỗ không í.

Sau đó, ả a đi đến bệnh viện nghiệm chứng hương ậ, xem ra là muốn ly hôn Đàm Nguyên.

“ên đàn ông này ra ay hậ ác độc”

Phùng Bảo Đạ nhìn hấy mắ phải của Hạ Lam bầm đen.

“Ä giế con rai của Đàm Nguyên, ai mà không điên cho được, Đàm Nguyên chưa rực iếp giế chế ả đã là nhãn nại lắm rồi” Võ Hạ Uyên nhàn nhạ đáp.

“Ý của bà chủ là…”

“Làm cho Nguyễn hu hu ăng iến độ lên, còn phần Hạ Lam với Đàm Nguyên, ôi chỉ cầu cho bọn họ ly hôn càng sớm càng ố. Nói sao nhỉ, cáo mượn oai hùm, ôi muốn nhìn hử xem không có nhà chồng ủng hộ, ả đàn bà này còn phách lối được bằng cách nào”

Võ Hạ Uyên nhếch miệng: “Ả a nên nếm hử cảm giác đó đi hôi”

Nguyễn hu hu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Hạ Quang Bảo, sau đó đi đến bên giường rồi hắp mộ nén hương rầm.

“Ngày nào bà cũng đến đây, không hấy phiền à?” Hạ Quang Bảo lạnh giọng hỏi.

“Không phải con rấ hích mùi này sao?”

Nguyễn hu hu ôn ồn nói: “Hương này có ác dụng ịnh âm”

Hạ Quang Bảo nghe vậy cười giễu mộ iếng, ừ ừ mở mắ, ròng mắ ngầu đục âm u.

Nếu không phải rên hân còn khoác ấm da người, Nguyễn hu hu chắc cũng hoài nghi ên này là mộ loài quái vậ.

“Bà làm ơn hương ình” Hạ Quang Bảo hấp giọng: “Giế ôi đi”

Né mặ Nguyễn hu hu lộ vẻ kinh sợ, hấp hương xong liền vội bước ra ngoài.

Hạ Quang Bảo hừ lạnh, đồ nhá cáy!

Dần dần, cậu a ngửi được mùi hương, rong lòng rõ ràng cảm hấy yên ĩnh và kiên định, đồng hời, ý nghĩ muốn phá huỷ đi hế hảy mọi hứ cũng nhen nhóm dâng lên, cắm rễ hậ sâu. Hạ Quang Bảo chỉ ước gì có hể lập ức hực hiện!

Ác Mộng – đây là mùi hương Võ Hạ Uyên đặc biệ điều chế, nó có ác dụng khơi lên nỗi hận hù sâu hẳm rong lòng người. Oán hận càng nặng, cái giá phải rả sẽ càng đắ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status