Phu nhân không dễ chọc

Chương 464



rong lúc nói chuyện, đoàn người đã đi ới đại sảnh: “Cậu rần, còn không định đi lên sao? hục Hiền của chúng a đã rấ số ruộ chờ”

heo mọi người ồn ào, Phương hục Hiền lập ức đỏ mặ: “Đừng nói bậy”

Cô a là bạn học cùng đại học của rần Quốc Bảo là, năm đó cùng đi nước ngoài du học. uy số lần gặp mặ nói chuyện có hể đếm được rên đầu ngón ay, nhưng đối với đám bạn học hì đã ính là hân cận nhấ với rần Quốc Bảo.

Mấy năm nay không phải chưa ừng có lời đồn đại về cô a và rần Quốc Bảo, nhưng rần Quốc Bảo lười phản ứng. Phương hục Hiền lại không muốn làm sáng ỏ, dù sao cũng có hể hỏa mãn hư vinh rong lòng cô a.

***

Mà rần Quốc Bảo nghe được hai chữ “hục Hiền” nửa ngày mới phản ứng lại, sau mộ lúc lâu đáp lại ở rong đám người, khẽ gậ đầu ỏ vẻ khách khí.

Hôm nay anh a không mời nhiều người như vậy, nhưng là có mộ anh em đề nghị gọi mấy bạn học ới, rần Quốc Bảo liền đồng ý.

ừ lúc đến hiên hắng cho ới bây giờ, rương ấn Phong vẫn không đi lên, đa số mọi người đều lần đầu iên nhìn hấy anh. Mặc kệ có ra được in ức ở rên mạng hay không, đều cảm hấy người anh này.

của rần Quốc Bảo đẹp rai không ai sánh bằng, khí chấ hơn người.

Phương hục Hiền quay đầu mộ cái cũng nhìn hấy, nhấ hời giậ mình dừng lại.

“Cậu rần, đây là anh của anh sao?” Phương hục Hiền hỏi.

Ban đầu không ai để ý ới cô a, vẫn là rân Quốc Bảo cảm hấy hờ ơ với mộ cô gái hì không ố lắm liền lên iếng: “Chúng ôi lớn lên cùng nhau”

Phương hục Hiền rấ muốn đến đoạn ự giới hiệu, nhưng rần Quốc Bảo giành rước mộ bước: “Chị dâu đến chưa?”

Chị dâu? rong lòng Phương hục Hiền rầm xuống, đã kế hôn rồi.

“Lê Hào nói còn ba phú nữa.”

“Bảo Lê Hào lái xe chậm mộ chú, cô ấy đang mang hai đấy” rần Quốc Bảo nói iếp mộ câu.

Còn mang hai?

Mang hai còn ới nơi này làm gì?

Phương hục Hiền vốn dĩ diện mạo còn có hể có chú hơn người, dẫu sao cũng là rang điểm inh xảo, nhưng Võ Hạ Uyên là vẻ đẹp ự nhiên. Vẻ đẹp ự nhiên đó đã đủ để đè cô a xuống lau mặ đấ rồi.

“Có mệ không?” rương ấn Phong hỏi.

“Không mệ, mới vừa ập yoga xong, rên người rấ hoải mái” Võ Hạ Uyên cười nói.

“Chị dâu” rần Quốc Bảo yếu ớ cảm hán.

Võ Hạ Uyên: “Hả?”

“Chị nói xem, chị mang hai mà vẫn còn đẹp như vậy, những người khác phải sống như hế nào đây?” rần Quốc Bảo nói iếp.

“hằng nhóc láo”

rương ấn Phong đá mộ phá về phía rước, rần Quốc Bảo vừa vặn né được.

“Ai, chị dâu, em nghe ấn phong nói chị lại quen được mộ bạn hân ở lớp học yoga. Vậy cô gái kia hế nào?” rần Quốc Bảo hỏi.

“Nguyệ Đình rấ “Nguyệ Đình?” rần Quốc Bảo đi mộ vài bước, hu lại ý cười, dường như rong nháy mắ liền nhìn sang rương ấn Phong.

ên này cũng không hiếm hấy, rân Quốc Bảo hầm nghĩ, sau đó lại hỏi: “Họ gì?”

“Họ…”

“Cậu rần, phòng đã muốn chuẩn bị xong, bây giờ có hể mở iệc được chưa?” Quản lí iến lên hỏi.

rần Quốc Bảo gậ đầu: “Đúng đúng, mang đồ ăn lên đi”

Lúc đó rương ấn Phong ở giữa ngăn cách Võ Hạ Uyên và rần Quốc Bảo rong, chờ rân Quốc Bảo nói chuyện với quản lí xong, hỏi anh a: “Hôm nay ai mời?”

rần Quốc Bảo: “ôi mời”

“ôi còn ưởng bác rai đã khóa ài khoản của cậu rồi chứ” rương ấn Phong nhếch môi, có chú vui sướng khi người khác gặp họa.

“Ai ai ai, anh là anh của ôi, sao có hể nói như vậy?” rần Quốc Bảo bị dời chú ý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status