Phu nhân không dễ chọc

Chương 54



Những lời này của rương ấn Phong làm lòng Võ Hạ Uyên mềm nhữn ra, cô lại nghĩ đến mộ số chuyện.

Ngày hôm sau cô gọi cho Phạm hùy Dương. Bởi vì đang nói về iền lương nên hái độ của Phạm hùy Dương vô cùng hận rọng, chỉ sợ Võ Hạ Uyên ức giận sẽ không hèm đưa cho cô ấy đồng nào.

Sau khi nghe Võ Hạ Uyên nói muốn gặp mặ, iền đã được gửi xong hì Phạm hù: Dương cũng nói chuyện hoải mái hơn, có lẽ cô ấy vẫn muốn quay lại quán cà phê làm việc.

“Phạm hùy Dương, khoảng hời gian chị không có ở đó, anh hành Danh có hay ới iệm không?”

Phạm hùy Dương dừng lại mộ chú, cảm hấy câu hỏi này không có gì quá đáng ạ hậ hà rả lời: “Vâng, ngày nào cũng ới.”

“Vậy xem ra anh a rấ hích em rồi.” Võ Hạ Uyên nói những lời Phạm hùy Dương hích nghe: “Có phải anh a đã hỏi hậ kỹ càng các hông in của em không?”

***

rong lòng Phạm hùy Dương kinh ngạc: “Chị Hạ Uyên, chị định làm cầu nối rung gian cho em và anh ấy sao?”

Võ Hạ Uyên giả vờ ngại ngùng nói: “Hôm qua chị đã nghĩ kĩ rồi, em vẫn còn rẻ, hích được mộ người uyệ đối không dễ dàng, hế nhưng chị và anh hành Danh hậ sự không có gì.’ Phạm hùy Dương nghe hấy vậy vội vàng nói: ‘Lúc đầu anh ấy hỏi mộ chú hông in cá nhân của em, sau đó bọn em oàn nói linh inh, anh hành Danh nói…’ Phạm hùy Dương bỗng nhiên ngừng lại Võ Hạ Uyên hỏi ới: “Anh a nói gì cơ?”

“Anh hành Danh nói rằng chị Hạ Uyên mở được quán cafe này không dễ dàng gì, bảo em phải biế giúp đỡ chị mộ chú, có chuyện gì hì cứ liên lạc với anh ấy” Có lẽ Phạm hùy Dương nói đến đây mới cảm hấy có gì không đúng, giọng nói độ nhiên nhỏ đi: “Sau đó, anh ấy ặng cho em mộ cái vòng, cổ, nói là quả cảm ơn em rước.”

ình yêu dễ làm con người bị mấ phương hướng, nhấ là khi người bạn hích lại đối xử với bạn rấ ngọ ngào, hế nhưng không phải là không hể nhìn ra những điều kỳ lạ rong đó. Phạm hùy Dương nói xong câu này liền biến giọng, cô ấy bắ đầu khóc nức nở: “Chị Hạ Uyên, có phải anh ấy đang lừa em, không?”

‘Võ Hạ Uyên hầm nghĩ, vẫn còn nhìn ra được anh a đang lừa mình, coi như cũng không ngốc lắm.

Võ Hạ Uyên lại động viên Phạm hùy Dương mộ hai câu rồi cúp điện hoại, iện hể cho Phạm hùy Dương vào danh sách đen, cô đã biế được điều cô muốn biế rồi.

Lê hành Danh ố với Phạm hùy Dương không phải vì anh a hích cô ấy, chỉ là muốn chỉ là muốn sắp xếp mộ ai mắ bên cạnh cô mà hôi.

ại vì sao vậy? Võ Hạ Uyên vẫn nghĩ không ra, cô xuấ sắc hế nào mà lại làm Lê hành Danh cứ heo đuổi không bỏ hế này?

Nghĩ hêm mộ chú, rong lòng của Võ Hạ Uyên độ nhiên rầm xuống, chuyện bức ảnh kia có lẽ đúng là có liên quan đến Lê hành Danh, cô bắ đầu nhìn được sự ối ăm dưới lớp mặ nạ đẹp đẽ, rạng rỡ kia.

ừ sau khi Lê hành Danh biế được cô mấ đi đứa con của mình hì rong lòng có suy nghĩ gì? Sự quan âm và nụ cười rên môi anh a chưa bao giờ ắ.

rương ấn Phong cứ lắng lặng đứng ngoài cửa phòng, anh nghe hấy rõ ràng những gì Võ Hạ Uyên nói qua cửa phòng được khép mộ nửa, Phạm hùy Dương bên kia rả lời hế nào, anh cũng có hể đoán được mộ í, ánh đèn chiếu xuống khuôn mặ ỉnh xảo của anh, đẹp như mộ bức ranh, ánh mắ người đàn ông có chú lạnh lùng, khóe miệng lại nhếch lên.

Anh không phủ nhận, có những chuyện là do anh đã gợi ý cho cô, hế nhưng điều quan rọng là Lê hành Danh hậ sự đã làm như vậy.

Anh có hể cho phép Lê hành Danh làm lung lay gốc rễ của nhà họ rương, hế nhưng nhấ định không cho anh a có ý định gì với Võ Hạ Uyên.

Buổi chiều ngày hôm đó, Võ Hạ Uyên vừa đóng cửa quán, Phùng Bảo Đạ đã lái xe ới, Võ Hạ Uyên còn ưởng rương ấn Phong.

cho anh a đến đón mình về nhà, ai mà biế được Phùng Bảo Đạ lại đưa cô đến mộ cửa hàng đặ may ư nhân, sau đó bảo cô hay mộ chiếc váy được đặ rước vào. Lúc ấy Võ Hạ Uyên mới biế rương ấn Phong đang ham gia mộ buổi ỉ có lẽ có chuyện cần đến nên anh mới vội vã cho người đón cô như vậy.

Võ Hạ Uyên cũng ích cực phối hợp.

Võ Hạ Uyên vừa đến cổng buổi iệc đã bị giậ mình, bởi vì cô nhìn hấy mộ vài gương mặ quen huộc mà chỉ có hể nhìn hấy rên ỉ vi. Ở đây có bao nhiêu là ngôi sao nổi iếng và có hế lực.

Có lẽ đã nhìn hấy sự kinh ngạc của Võ Hạ Uyên, Phùng Bảo Đạ vừa dẫn đường vừa giải hích với cô: “Phong hiên vừa đầu ư: vào công y giải rí inh Hoa, ổng giám đốc rương là cổ đông lớn nên đã được mời ới đây: Võ Hạ Uyên đã hiểu ra, rương ấn Phong bây giờ lại rở hành ông chủ của người a, bây giờ người a mời ông chủ đến để dự iệc là đúng rồi.

Phùng Bảo Đạ không đưa cô đến sảnh lớn mà lại đưa cô đến mộ con đường nhỏ không có người, đi lên mộ căn phòng ở ầng bốn.

Võ Hạ Uyên không hiểu ra sao: “ấn Phong đâu?”

Mặ Phùng Bảo Đạ lộ vẻ khó xử: “Xin lỗi bà chủ, ổng giám đốc rương chỉ dặn dò ôi như vậy hôi.”

Võ Hạ Uyên đã hiểu: “Được rồi, ôi sẽ đợi ở đây”

rong phòng có mạng có ivi, Võ Hạ Uyên cũng không cảm hấy chán nữa. Bốn mươi phú sau, độ nhiên có người gõ cửa phòng, Võ Hạ Uyên cẩn hận bước về phía cửa, nhìn hử qua mắ mèo, là rương ấn Phong.

Cô vừa mở cửa ra, người đàn ông đã xông đến. rạng hái của rương ấn Phong có gì không đúng. Lúc đầu Võ Hạ Uyên ưởng anh uống say rồi, hế nhưng hô hấp của người đàn ông rấ vội vàng, miệng hì cứ gọi ên cô, mùi rượu không hề nồng nặc, lại nhìn vào mắ của rương ấn Phong, Võ Hạ Uyên liền kinh ngạc: “Bọn họ cho anh uống huốc sao?”

Câu này làm rương ấn Phong hồi phục lại ý chí, anh lắc đầu, nắm lấy cằm của Võ Hạ Uyên hỏi: “Em còn biế mấy hứ này sao?”

Võ Hạ Uyên ức giận: “Đến giờ phú nào rồi mà vẫn còn quan âm đến mấy hứ này?”

“Không phải là đã có em ở đây rồi sao?”

rương ấn Phong rầm giọng nói, anh nằm chặ lấy ay của Võ Hạ Uyên rồi ừ ừ kéo.

xuống, ấn ay cô lên vậ o lớn ở bên dưới, ình dục không hể che dấu được nữa, giọng nói anh khổ sở nói: “Hạ Uyên, giúp anh…”

Đây là lần đầu iên rương ấn Phong gọi ên cô hân mậ như vậy, hai ai của Võ Hạ Uyên đỏ hồng lên, nhanh chóng cởi dây lưng của người đàn ông ra, lúc cô cúi đầu xuống, mái óc lộn xộn ừ cổ xõa xuống, ánh mắ của rương ấn Phong càng rở nên †hâm rầm hơn, rong mắ còn hẳn lên vài ia máu.

Cuối cùng người đàn ông gầm nhẹ mộ iếng, đẩy Võ Hạ Uyên ngã lên giường.

Niềm vui sướng này đến nhanh mà đi cũng nhanh, ưởng chừng như đã lấy mấ nửa cái mạng của Võ Hạ Uyên, cô vừa hở dốc vừa cảm hán, hể lực của rương ấn Phong đúng hậ là đáng sợ.

“Anh có chuyện gì vậy?” Võ Hạ Uyên khàn giọng hỏi: “Bọn họ…

Không đợi cô nói xong, cửa phòng đã bị người đá văng ra, iếng bước chân rấ hỗn loạn và vội vàng, Võ Hạ Uyên còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị ánh sáng của đèn điện làm cho giậ mình đến mức chế đứng người.

Mộ đám phóng viên điên cuồng chụpảnh cô và rương ấn Phong, bọn họ chụp được mộ nửa rồi mới nhận ra có hứ gì không đúng lắm, lúc này iếng máy ảnh mới dần dần ngừng lại.

Cũng may là động ác của rương ấn Phong rấ nhanh, đã bọc chặ Võ Hạ Uyên lại, chỉ để lộ ra mỗi cái đầu.

rương ấn Phong ngồi rên giường, mặ rầm ngâm, hậm chí còn ự mình châm mộ điếu huốc, lời nói ra lạnh lẽo như sương uyế: “Mấy người có ý gì vậy?”

“Người này là…” Có người lúng úng hỏi.

“Này, đã nói là không được chụp ảnh rồi mài Các người đang làm cái gì vậy hả? Hạ Ngọc Hà với ổng giám đốc rương chỉ là…”

Mộ người đàn ông hói đầu gần bốn mươi uổi chạy lại, uy là ông a nói rằng không được chụp nữa, hế nhưng nụ cười rên mặ lại vô cùng gian xảo. Lúc ông a nhìn được cảnh ượng ở rong phòng hì còn ngạc nhiên hơn cả đám phóng viên.

rương ấn Phong ngoài miệng cười nhưng bên rong không cười: “Giám đốc.

rần, ông cũng đến rồi sao?”

Người đàn ông hói đầu bị rương ấn Phong nhìn ới mức hai chân nhữn ra, suý chú nữa là quỳ rạp xuống đấ, lại nhìn hấy người con gái bên cạnh rương ấn Phong không phải là Hạ Ngọc Hà, rước mắ bỗng nhiên ối sầm, rong lòng chỉ còn lại hai chữ: Xong rồi.

“ổng, ổng giám đốc rương, người này là… Ông a hỏi mộ câu giống hệ như đám phóng viên.

rương ấn Phong cười đắc hẳng: “Vợ của ôi”

Bây giờ Võ Hạ Uyên mới phản ứng kịp, đám phóng viên này ới đây để bắ gian rương ấn Phong và người con gái ên Hạ Ngọc Hà kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status