Phu nhân không dễ chọc

Chương 465



Có lẽ hực sự dời đi, hoặc có lẽ là giả dời đi, nhưng rong lòng rương ấn Phong có dự cảm xấu.

Võ Hạ Uyên cảm hấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng rong lúc nhấ hời vẫn không nói được.

rên bàn cơm, Võ Hạ Uyên chỉ quen biế mộ mình rần Quốc Bảo, cho nên nhiệm vụ chính của cô là ăn.

Hiện giờ Võ Hạ Uyên đã ăn uống nhiều hơn, gần như là rương ấn Phong gắp vào bá cô cái gì cô liền ăn cái đó. Má phồng lên rấ giống mộ con chuộ ham ăn.

Cuối cùng Phương hục Hiền cũng ìm được chỗ không ổn của Võ Hạ Uyên, đó chính là không giống bà chủ nhà giàu chú nào, ăn không ao nhã. Hoàn oàn rái ngược với chính mình, cô a nhai nhỏ nuố chậm, động ác cẩn hận. Nhưng đáng iếc lại không ai để ý.

***

“Ăn cá không?” rương ấn Phong hỏi.

“Có” Võ Hạ Uyên gậ đầu.

Phương hục Hiền há miệng hở dốc, làm như muốn nói cái gì, lại bắ gặp đôi mắ lạnh như băng của rần Quốc Bảo. uy chỉ có mộ cái chớp mắ, nhưng Phương hục Hiền cảm hấy yế hầu cũng bị làm cho đông cứng lại.

rần Quốc Bảo cảnh cáo cô a.

Hôm nay nhiều người, rần Quốc Bảo không muốn làm ai mấ mặ ổn, nhưng hế lần này đến lần khác không biế ý hì anh a cũng sẽ không khách khí.

Phương hục Hiền là cái há gì mà xứng so sánh với chị dâu nhà mình?

“Chị dâu, rái cây của nhà hàng này không ồi, ôi gọi cho chị mộ phần nhé?” rần Quốc Bảo cười hỏi.

Võ Hạ Uyên lập ức gậ đầu: “Được.”

Cô mới vừa đồng ý xong liền nhìn hấy mộ đồ vậ hò ra rong cổ áo rần Quốc Bảo.

Màu nâu đậm, hoa văn phức ạp, hiếu mộ nửa.

Võ Hạ Uyên miễn cưỡng dừng lại ý cười, nuố xuống cổ họng, nhịn suy nghĩ xúc động muốn iến lên bóp chế rần Quốc Bảo.

Cô đứng dậy, úm lấy rương ấn Phong: “Đi heo em”

rương ấn Phong hở dài rong lòng, bộ dạng như vậy hẳn là vợ mình đã nhìn ra cái gì, đông hời cũng chứng minh suy đoán của mình.

ới nơi không có ai, Võ Hạ Uyên buông rương ấn Phong ra, ôm cánh ay dựa vào ường suy nghĩ, sắc mặ càng ngày càng âm rầm, sau đó nhìn về phía người đàn ông: “Các người không hổ danh là anh em”

rương ấn Phong: “..”

Người đang ngồi rong nhà, độ nhiên mộ cái nồi ừ rên rời rơi xuống?

“Sao nhưng hức khác ở rên người anh rần Quốc Bảo không học, lại học được làm người khác o bụng rước hả?” Võ Hạ Uyên hỏi.

rương ấn Phong: “Sao em lại công kích người vô ội như vậy?”

“Em công kích người vô ội? Năm đó không phải anh chính là như vậy sao?”

Võ Hạ Uyên càng nói càng ức giận: “Chiếc vòng rên cổ Nguyệ Đình và chiếc rên cổ rần Quốc Bảo, vừa khéo là mộ đôi”

Hóa ra là như vậy, rương ấn Phong nghĩ hầm.

“Em không để ý đến anh nữa” Võ Hạ Uyên hở phì phì.

“Đừng ức giận.”

rương ấn Phong nhíu mày: “Anh sai anh đã sửa lại lỗi lâm, hơn nữa rả lại xong rồi. Em không hể đổ hế ội lỗi của rần Quốc Bảo lên người anh được.”

Võ Hạ Uyên ức giận hì nói như vậy, nhưng rương ấn Phong quả hậ rấ chân hành.

Nhìn bộ dạng nghiêm úc giải hích của anh, Võ Hạ Uyên nhấ hời không ức giận nữa, iến lên ôm lấy rương ấn Phong: “Anh nói xem rần Quốc Bảo có phải hậ sự bỏ rơi Nguyệ Đình không? Hay là rong đó có chuyện gì khó nói, là chúng a nghĩ sai?”

“Chắc là như vậy” rương ấn Phong nghĩ đến phản ứng lúc rước khi rần Quốc Bảo nghe hấy ên “Nguyệ Đình”, cảm hấy ám chín phần là như vậy.

“ấn Phong, anh bớ hời giờ uống rượu với rần Quốc Bảo, hỏi cậu a mộ chú.”

rương ấn Phong cảm hấy người phụ nữ ngốc ba năm này, hiếm khi Võ Hạ Uyên đưa ra như vậy mộ ý kiến không có ính chân hậ như vậy, nhưng vẫn gậ đầu đồng ý: “Được”

rần Quốc Bảo cảm hấy vô cùng kì lạ, sao sau khi Võ Hạ Uyên ừ bên ngoài rở về lại không cho chính mình cái nhìn hòa nhã nữa?

“Anh”

rần Quốc Bảo iến đến rước mặ rương ấn Phong: “Em làm gì có lỗi với chị dâu à?”

” rương ấn Phong lạnh giọng.

rần Quốc Bả Nghĩ lại là không có khả năng, cơm ăn đến mộ nửa, đám đàn ông phải uống rượu, nam nữ nhiều í cũng uống mấy chén.

Phương hục Hiền ự ỏ ra hương vừa ảo não suy nghĩ vừa diễn mộ vở kịch, kế quả phá hiện không ai nịnh bợ cô a, ức giận đầy mình đều là chua xó.

Cô a ự cho là mấy năm nay sống cũng không ệ lắm, nhưng sau khi nhìn hấy rương ấn Phong đối xử với Võ Hạ Uyên như hế nào cô a mới phá hiện mình sống không ố.

Phương hục Hiền là loại người điển hình không muốn gặp người nào ố hơn mình. Sau khi cô a uống hơi say, lá gan cũng đã lớn, lập ức vứ bỏ lời cảnh cảo của rần Quốc Bảo lúc rước ra sau đầu, bưng chén rượu nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Bà chủ rương không uống mộ í sao?”

Lúc này Võ Hạ Uyên đang ăn, vẫn chưa nhận hấy được cái gì, mà là ôm mâm đựng rái cây lắc đầu: “Không được, ôi không hể uống rượu”

rương ấn Phong nhíu chặ lông mày, rong lòng đã ngầm nổi lên ngọn lửa. Cô a muốn chế sao?

“Ăn nhiều như vậy sẽ bị béo” Phương hục Hiền lại nói.

Võ Hạ Uyên lại lắc đầu: “hể chấ của ôi chính là ăn không mập”

Mộ câu rả lời rấ bình hường, lại làm cho Phương hục Hiền cười lạnh mộ iếng. iếng cười này quá mức độ ngộ, không í người đều nhìn qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status