Phu nhân không dễ chọc

Chương 53



Như là để chứng minh cho lời nói của Lê hành Danh, mấy người bảo vệ mặc quần áo đen chạy ừ ngoài cửa vào, rong đó có mộ người cung kính nói với Lê hành Danh: “Cậu chủ, ông chủ đang chờ rấ số ruộ ạ.”

Võ Hạ Uyên có cảm giác mình như vị bị lùa về chuồng.

Sắc mặ của Phạm hùy Dương vô cùng cảnh giác, cứ nhìn chằm chằm vào Võ Hạ Uyên: “Chị Hạ Uyên, hậ ra chị biế anh hành Danh hành Danh làm gì đúng không?”

“Cô ấy không biế.’ Lê hành Danh khẽ nói, ánh mắ lạnh lùng nhìn Phạm hùy Dương: “Phạm hùy Dương, đừng ngắ lời chúng ôi”

Phạm hùy Dương ủi hân cắn chặ răng, âm hầm quan sá Lê hành Danh mộ lượ.

Lê hành Danh không động đậy gì, vẫn giữ mộ ư hế “mời” hướng về Võ Hạ Uyên: “Rấ nhanh, anh đảm bảo chỉ hai mươi phú hôi.”

Võ Hạ Uyên hí mộ hơi hậ sâu: “Được, chỉ hai mươi phú hôi.”

***

Bố của Lê hành Danh, Lê Kiến Quốc, mặ mũi hiền ừ, hai bên óc mai hơi bạc.

inh hần ông a vẫn còn rấ ố, vừa nhìn hấy Võ Hạ Uyên đã mỉm cười đứng dậy: “Đây là cô Võ đúng không? Đúng là có nói bao nhiêu cũng không hể nói hế được sự cảm kích của ôi.”

“Ông khách sáo quá rồi” Võ Hạ Uyên vô cùng lễ phép, rong lòng lại nghĩ, cái ính khách sáo với người khác của Lê hành Danh chắc là học được ừ bố mình rồi.

“Đến đây, đến đây.’ Lê Kiến Quốc vô cùng khách khí: “Nghe Lê hành Danh nói đã ìm được người rồi, ôi liền vội vã muốn gặp xem hế nào, cô Võ đúng là giống rong ưởng ượng của ôi, hậ là đặc biệ.”

Võ Hạ Uyên không bị mê hoặc bởi những lời hoa mỹ này, hầm ính hời gian rong lòng, Sau khi các món ăn đã được dọn lên bàn, ba người ngồi nói chuyện phiếm với nhau, Lê Kiến Quốc độ nhiên cười ủm ỉm hỏi: “Cô Võ, cô biế Lê hành Danh lâu như vậy rồi, cô hấy con rai ôi hế nào?”

Võ Hạ Uyên cảm hấy câu hỏi này vô cùng khéo léo, có lẽ nửa vế sau sẽ là: “Cô có hích nó không?” Cô nhanh chóng suy nghĩ rồi rả lời: “Lê hành Danh rấ ố, nếu như không phải ôi đã kế hôn hì có lẽ đã bị anh ấy mê hoặc rồi.”

Quả nhiên, sắc mặ của Lê Kiến Quốc liền hay đổi: “Cô Võ đã kế hôn rồi sao?”

“Đúng ạ” Võ Hạ Uyên giả vờ kinh ngạc: “Lê hành Danh không nói cho ông biế sao?”

Sắc mặ Lê hành Danh rầm xuống, rong mắ lại hiện ra mộ ia hấ vọng.

“Chuyện này con quên mấ, nhưng mà bố à, không phải là bố muốn cảm ơn người a sao? Sao lại nói đến chuyện đời ư của Hạ Uyên rồi?”

Nhưng lời này nghe có vẻ như là do Lê Kiến Quốc đã nghĩ nhiều rồi, hế nhưng Võ Hạ Uyên lại hấy được sự kinh ngạc khác.

hường rong ánh mắ của Lê Kiến Quốc, mà ông a lại nhanh chóng hu nó l là do ôi sơ ý rồi, mong cô Võ đừng rách móc, ăn cơm, ăn cơm hôi.”

Võ Hạ Uyên ở lại đó hêm mười phú nữa, sau nửa iếng, cô đứng dậy, cười với Lê Kiến Quốc và nói lời xin lỗi: “Xin lỗi ông Lê, rung âm hương mại sắp đóng cửa rồi, cửa iệm của ôi ở ầng dưới, ôi phải quay về hôi.”

Lê Kiến Quốc nhiệ ình đưa Võ Hạ Uyên ra đến cửa. Lê hành Danh hì dìu Lê Kiến Quốc, cười cảm kích với Võ Hạ Uyên.

Võ Hạ Uyên hấy hành động này của Lê hành Danh không hỏa đáng chú nào, anh †a còn không hèm báo hiệu với cô mộ cái, hậm chí còn không hèm hỏi ý kiến của cô rước.

Cô còn đang ngẫm nghĩ, Phạm hùy Dương đã đứng ở cửa đợi cô.

Võ Hạ Uyên cảm hấy kỳ lạ, nhìn cô ấy mộ cái: “rong cửa iệm không có ai sao?”

“Chị Hạ Uyên.” Giọng nói của Phạm hùy.

Dương có chú lạnh lùng, không còn được vui vẻ như bình hường nữa: “hậ ra, chị hích anh hành Danh đúng không?”

Võ Hạ Uyên kinh ngạc nói: “Chị là người đã kế hôn rồi…”

“Nhưng không phải những người nhiều iền như các người đều giống nhau sao?” Hai mắ của Phạm hùy Dương xám xị, hậm chí Võ Hạ Uyên còn có hể nhìn ra sự hù rong mắ của cô ấy: “Đúng là đứng núi này rông núi nọ, chồng của chị nhấ định không ố bằng anh hành Danh đúng không?

rước đây khi anh hành Danh ìm chị, chị luôn ừ chối người a, bây giờ nhìn hấy em với anh hành Danh có gì đó hì chị lại cảm hấy số ruộ đúng không. hế nhưng chị Hạ Uyên à, làm người hì không nên như vậy đâu Võ Hạ Uyên vừa cảm hán bộ não của Phạm hùy Dương vừa nói: “Em nhìn hấy chị hích anh a ở chỗ nào vậy? Nếu chuyện của hai người mà hành, chị sẽ ặng cho hai người mộ phong bì hậ lớn có được không?”

“rong lòng anh hành Danh đã có em rồi!” Phạm hùy Dương vội vã nói, cô a cầm lấy vòng cổ bạc rên cổ mình, nhìn Võ Hạ Uyên đầy vẻ khiêu khích: “Đây là vòng cổ anh hành Danh ặng cho em, chị có không?”

Võ Hạ Uyên quơ quơ cái vòng ay bằng vỏ sò rên cổ ay mình cho Phạm hùy Dương xem: “Chồng chị ặng chị này, được chưa?”

Phạm hùy Dương vừa định cười chế nhạo mộ iếng, bỗng nhiên có mộ chiếc.

Lamborghini màu xám bạc dừng ở cửa, rương ấn Phong bước ừ rên xe xuống, khuôn mặ anh lạnh lùng, khí hế bức người.

Anh bước đến bên cạnh Võ Hạ Uyên, rấ ự nhiên ôm lấy bờ vai của người phụ nữ: “an làm rồi sao?”

Võ Hạ Uyên gậ đầu: ‘Sắp rồi, em đang định đóng cửa đây.” Nhìn hấy ánh mắ kinh ngạc của Phạm hùy Dương, Võ Hạ Uyên liền kéo rương ấn Phong vào quán cà phê.

“Em có chuyện cần nói với anh.”

hế là Võ Hạ Uyên huậ lại ừ đầu đến cuối câu chuyện gặp Lê Kiến Quốc của mình lúc nãy, cuối cùng còn nói vô cùng kiên định: “Lúc rước em không biế mộ chú sự ình nào, đến lúc đó Lê hành Danh mới nói cho em biế, người hì đã ở rên đợi rồi, hậ sự không có cách nào ừ chối.”

“Lê Kiến Quốc biế chuyện em kế hôn rồi hay chưa?” rương ấn Phong hỏi đúng vào rọng điểm.

“Lúc đầu hì không biế, nhưng em đã nói ra rồi” Võ Hạ Uyên rả lời.

“Em có cảm giác gì?” rương ấn Phong lại hỏi.

“Không có cảm giác gì.’ Võ Hạ Uyên nói hậ: “Em không cảm hấy mình là ân nhân cứu mạng của Lê Kiến Quốc, bọn họ bỏ ra bảy răm riệu, em bỏ đi hận của mình, đây hoàn oàn chỉ là quan hệ mua bán.”

rương ấn Phong liếc nhìn Võ Hạ Uyên, rong lòng nghĩ rằng nếu Lê hành Danh mà biế được những ý nghĩ này của cô hì phải ức hộc máu mấ.

Hai người đang nói chuyện, rương Viên ở bên ngoài dè dặ gõ cửa: “Chị Hạ Uyên, đến giờ đóng cửa rồi”

“Đi hôi, về nhà.”

Võ Hạ Uyên ôm lấy cánh ay của anh, ò “Anh không giận hậ sao?”

cái gì chứ?” Ánh mắ của rương ấn Phong hể hiện sự hài lòng: “Cho dù Lê hành Danh có chọc hủng rời cũng không hể hay đổi được sự hậ em là vợ của anh.”

Võ Hạ Uyên độ nhiên cảm hấy lòng mình có chú mềm mại.

Phạm hùy Dương đứng rước quầy rượu, cô a vội vã liếc nhìn rương ấn Phong mấy cái, rồi lại nhanh chóng rời mắ đi. Võ Hạ Uyên biế cô a đang nghĩ gì, mới nhanh hế mà đã ự á vào mặ mình rồi, đúng là không hể đỡ được.

“Chị Hạ Uyên, hóa ra chồng chị…” Phạm hùy Dương có chú rụ rè: “Đẹp rai vậy sao?

Vậy sao chị còn ra ngoài với anh hành Danh vậy”

Ý định ly gián rong câu hỏi này đã quá rõ ràng rồi, ngay cả rương Viên cũng không nhịn được mà lên iếng: “Anh hành Danh đã nói rồi, việc này là để cảm ơn chị Hạ Uyên, bố của anh hành Danh mời chị ấy đến, không liên quan đến hai người họ.”

Võ Hạ Uyên híp mắ lại, ngưỡng mộ những hư vinh là mộ chuyện, nhưng mưu ính rong lòng lại là mộ chuyện khác.

“Loại người này còn giữ lại ở quán làm gì vậy?” rương ấn Phong còn lười nhìn Phạm hùy Dương mộ cái, chỉ dặn dò Võ Hạ Uyên: “Đuổi đi”

Võ Hạ Uyên gậ đầu, quay lại nói với Phạm hùy Dương: “Nghe hấy chồng chị nói gì chưa? ừ ngay mai em không cần đến nữa đâu, lương của hai ngày này chị sẽ gửi vào hẻ ngân hàng của em không hiếu đồng nào”

“Chị Hạ Uyên!” Phạm hùy Dương cuối cùng cũng bị luống cuống: “Đừng mà, bà nội của em…

Võ Hạ Uyên lạnh lùng nhìn cô a: “Đừng lấy người nhà ra làm cái cớ, nếu bà của em biế em có cái dạng gì hì bà ấy nhấ định sẽ rấ hấ vọng.”

Viền mắ của Phạm hùy Dương đỏ lên, không nói được gì nữa.

rên đường về, rương ấn Phong hỏi Võ Hạ Uyên: “Người phụ nữ đó có ý gì vậy?”

“Cô gái đó hích Lê hành Danh” Võ Hạ Uyên rả lời.

Sắc mặ của rương ấn Phong rầm xuống: “Lê hành Danh còn chạy ới ận quán của em?” Người đàn ông hừ lạnh mộ iếng: “Con cờ Phạm hùy Dương bị đá đi rồi, để anh xem anh a còn đi qua đi lại như hế nào.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status