Phu nhân không dễ chọc

Chương 456



Lê Hào ự mình phụ rách việc đưa đi đón về, ngày đầu iên của khóa học yoga, Võ Hạ Uyên đi vào mới biế được, rong này hầu như đều là các mợ chủ nhà quyền quý, vì mộ iế học phí lên ới hơn ba riệu.

Chỗ này người a không những được học, mà còn hóng hớ được các loại chuyện bá quái. Lúc ấy rương ấn Phong muốn cho Võ Hạ Uyên học mộ đối mộ, nhưng Võ Hạ Uyên không đồng ý, vì như vậy sẽ mấ đi cơ hội giao lưu với các mẹ khác.

Mà vì ránh bị nhận ra, cộng hêm nhận vào phiền phức không đáng có, Võ Hạ Uyên dùng mỡ dịch dung, đây là do cô điều chế, không có ác dụng phụ, còn có hể chăm sóc da.

***

Ngày đầu iên ham gia khóa học Yoga, Võ Hạ Uyên liên nghe được không í in ức, cái gì mà ổng giám đốc ở ập đoàn này ra ngoài bao mấy cô nhân ình, mỗi lần vợ bắ được lại là mộ cô khác; hoặc là chồng nhà kia sinh lý yếu, có khả năng đứa con rong bụng nàng dâu không phải ruộ hị; lại còn nhà ai có nhận nuôi mộ đứa nhỏ, cuối cùng lại phá hiện là cục nợ mà bà vợ lúc còn rẻ phong lưu bên ngoài, đặc sắc vô cùng.

Võ Hạ Uyên vừa nghe vừa làm heo động ác của giáo viên, vừa ấm ắc lấy làm lạ, hầm nghĩ vẫn là rương ấn Phong nhà mình an oàn.

“Này, nhà cô làm gì vậy?” Mấy bà mẹ kia hảo luận về người khác xong rồ hướng mắ về phía Võ Hạ Uyên.

“À, nhà ôi làm bấ động sản” Võ Hạ Uyên giải hích qua loa: “Nhưng mà quy mô không lớn, vẫn đi làm cho người khác.”

hái độ khiêm ốn này của Võ Hạ Uyên rấ được lòng người, mọi người lại quây hành vòng rong quanh cô, cũng không còn hỏi hêm ên công y nhà cô là gì, đã nói là đi làm công nên cũng không hứng hú, ngược lại là những phụ nữ luôn khoe khoang về việc họ gia đình mình không ầm hường như hế nào sẽ rở hành đối ượng bị đào bới.

“Haiz, phụ nữ giống như chúng a, gả cho mộ người đàn ông ố, áo cơm không lo là được rồi” Có người nói.

“Đúng vậy, mấy năm nay kinh ế ế ẩm, nhà ôi cũng không kiếm được bao nhiêu iền, nhưng mà người ấy mà, vẫn phải sống ấm no mới có hể vui vẻ.”

Võ Hạ Uyên liên ục gậ đầu: “Nói đúng lắm.”

Mặc dù phụ nữ ở đây không nhiều, nhưng Võ Hạ Uyên cũng có hể nhìn ra phần lớn là những mợ chủ sống rấ hoải mái, chưa rải qua sóng gió, ừ nhỏ đã không lo lắng, sắc mặ uy hỉnh hoảng rấ sinh động, nhưng lại không có bấ kỳ ý nghĩ nham hiểm nào.

ấ nhiên, có những rường hợp ngoại lệ.

“Ôi, bà rần phải không? Da cô chăm sóc hế nào vậy? Sao không có chú ì vế nào hế?” Có người hâm mộ nhìn chằm chằm Võ Hạ Uyên.

Bởi vì họ “rương” ương đối í dùng, cũng í người rong giới hượng lưu biế đến nhà họ rương ở Cần hơ, cho nên Võ Hạ Uyên ìm mộ cái họ khác, nói mình là người nhà họ rần.

“Cũng mộ nửa do rời sinh” Võ Hạ Uyên vui vẻ chia sẻ với bọn họ chú kinh nghiệm dưỡng da, hế là mộ đám phụ nữ cùng nhau ụ họp mộ chỗ, hảo luận say sưa.

Võ Hạ Uyên cảm hấy cuộc sống này hậ hú vị.

ối đó về, rương ấn Phong đã ở nhà, Võ Hạ Uyên lau sạch mỡ dịch dung rên mặ, lúc này mặ liền hồng hào lên.

“Vui lắm à?” rương ấn Phong hỏi.

“Ừm, em đã nói không học mộ mộ, quá nhàm chán, cùng với các mẹ bầu kia nói chuyện phiếm rấ vui.” Võ Hạ Uyên bổ nhào vào lồng ngực rương ấn Phong.

Anh cẩn hận đỡ lấy cô, để cô ngồi lên chân mình, ay iếp ục bấm máy ính: “Động ác không khó à?”

“Không khó, chính là vì để người phụ nữ có hai dễ vận động hôi.” Võ Hạ Uyên nhìn hoáng qua máy ính, nhận ra là dự án hợp ác “Vậ liệu xây dựng với rình Lực”, hế là hố lên: “Ông chủ của công y này là rình Lực phải không?”

“Ừm, sao em biế?”

Võ Hạ Uyên lấy quý rên bàn bắ đầu bóc ăn: “Cái ên rình Lực này bên ngoài hì nhìn hành hậ, nhưng hậ ra là rấ biế ăn chơi, cái cô diễn viên diễn vai nha hoàn rong bộ phim của Đỗ Minh hông ấy, em không nhớ ên, là ình nhân mà rình Lực bao nuôi, đáng iếc, rong nhà rình Lực có con cọp cái, không dám làm gì quá đáng, cho nên vẫn luôn không nóng không lạnh với cái cô minh inh kia. Vừa hay cô min inh đó vừa vào hiên hần, rên đường về em cũng nói chuyện với Phạm Minh rạch về cô a, Phạm Minh rạch cũng biế rồi: rương ấn Phong: “…”

Võ Hạ Uyên đợi nữa ngày không hấy chồng mình rả lời, vừa nghiêng đầu liền phá hiện vẻ mặ của anh rấ cổ quái, rong không khí cũng mơ hồ có mùi dấm chua, hỏng bé rồi, cô lại ỏ vẻ quá quan âm đến người đàn ông khác.

Võ Hạ Uyên ranh hủ ôm cổ rương ấn Phong, giải hích: “Hôm nay nghe chuyện phiếm, những bà bầu kia biế nhiều lắm, so ra hì em chỉ như ếch ngồi đáy giếng với bọn họ”

“..” rương ấn Phong: “Vợ ơi, ếch ngồi đáy giếng đâu hể dùng như vậy?”

“Dù sao cũng rấ vui.” Võ Hạ Uyên muốn nhỏ hạ, rương ấn Phong lập ức đưa ay đặ lên cằm cô, Võ Hạ Uyên ự nhiên nhổ ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status