Phu nhân không dễ chọc

Chương 462



“Anh yên âm rồi”

Bữa ăn đơn giản, bốn món mộ canh, không ngon bằng Võ Hạ Uyên làm, nhưng lại đậm chấ những món ăn của nông dân.

rương ấn Phong cầm đũa lên hử mộ miếng, dưới ánh mắ căng hẳng đang nhìn mình chằm chằm của Võ Hạ Uyên và ô Nguyệ Đình, hấp giọng nói: “Hai người không ăn, nhìn ôi làm gì?”

ô Nguyệ Đình hấp hỏm: “Có, có ngon không?” uy cô lần đầu gặp chồng của iểu Uyên, nhưng cảm hấy người đàn ông này khí hế hơn người, uy đã cố ý ém lại nhưng cả người vẫn như viế lên bốn chữ: Cực kì kén chọn.

“Ngon lắm” ổng giám đốc Phong hành hậ nói.

***

Võ Hạ Uyên hở phào: “Ăn hôi ăn hôi”

Mọi người ám chuyện, Võ Hạ Uyên biế bây giờ oàn bộ hu nhập của ô Nguyệ Đình là ừ hiệu sách người cậu để lại, mà rong quán, ngoài đọc sách, bán ranh, hi hoảng bán được mộ hai bức, số iền ích góp được cũng đủ cho ô Nguyệ Đình dùng rấ lâu.

“hực ra, lớp yoga là đầu ư lớn nhấ rong đời ôi rồi, đắ lắm đó, nhưng ớ nghe nói chỗ đó chính quy lắm, ối với rẻ con, nên đăng kí” ô Nguyệ Đình ngại ngùng cười: “Dù gì ôi cũng chỉ có mộ đứa con này hôi”

rương ấn Phong cầm ly rà uống mộ ngụm, rú mộ ờ khăn giấy rên bàn, lau miệng rấ ao nhã: “Có gì mà ngại đâu? iền cô iêu là đi ăn rộm ăn cướp hả?”

ô Nguyệ Đình vội lắc đầu: “Không phải không phải”

“hế hì có sao đầu?” cuối cùng rương ấn Phong mới phá hiện ra người phụ nữ này có chỗ không hoả đáng lắm, đó là quá mẫn cảm, đến mức hơi ự ỉ.

Rõ ràng anh nói hơi hà khắc, nhưng ô Nguyệ Đình nghe hế cũng hấy dễ chịu hơn nhiều, rước giờ không có ai nói với cô ấy như hế, oàn là những lời cười nhạo và chê bai.

“Nguyệ Đình, Nguyệ Đình ơi!” Độ nhiên có người hé gọi ở bên ngoài.

“Đây!” ô Nguyệ Đình đứng lên, Võ Hạ Uyên hơi nhoài người ra, hấy mộ người phụ nữ rung niên.

“Nguyệ Đình, chỗ eo ở cái áo này của dì không may lại nổi, cháu giúp dì chú được không?” Người nọ hỏi.

ô Nguyệ Đình cầm lên ay, xem mộ chú, cười: “Được, sáng mai dì ới lấy nhé”

“Ây da, cảm ơn cháu nhé, đây là quà sinh nhậ ông nhà dì ặng năm ngoái, dì không nỡ vứ đi, nhưng ay lại vụng, ..” Người nọ quay người lấy mộ úi rau nhé vào ay ô Nguyệ Đình: “Sáng hôm nay mới hái đó, cháu cầm về ăn đi”

“Không cần đâu dì rương!” ô Nguyệ Đình ôm rau và quần áo, chạy heo hai bước.

Dì rương bước rấ nhanh: “Về mau lên! Ngày mai dì ới đó”

ô Nguyệ Đình bấ lực cười cười, ôm đồ rở về, phá hiện Võ Hạ Uyên và rương ấn Phong đều đang nhìn mình.

“Còn muốn ăn gì nữa? ôi đi làm hêm canh rau nhé?” ô Nguyệ Đình hỏi.

“Không cần đâu, bọn ôi no rồi

ô Nguyệ Đình hơi ngưỡng mộ: “Hạ Uyên, khẩu vị của cô ố quá đói”

“Lần này khác, ôi còn có đứa con rai, hồi sinh nó chịu khổ nhiều lắm”Võ Hạ Uyên iếp lời.

‘Võ Hạ Uyên qué sạch cả đĩa khoai ây xào. “Oa, còn có con rồi á, chắc chắn đáng yêu lắm!” Cô ấy nói, cầm kim chỉ ngồi rên sô pha, bắ đầu may vá, ư hế rấ hành hục: “ôi hế này không làm phiền hai người chứ?”

“Không!” Võ Hạ Uyên hầm cảm hán, rước giờ người khác khen cô vợ hiền dâu hảo,nhưng giờ so sánh với ô Nguyệ Đình, cô xứng sao?

Không!

“Cô giúp người khác hế này, họ cho cô hù lao không?” rương ấn Phong hỏi.

ô Nguyệ Đình ra hiệu cho rương ấn Phong nhìn rau xanh ở chân anh: “Là những hứ đó, con người dì rương rấ ố, không giống những hàng xóm khác… Cảm hấy ôi chưa chồng mà bầu, không xinh đẹp, lại lo ôi mang hai mộ hân mộ mình, không có sức đi bán rau, nên hường xuyên ìm cách để ặng ôi đồ”

rương ấn Phong gậ đầu, sau đó Võ Hạ Uyên nhéo anh mộ cái.

rương ấn Phong không phải kiểu người hích lo chuyện bao đồng, cũng không có hừa hơi sức và sự đồng ình. rên đời có hàng nghìn hàng vạn người khổ đau, sống hiểu được mình là đã ố rồi, nào có hơi mà lo người khác? Nhưng bây giờ vợ đã nói rồi, nên rương ấn Phong hỏi: “Những bức ranh này đều do cô ự vẽ sao?”

“Ừm, hi hoảng âm rạng ố hì vẽ cho vui”

“Đại sảnh công y ôi cần, cô bán mộ bức bao nhiêu?” rương ấn Phong hỏi.

ô Nguyệ Đình ngẩn ra mộ lúc, dường như buộ miệng: “Hầu hế khoảng ba răm nghìn”

“ôi mua giá mộ riệu mộ bức” rương ấn Phong nói iếp: “Sau này, vẽ xong hì cứ đưa cho Hạ Uyên”

ô Nguyệ Đình vừa hoảng vừa mừng, lập ức đứng lên: ‘Lấy hế?”

“Chỉ cần âm mức này, hì lấy hế”

“Không phải chứ..” ô Nguyệ Đình bặm môi, hơi nhíu mày: “Anh, nếu các anh không cần nhiều, ôi ặng không cũng được, ôi hích Hạ Uyên, ôi coi cô ấy là bạn, cô ấy cũng chịu ới ìm ôi chơi, cho nên hai người không phải cố ý giúp ôi mà nói muốn mua ranh đâu”

“ặng không?” rương ấn Phong nhíu mày: “Công y ôi ổng cộng gần răm ầng, mỗi ầng í nhấ ba mươi phòng làm việc loại nhỏ, cô định ặng không hậ hả?”

“.” ô Nguyệ Đình nuố nước bọ: “Dám hỏi, công y ngài là?”

rương ấn Phong hản nhiên: “ập đoàn E”

ô Nguyệ Đình: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status