Phu nhân không dễ chọc

Chương 461



Võ Hạ Uyên nhắn in hỏi: “Cô ự vẽ hả?”

ô Nguyệ Đình: “Đúng đó, đẹp không?”

Võ Hạ Uyên: “Đẹp, rấ đẹp!”

ô Nguyệ Đình: “Vậy ôi ặng cô mộ bức”

Võ Hạ Uyên chưa kịp nhắn lại, ô Nguyệ Đình đã nhắn: “Vậy ngày mai cô có ới nữa không?”

***

Đem heo ia hi vọng, và nhiều hơn cả là sự cẩn hận dè dặ.

Võ Hạ Uyên đã nói ừ rước, người bình hường rấ khó ừ chối yêu cầu của ô Nguyệ Đình, vả lại đây vốn không phải là hỉnh cầu, mà là mộ lời mời, Võ Hạ Uyên lập ức đồng ý: “Có, đúng mười hai giờ rưa mai, ôi mời cô ăn cơm!”

Sự vui mừng của ô Nguyệ Đình ruyền qua màn hình: “Không cần đâu, ôi làm cơm cho cô ăn.”

Võ Hạ Uyên mỉm cười, sau đó ắ đèn ở đầu giường, ìm mộ vị rí hoải mái rong lòng rương ấn Phong, bắ đầu ngủ.

Sáng hôm sau, nghe nói Võ Hạ Uyên muốn đến nhà người khác chơi, rương ấn Phong lập ức lùi lại ấ cả lịch rình, quyế định đi cùng.

“hậ sao?” Võ Hạ Uyên vừa hay quần áo vừa nói: “Mình em đi cũng không sao đâu.”

“ô Nguyệ Đình đúng không?” rương ấn Phong nhìn hời iế, iếp.

ục ìm áo khoác cho Võ Hạ Uyên: “Anh còn chưa gặp mặ lần nào, rố cuộc là người hế nào phải đợi anh xác nhận mới được, vả lại, em còn đang mang hai, nhỡ có chuyện gì anh làm hế nào?”

Võ Hạ Uyên hiểu sự lo lắng của rương ấn Phong, gậ đầu: cùng nhau đi”

rương ấn Phong ự mình lái xe, khi sắp đến, Võ Hạ Uyên hơi căng hẳng: “rước kia em oàn dùng mỡ dịch dung ở phòng ập yoga, uy chỉ dùng chú hôi nhưng khác bây giờ nhiều lắm, anh nghĩ liệu Nguyệ Đình có ức giận không?”

“ức giận hì mình về nhà” rương ấn Phong không hèm quan âm sở hích của người khác.

Xe rẽ vào mộ phố cổ, ô Nguyệ Đình gọi điện ới, âm hanh dịu dàng: “ôi nhìn hấy mộ chiếc xe hơi màu xám, phải hai người không?”

Cô ấy biế chồng của iểu Uyên cũng định ới, nghĩ rằng chắc chắn đây là mộ người đàn ông hậ hà, có rách nhiệm.

Sau đó ổng giám đốc Phong hậ hà, có rách nhiệm dừng xe lại, xuống xe, ở nơi hẻm có kiến rúc che khuấ ánh sáng như hế này, anh vừa bước xuống, ánh sáng như ùa ới.

ô Nguyệ Đình: “….”

rương ấn Phong mở cửa xe bên ghế phụ, Võ Hạ Uyên ôm mặ đi xuống.

ô Nguyệ Đình lập ức bị chú ý: “Hạ Uyên, cô sao hế?”

“Nguyệ Đình, cô hấy hì đừng giận nhé” Võ Hạ Uyên nói.

“Sao lại giận được” ô Nguyệ Đình hơi số ruộ: “Rố cuộc là làm sao?”

Võ Hạ Uyên buông ay ra.

ô Nguyệ Đình ngẩn ra mộ chú, sau đó nhìn kĩ Võ Hạ Uyên hồi lâu: “Hạ Uyên….cô rang điểm hả?”

“Không phải, rước kia ôi có mộ hời kì đặc biệ, hơi kéo khóe mắ lên mộ chú, đây mới là ôi hậ” Võ Hạ Uyên giải hích: “ôi sợ người khác nhận ra”

ô Nguyệ Đình mới ới đây không lâu, bình hường cũng không hay xem mấy hú rên mạng, hầu hế đều là ngắm răng vẽ ranh, không hiểu ý của Võ Hạ Uyên lắm.

“Chồng ôi khá nổi iếng, ôi sợ phiền phức đó” Võ Hạ Uyên iếp lời.

ô Nguyệ Đình lập ức hiểu rau, sau đó cười, khóe mắ cong lên: “Hạ Uyên, cô đẹp lắm” Sau đó hơi gậ đầu với rương ấn Phong, nhẹ nhàng nói: “Chồng cô cũng hế”

rương ấn Phong không nhịn được mà nhíu mày, quá rong sáng, đến cả lời khen người khác cũng khiến người a không ìm ra chú giả ạo nào.

“Cảm ơn” rương ấn Phong iếp lời.

“ôi sống ở rong, con đường này ương đối khó đi, hai người heo.

ôi” ô Nguyệ Đình hơi ngại ngùng.

“Không sao, cô dẫn đường đi!” Võ Hạ Uyên cười nói.

ô Nguyệ Đình hậ mừng vì quen được Võ Hạ Uyên, đến đây cũng không chê nơi cô ở, mà Võ Hạ Uyên lại che giấu hân phận, chắc nhà cô không đơn giản.

Đập vào mắ là mộ ngôi nhà nhỏ vô cùng đẹp, bây giờ đang rời hu, hoa cúc nở đẹp vô cùng, bốn bề hơi ối, chỉ có cái sân nhỏ như được hắ ánh sáng lên vậy, đẹp không nói lên lời.

“Sau khi cậu ôi mấ, để lại mộ căn nhà cho ôi, nhưng ôi không quen ở đó nên bán đi rồi, ở đây hoải mái hơn” ô Nguyệ Đình vừa mở cửa, vừa chào đón họ vào, không hề để ý đó là chuyện riêng của mình, cô rấ quý Võ Hạ Uyên, muốn chia sẻ cuộc sống của mình với cô ấy.

rương ấn Phong đánh giá cẩn hận mộ lượ, mộ cái sân rấ phổ hông, nhưng vì chủ nhà mà dường như phá sáng.

Mẫn cảm, sạch sẽ, inh ế, đây là bốn chữ ổng kế rương ấn Phong dành cho ô Nguyệ Đình.

“Biế hai người định ới, ôi đã bắc cơm xong rồi, hai người đợi ở phòng khách nhé, ôi đi xào rau” ô Nguyệ Đình ró nước cho hai người.

Phòng khách rang rí rấ sạch sẽ phóng khoáng, reo vài bức ranh sơn huỷ, sắc hái cổ xưa, chiếc sô pha chắc đã dùng vài năm, có chỗ vì giặ nên biến hành màu rắng, không khí hoảng hương hoa, hiếm hấy rương ấn Phong không chê bai chú nào, lập ức ngồi xuống.

“ôi giúp cô” Võ Hạ Uyên không yên âm lắm.

Đừng đừng đừng, bếp kiểu cũ, cô không biế dùng đâu, ở đây đợi ôi hôi, ba món, làm nhanh lắm” ô Nguyệ Đình xua ay với Võ Hạ Uyên, quay người ra khỏi cửa, chốc lá đã reo lên iếng dầu lóc bóc, có hương vị cuộc sống vô cùng.

“hế nào?” Võ Hạ Uyên hỏi. rương ấn Phong gậ đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status