Phu nhân không dễ chọc

Chương 296



Lê Đình Cảnh cảm hấy, Võ Hạ Uyên rấ biế nhìn sắc mặ người khác, giỏi nhấ chính là mưu oan ính kế, nhưng khả năng gây phiền oái khẳng định cũng đứng đầu.

Rố cuộc Kỷ hần Nam chú ý ới cô ừ bao giờ? Lê Đình Cảnh không in cái gọi là vừa gặp đã yêu.

“Anh Ký” Lê Đình Cảnh lạnh mặ nói: “Chúng ôi phải đi rồi Kỷ hần Nam hỏi ngược lại: “Cô ấy là bạn gái anh?”

Dừng mộ chú, Kỷ hần Nam lại nói iếp: “Nhưng mà cô ấy đã có gia đình”

“Bạn hôi. ôi mang cô ấy đến đây chơi”

Lê Đình Cảnh không muốn iế lộ quá nhiều.

“Ra vậy” Kỷ hần Nam cũng không bởi vì hái độ của Lê Đình Cảnh mà ức giận, chỉ nghiêng người nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “iện ay để lại phương hức liên lạc cho ôi có được không?”

***

Võ Hạ Uyên đáp: “Không iện”

Đám đông rố mắ, cô có biế mình vừa ừ chối ai không vậy?

Kỷ hần Nam giả bộ bưồn râu, người đẹp đúng là người đẹp, mọi cử động đều hấp dẫn ánh nhìn, có điều vẫn là câu nói cũ, Võ Hạ Uyên đã miễn dịch rồi.

hấy Võ Hạ Uyên vẫn không phản ứng, Kỷ hần Nam dường như rố cục cũng ừ bỏ: “Vậy cần ôi đưa hai người về không?”

Lê Đình Cảnh: “Không cần”

“Anh Kỷ, ạm biệ.” Võ Hạ Uyên khách sáo nói Chờ sau khi ra khỏi biệ hự nhà họ Nguyễn, Võ Hạ Uyên mới nhàn nhạ hở phào mộ hơi Lê Đình Cảnh cười lạnh: “Bây giờ biế sợ rồi à?”

“Không phải sợ” Võ Hạ Uyên nhấn mạnh: “Em chỉ không muốn gây hêm phiền phức hôi, hiểu không?”

“Phiền phức mang ên Kỷ hần Nam này, chỉ sợ là em có muốn không gây cũng khó”

Ngồi lên xe, Lê Đình Cảnh lại rầm giọng hỏi: “Em chắc chẩn hai người mới gặp nhau lần đầu chứ?”

Võ Hạ Uyên: “Chắc chắn”

Lê Đình Cảnh đáp: “Vậy hì hậ hú vị. ôi đề nghị hế này, em muốn làm gì hì làm cho nhanh, xong xuôi lập ức hoá hân. Lúc rước bởi vì ìm em mà rương ấn Phong đã mộ phần ài sản sang nước Đức, lần ‘ì ôi không ngáng chân cho nên mọi riển huận lợi. Có điều em cũng hấy rồi đó, Kỷ hần Nam uyệ đối không cho phép hế lực bên ngoài iến vào lãnh địa của mình đâu.”

Võ Hạ Uyên nhíu mày: “Em biế rồi”

Bàn chính sự xong, hần sắc Lê Đình Cảnh rầm ĩnh rở lại, mộ ay lười biếng chống căm: “Hôm nay làm người hộ ống cho em lâu như vậy, có rả hù lao không?”

“Đòi iền em đấy à?” Võ Hạ Uyên hỏi.

Lê Đình Cảnh hừ mộ iếng.

Võ Hạ Uyên dò hỏi: “Hay là muốn vốn đầu ư?”

Lê Đình Cảnh: “Ha!”

Võ Hạ Uyên nhìn chằm chăm góc nghiêng hoàn hảo của Lê Đình Cảnh hơn nửa ngày, cuối cùng bừng ỉnh đại ngộ: “Anh muốn ăn gì?

Lê Đình Cảnh nghiêm mặ: “Cái iệc răm món mà lúc rước ở Đức em ừng nhắc đến ấy.”

Võ Hạ Uyên nguầy nguậy lắc đầu: “Không được!”

Lê Đình Cảnh không nói gì hêm, chỉ mặ đối mặ nhìn cô chằm chằm.

Ba phú sau, Võ Hạ Uyên ảo não nhận hua: “Được rồi đại ca, em làm cho anh ăn là được chứ gì”

iệc răm món gì đó đương nhiên Võ Hạ Uyên sẽ không làm, nhưng làm mộ bàn đồ ăn hì còn có hể. Lê Đình Cảnh rấ ỉnh ế, hai người ìm mộ quán ăn có không gian bếp cho khách hàng ự rải nghiệm, chỉ hu Đàm Nguyên vậ liệu, uyệ đối không đến nơi riêng ư chỉ có hai người, coi như cũng là để ránh lời ra iếng vào.

Võ Hạ Uyên vốn dĩ cho rằng ngoài việc kinh doanh, Lê Đình Cảnh sẽ không quá để ý đến nhân ình hế hái, nào ngờ rong lòng đối phương vẫn phân biệ được rấ rõ ràng.

rong lúc cô đang làm cơm hì Nguyễn hu hu nhắn ới: “Hạ Uyên, em vừa đi mộ lúc hì Kỷ hần Nam cũng rời khỏi, sau đó chị gặp được rấ nhiều người mà rước nay không có cơ hội nhìn hấy”

Võ Hạ Uyên dùng mộ ay rả lời in nhắn: “Đây là lúc xây dựng quan hệ xã giao, chị nhấ định phải năm chắc cơ hội, còn nữa hu hu, nếu Hạ uấn Khải khăng khăng muốn mang đứa bé kia về nhà họ Hạ hì chị ính sao?”

Nguyễn hu hu đáp, câu chữ vô cùng lạnh nhạ: “Chị có yêu gã a đâu, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của chị, muốn làm gì hì uỳ”

Võ Hạ Uyên ương đối hài lòng, Nguyễn hu hu là do mộ ay cô nâng đỡ, về sau nếu gặp chuyện gì cũng coi như có hêm rợ hủ đắc lực.

Ở phía bên này, Nguyễn hu hu ung dung đứng rong phòng bếp, cô có chú iếng nói ở nhà họ Nguyễn, quay về nhà họ Hạ cũng không ai dám chèn ép, chớ nói chỉ hôm đó sau khi Hạ Lam bị Đàm Nguyên gọi đi, đến giờ vẫn không hấy ung ích, hời gian này Nguyễn hu hu coi như cũng an nhàn Không lâu sau, Hạ uấn Khải rở về, gã a buông cặp áp xuống, vừa vào bếp đã nghe mùi hức ăn hơm lừng, đương nhiên còn có hương vị khó quên rên người Nguyễn hu hu.

Hạ uấn Khải cũng không biế là chuyện gì đang xảy ra, cả người cứ như phá rô, lúc rẻ lạnh nhạ với vợ, bây giờ rung niên lại ràn ngập kích ình, nhìn Nguyễn hu hu chỗ nào cũng hấy oàn là ưu điểm. Bếp núc nhà cửa, kính già chăm rẻ, mọi hứ inh hông, quả hậ chính là mẹ hiền vợ đảm điển hình.

“hu hu…” Hạ uấn Khải ôm lấy Nguyễn hu hu ừ phía sau.

Sắc mặ Nguyễn hu hu cứng đờ rong chốc lá, đáy mắ lạnh lùng loé lên, nhưng lúc xoay người về phía Hạ uấn Khải, lời nói lại rở nên hế sức nhu hoà.

“Anh về rồi à?”

“Ừm” Hạ uấn Khải cảm hấy rấ an âm.

Gần đây Hạ uấn Khải hơi đau đầu, Hạ Lam không hỏi qua ý gã đã hông đồng với nhân ình của gã ở bên ngoài, báo hại bây giờ chỉ cần hấy mặ là người kia lại hỏi bao giờ có hể cho iểu Hạo iến vào nhà họ Hạ, ồn ào không chịu được.

Hạ uấn Khải giận bản hân mình ghê gớm, rố cuộc vì sao lúc rước gã lại hích người này.

Nhưng cho dù không cam âm ình nguyện đi nữa, iểu Hạo vẫn là con gã. Hai ay ôm lấy Nguyễn hu hu, Hạ uấn Khải không khỏi cảm hấy áy náy và chộ dạ, gã đang ngẫm nghĩ xem nên nói chuyện này với vợ như hế nào.

Có điều, sắc đẹp bày ngay rước mắ.

Hạ uấn Khải với ay vào rong cổ áo.

Nguyễn hu hu, mộ rận lăn lộn này, hai ngày liền gã không đến công y.

Sáng sớm hôm đó, Nguyễn hu hu mơ màng ỉnh lại ừ rong giấc ngủ, vừa mới nhúc nhích xương sống như muốn rã rời. Nhìn Hạ uấn Khải đang ngủ say bên cạnh, rong lòng Nguyễn hu hu hầm mắng mộ câu, nếu không phải vì đứa con, còn lâu cô a mới để mắ đến loại đàn ông cặn bã này!

Nguyễn hu hu vừa định xuống giường đã bị người vòng ay ôm lấy ừ phía sau, Hạ uấn Khải vịn lấy hân hể người rong lòng, ước chừng lại muốn hôn lên.

Nhưng không hiểu sao Nguyễn hu hu cảm hấy rấ mệ mỏi, bình hường còn có hể gặp dịp hì chơi, hôm nay lại hấy phản cảm vô cùng. Không đợi cho Hạ uấn Khải đụng đến người mình, cô a đã giơ ay đẩy mạnh gã sang bên, ghé vào mép giường nôn khan dữ dội.

Sắc mặ Hạ uấn Khải lập ức rở nên vô cùng khó coi.

“Chồng.” Nguyễn hu hu không ngừng nôn mửa, sau khi miễn cưỡng nhịn xuống mộ hơi mới mở o đôi mắ ngân ngấn nước nhìn về phía Hạ uấn Khải, dáng vẻ khiến cho người đối diện phải xiêu lòng.

“Em khó chịu quá.

Hạ uấn Khải lập ức cảm hấy đau lòng, lúc này mới nhận ra được không phải Nguyễn hu hu ghé bỏ gì gã mà là hậ sự khó chịu.

Cũng đúng, gần đây bọn họ sinh hoạ vợ chồng nhiều như vậy, lần nào Nguyễn hu hu cũng rấ phối hợp.

Hạ uấn Khải mau chóng đỡ lấy vợ yêu, sau đó gọi điện cho bác sĩ gia đình.

rong nhà mộ rận rối ren, bác sĩ sau khi làm kiểm ra sức khoẻ cho Nguyễn hu hu xong hì nhíu mày nửa ngày không lên iếng.

“Rố cuộc là hế nào?!” Hạ uấn Khải gấp không nhịn nổi Khoảng hời gian này bọn họ quấn quý bên nhau, gã như rẻ ra mười uổi, đối với Nguyễn hu hu hậ sự đã đặ vào im.

Bác sĩ nhìn hấy hái độ của Hạ uấn Khải hì sửng số mộ chú, bèn hố ra: “Mợ đây đã mang hai”

“Cái gì?” Đến cả ông Hạ cũng bấ ngờ.

Sự im lặng phú chốc qua đi, Nguyễn hu hu rưng rưng bä lấy cánh ay Hạ uấn Khải đặ lên bụng mình, giọng nói run rẩy nghẹn ngào: “Chồng ơi, chúng a đã có con rồi!”

Dĩ nhiên, dáng vẻ xúc động dâng rào này là giả vờ, Nguyễn hu hu chỉ sợ Hạ uấn Khải vì Hạ Quang Bảo mà đổi ý. Dầu gì cũng là máu mủ ruộ hị, gã a chắc sẽ vẫn còn chú ính người đúng không?

im Hạ uấn Khải đập như rống châu, rong lòng rối ren răm mối, gã không muốn có.

con với Nguyễn hu hu, đây là chuyện đã hứa với Hạ Lam, hơn nữa gã cũng có con rai riêng ở bên ngoài, nhưng mà…

Hạ uấn Khải nghe heo bản năng, lập ức ôm chặ lấy vợ mình, cái này ngược lại khiến cho Nguyễn hu hu sững sờ mộ chú Hạ uấn Khải rông còn kích động hơn cả cô a, gã nói: “Đúng vậy, chúng a có con rồi, đây là kế inh ình yêu của anh và em”

Nguyễn hu hu nằm mơ cũng không ngờ kế quả sẽ là như hế này, đáy lòng mãnh liệ run lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status